Chanh chua quít ngọt đă từng
C̣n cây khế chín trên rừng chưa ăn
Hay là thầy mẹ cấm ngăn
Không cho đôi lứa đắp chăn cùng giường.
Chào chàng bước tới vườn đào
Sấm ran dưới biển gió trào trên cây.
Chào chàng tới cảnh đ́nh trung
Chào mừng sẽ hỏi anh hùng tài cao
Rằng đây thu cúc, xuân đào
Mơ xe mận lại gió chào trăng thu.
Chạy lên đường th́ tâm tâm
Chạy xuống đường th́ niệm niệm
Nước mắt lưng tṛng nhỏ hạt tuôn châu
Hai đứa ḿnh ăn nói đă lâu
Bữa ni ai bày mưu cho bậu mà bậu dứt bỏ mấy câu ân t́nh?
Chắc rằng đâu đă hơn đâu
Cầu tre vững nhịp hơn cầu thượng gia
Bắc thang lên hỏi Trời già
Phận em như hạt mưa sa giữa trời
May ra gặp được giếng khơi
Chẳng may gặp phải những nơi ruộng cà
Đă yêu nhau đắp điếm nhau mà.
Chăn chiếu chả êm
Gối lụa chả mềm
Muỗi cắn tứ tung
Từ khi tôi gặp chàng Trung
Má tô điểm phấn, vui cùng với ai?
Lênh đênh tháng thiếu ngày dài
Say ai nên mệt, nhớ ai nên sầu
Đôi tay nâng lấy cơi trầu
Trước là thết bạn, sau hầu quan viên
Chả tham mẫu cả, ruộng lên
Tham về cái nết, cái duyên anh đồ
Ai vô Viêm Xá th́ vô.
Chăn đơn nửa đắp nửa ḥng
Cạn sông, lở núi, ta đừng quên nhau
Từ ngày ăn phải miếng trầu
Miệng ăn, môi đỏ, dạ sầu đăm chiêu
Biết rằng thuốc dấu hay là bùa yêu
Làm cho ăn phải nhiều điều xót xa
Làm cho quên mẹ, quên cha, quên cửa, quên nhà
Làm cho quên cả đường ra lối vào
Làm cho quên cá dưới ao
Quên sông tắm mát, quên sao trên trời
Đất Bụt mà ném chim trời
Ông Tơ bà Nguyệt xe dây, xe nhợ nửa vời ra đâu!
Cho nên cá chẳng bén câu
Lược chẳng bén đầu, chỉ chẳng bén kim
Thương nhau nên phải đi t́m
Nhớ nhau một lúc như chim lạc đàn.
Chăn kia nửa đắp nửa hờ
Gối kia nửa đợi nửa chờ duyên em.
Chăn tằm rồi lại ươm tơ
Làm dâu rồi mới được như mẹ chồng.
Chăn trâu chả biết mặt trâu
Trâu về cầu Cậy biết đâu mà t́m.
Chẳng ai đẹp bằng anh chồng tôi
Cái miệng cái môi, nhắm nha nhắm nhẩy
Hay vẽ, hay viết, hay cuốc hay phát
Làm thầy, làm thợ, việc làng việc xă, đủ cả mọi điều.
Chẳng ai phụ bạc như chàng
Bẻ cành gai bạc, lấp đàng lối đi.
Chẳng ai xấu bằng anh chồng tôi
Cái râu rễ gộc, cái tóc rễ tre
Cái bụng bè bè, h́nh như bụng cóc
Học hành thời dốt, chữ nghĩa chẳng biết
Nó bắt nó lèn, nó nêm như chạch
Nó thở ành ạch, như cái ễnh ương.
Chẳng chua cũng thể là chanh
Chẳng ngọt cũng thể cam sành chín cây
Chẳng xinh cũng thể gái này
Chẳng đẹp cũng thể là cây gỗ cḥ.
Chẳng đi chẳng biết xứ Đông
Đi ra khốn khổ thân ông thế này.
Chẳng đi th́ chẳng đến nơi
Đi ra th́ sợ đông người khó đi
Chẳng đi th́ chẳng ra ǵ
Đi ra lại sợ người th́ mỉa mai.
Chẳng đi th́ dạ chẳng đành
Đi ra mang tiếng dỗ dành nhau đi.
Chẳng đi th́ nhớ th́ thương
Đi ra dăi nắng dầu sương khó ḷng.