| |
- Những đôi đũa lệch
Trong t́nh duyên chồng vợ, ngoài những cặp uyên ương vừa đôi phải lứa như
“cốm hồng đẹp đôi” th́ có những cặp gắng gượng mà sống với nhau trong cảnh
bằng mặt chẳng bằng ḷng. Họ là những đôi đũa lệch, hay bị người đời đàm
tiếu. Thật ra, người trong cuộc nhiều khi cũng chỉ là nạn nhân của những
cuộc hôn nhân ép uổng: “Mẹ em tham thúng xôi rền
Tham con lợn béo, tham tiền Cảnh Hưng Em đă bảo mẹ rằng đừng
Mẹ hấm mẹ hứ, mẹ bưng ngay vào
Bây giờ chồng thấp vợ cao Như đôi đũa lệch kê sao cho bằng.”
Những đôi đũa lệch dở khóc dở cười này có thể là chồng già mà vợ trẻ nên
sinh ra cái cảnh: “Cơm rồi múc nước rửa râu
Hầu cơm, hầu rượu, hầu trầu, hầu tăm
Tối th́ dắt cụ đi nằm Than thân phận gái, phải chăm lăo già”
Có cô đành an phận, tự an ủi ḿnh một cách gượng gạo bởi chồng tuy già nhưng
lắm tiền nhiều bạc: “Có duyên lấy được chồng già
Ăn cơm bỏ cháy, ăn gà bỏ xương”.
Thế nhưng, đa phần nhắn lại một lời khuyên chua chát:
“Mua thịt th́ chọn thịt mông Lấy chồng chớ chọn dở ông dở thằng”
Không riêng chuyện lấy chồng già, mà lấy nhằm anh chàng vô tích sự cũng khổ
đời: “Thứ nhứt vật vợ xó nhà Thứ nh́ vật chó, thứ ba vật mèo
Thứ tư vật đến nồi niêu Thứ năm vật bát bún riêu làng Nghè”.
Những mối duyên cắc cớ ấy để lại trong ḷng cô gái và bà con thân thuộc bao
sự tiếc rẻ kiếp “hồng nhan bạc phận” (chớ không phải bạc triệu!) được diễn
tả rất cụ thể qua nguyên liệu nấu ăn “trớt quớt” như sau:
“Lỡ duyên nên phải ưng anh Tiếc con tôm bạc nấu canh rau dền”
“Tiếc con tôm rằn mà nấu canh rau má Tiếc con cá bống mà nấu lá cỏ hôi”
“Tiếc thay hạt gạo trắng ngần Đă vo nước đục, lại vần lửa rơm”
“Tiếc thay hạt gạo tám xoan Thổi nồi đồng điếu lại chan tương cà.”
“Gỗ trắc đem bắc ván cầu Yến sào đem nấu với đầu tôm khô”.
Các bạn cũng thấy những món được coi là cao quư như gạo tám xoan, yến sào mà
lại đi với những phụ gia quá tệ như tương cà hay đầu tôm khô th́ thật phí
phạm, ví như thân phận người con gái may nhờ rủi chịu ngày xưa.
Cứ tưởng làm trai th́ sướng, nhưng nếu v́ ham tiền, ham tài sản mà cưới vợ
già cũng kỳ lắm lắm: “Vô duyên lấy phải vợ già
Ăn cơm phải đút, bẩm bà nuốt đi”.
Dầu sao anh này cũng tự an ủi rằng vợ già cũng khéo như… má anh:
“Canh bầu mà nấu cá trê Ăn vô cho mát mà mê vợ già”.
Nếu có điều kiện nhận ra kịp thời để tránh những đời trớ trêu như trên th́
thật may mắn, như cô nọ hú hồn hú vía dừng lại đúng lúc:
“May không chút nữa em lầm Khoai lang xắt lát, mà tưởng nhân sâm bên Tàu”.
C̣n ǵ vui hơn chồng vợ là “đũa ngọc nằm trên mâm vàng” chứ không là “đũa
lệch”. Nhưng thế nào là lệch, chỉ có người trong cuộc phán đóan là chính xác
nhất, chớ người ngoài chưa chắc đă biết rơ.
|
|