Ca Dao Bạc Liêu
Tình Yêu Đôi Lứa
Ai đi kéo gỗ qua đồi
Về cho sớm sớm kẻo trời đổ mưa.
Ai kia má đỏ hồng hồng
Để cho anh thấy đem lòng nhớ
thương.
Ai mang con sáo sang sông
Để cho con sáo sổ lồng bay cao.
Bay cao thời mặc bay cao
Lưới trời lồng lộng thoát nào
đặng đâu.
Ai trồng sang chín bờ ao
Để đàn con cá xôn xao đoái mồi.
Ai sinh tài sắc ở đời
Để cho thiên hạ lắm người say mê
Khi ra ngơ ngẫn đằng ra
Khi già đau đớn xót xa đằng giàu
Cái buồn là cái làm sao
Đêm nằm đến cả chim bao cũng buồn.
Ai thương ai nhớ trong lòng
Để anh khô héo… trong lòng héo khô.
Ai ơi được ngọc đừng cười
Ta đây được ngọc rụng rời tay chân.
Anh cầm nắm cải anh vãi vô trồng
Anh cầm duyên em lại, em ế chồng để
anh ghẹo chơi.
Anh đi đâu cởi áo bỏ lại đây
Để khuya em đắp gió tây lạnh lùng
Lạnh lùng để mùng em đắp
Để áo anh về cho tới xứ anh.
Anh đi đâu để nhện giăng mùng
Bỏ đôi chiếu lạnh để mùng quạnh hiu.
Anh đi ghe từ Vĩnh Long đi Vĩnh Mỹ
Xuống tàu thủy đi tuốt Vĩnh Bình
Trước là thăm viếng gia đình
Sau nhờ mai mối cho hai đứa mình kết
duyên.
Anh đi không lẽ mà em cầm
Chấp tay đưa bạn ruột bầm như dưa
Anh về không lẽ em đưa
Hai hàng nước mắt như mưa tháng mười.
Anh đi ngang nhà nhỏ
Thấy đôi liễu đỏ
Chữ thọ phết vàng
Hai tay anh nâng lấy gươm vàng
Thác thì chịu thác, chứ buông nàng
anh không buông.
Anh mong cho cả gió đông
Cho thuyền rời bến anh trông thấy
nàng.
Anh mua chi nổi mà mua
Duyên em đáng giá ngàn vàng
Anh về bán cả họ hang mà mua
- Anh về bán cái cạp hộp xoàn
Bán luôn cây vàng dư sức cưới em.
Anh ngó lên trời khuyết lưỡi liềm
Muốn gá duyên chồng vợ mà sợ nỗi niềm
mẹ cha.
Anh như con nhạn bơ phờ
Sớm ăn tối đậu cảnh trơ một mình.
Anh nói với em sơn cùng thủy tận
Anh nói với em nguyệt khuyết sao băng
Đôi ta như rồng lượn trong trăng
Dẫu xa nhau đi nữa vẫn khăng khăng
đợi chờ.
Anh ơi em biểu anh đừng
Vạch vách chun rào
Vườn quê phụ mẫu tập
Lựu với đào còn non
Lựu với đào còn nhỏ còn non
Cho anh hái đại dẫu non cũng đành.
Anh ơi, tại gạo chứ không phải tại
nồi
Tại cha mẹ anh hối đó chứ đâu nào tại
em.
Anh tưởng giếng sâu anh nối sợi dây
dài
Ai ngờ giếng cạn anh tiếc hoài sợi
dây.
Anh thương em anh thương quằn thương
quại
Thương dại thương dột
Thương lột da óc
Thương tróc da đầu
Ngủ quên thì nhớ
Thức dậy thì thương
Giựt ngựa buông cương
Lên đường thượng lộ.
Anh về bán đất mẹ cha
Bán cặp trâu già mới cưới đặng em.
Anh về để quạt lại đây
Mở ra xếp lại cho khuây cơn buồn.
Anh về đường ấy hôm mai
Gởi năm điều nhớ gởi vài điều thương
Gởi cho đến chiếu đến giường
Gởi cho đến chốn buồng hương em nằm.
Anh về ngoài Huế lâu vô
Họa bức tranh đồ để lại cho em.
Anh về anh bán ổ gà
Anh qua anh rước cả bà lẫn em.
Áo dài chớ nệ quần thưa
Bảy mươi có của cũng vừa mười lăm.
Áo vắt vai nào ai có biết
Hoa đã tàn mến tiếc cho qua
Bạc lộn thau như vàng lộn trấu
Bởi anh thương thầm không thấu dạ em.
Bạc với vàng còn đen còn đỏ
Hai đứa mình còn nhỏ còn thương
Trách ai đem khóa khóa rương
Khóa rồi lại mở điệu tào khương xa
lìa.
Bạc với vàng còn đen còn đỏ
Hai đứa mình còn nhỏ còn thương
Ông ơi tui chẳn muốn ông đâu
Ông đừng lấp lững cạo râu đau hàm.
Bắc cầu mười hai tấm ván
Lập quán bốn mươi hai tầng
Cơm sôi gạo nhảy từng tưng
Bán buôn nuôi mẹ cầm chừng đợi anh.
Bao giờ trạch đẻ ngọn đa
Sáo đẻ dưới nước thì ta lấy mình
Bao giờ rau diếp làm đình
Gỗ lim ăn gỏi thì mình lấy ta.
Bí lên ba tấc trách ba với má
Sao không chịu thả giàn
Để bí sầu bí lại bò lan
Trách hồng nhan vô duyên bạc phận
Sao duyên nợ ở gần không đặng xứng
đôi.
Bảy lanh để Bảy đưa đò
Lên voi xuống vịnh giọng hò Bảy hay.
Bậu để chế cho ai tóc mai dày dặn
Bậu để chế cho chồng hiếu hạnh bậu
đâu.
Bậu nói với qua, bậu không bẻ lựu hái
đào
Chứ lựu đâu bậu bọc, đào nào bậu cầm
tay.
Bậu về nhắn với ông câu
Cá ăn thời giật để lâu hết mồi.
Bèo kia ai thả mà trôi
Chim kia lẻ bạn mồ côi trên cành
Anh tiếc chi miếng trầu xanh
Để em lỡ chuyến đò tình anh ơi.
Anh đâu tiếc miếng trầu xanh
Chỉ tại chúng mình không nợ không
duyên
Em là con giá thuyền quyên
Còn anh chỉ kiếp con thuyền lênh
đênh.
Buồn tình cất giọng hát hò
Kiếm người cùng ngõ chuyện trò giải
khuây.
Bềnh bồng giữa chốn giang tân
Bên tình bên nghĩa biết phân bên nào
Em ơi, nhất lê nhì lựu, tam đào
Bên tình bên nghĩa bên nào cũng
thương.
Bìm bịp kêu nước lớn em ơi
Buôn bán không lời, chèo chống mãi
mê.
Bông xứng bông bình lại xứng bình
Mực đã xứng viết hai đứa mình xứng
đôi.
Bùn xa bèo bùn khô bùn héo
Lựu xa đào lựu ngã đào nghiêng
Vàng trên tay rớt xuống em không
phiền
Em phiền người nghĩa tham tiền bỏ em.
Buổi chợ đang đông, con cá rô đầy anh
chê lạt
Buổi chợ tan rồi con tép bạc anh khen
ngon.
Bước lên cầu, cầu quằn cầu quại
Bước xuống tàu, tàu chạy tàu nghiêng
Vịn vai cô Bảy đừng phiền
Tôi về xứ biển tôi kiếm tiền qua cưới
em.
Bước xuống song cái
Tôi tự ải cho rồi
Sống làm chi biệt ly quân tử
Thác xuống cho rồi mà đặng hiếu
trung.
Bướm bay đượm thắm tình nồng
Người ta muôn dặm nhưng tình không
xa.
Cá lòng tong ngậm rong chờ đá
Cá dưới biển ngậm đá chờ rong
Anh đi lục tỉnh giáp vòng
Sao ông trời ổng khiến đem lòng
thương em.
Cá buồn cá lội tung tăng
Người buồn người biết đãi đằng cùng
ai.
Cá lý ngư sầu tư biếng lội
Chim trên cành sầu cội biếng bay
Ai về phụ nghĩa tình ai
Để sầu ly biệt tháng ngày buồn đau.
Cải non ba lá ai nỡ ngắt nhồng
Lỡ thời nuôi mẹ lấy chồng làm chi.
Cam sành lột vỏ còn chua
Thấy em còn nhỏ anh cua đem về.
Canh một anh thổi một ngọn đèn vàng
Chờ nàng thục nữ thở than đôi lời
Canh hai nguyệt lặn sao dời
Tính sao cho tính trọn đời thủy chung
Canh ba cờ phất trống rung
Anh thẳng ai dung mà chẳng biết ai
Canh tư nguyệt đổ nhành mai
Mưa sa lác đác chẳng biết ai mà nhìn
Canh năm đôi bạn loan phòng.
Càng thắm thì càng mau phai
Thoang thoảng hương nhài càng được
thơm lâu.
Cắn ngón tay trỏ lấy máu đề thơ
Gởi thơ lên kêu anh kiếm vợ đừng chờ
Em đây còn nhỏ tuổi để cha mẹ nhờ đôi
năm.
Cầm sào mà gạt anh ra
Anh mà có vợ, yêu ma nào thèm.
Cầm sào mà gạt anh ra
Anh mà chưa vợ trai tơ nào bằng.
Tàu năm ngăn chạy ngang đường sắt
Xuồng câu tôm đậu sát mé đìa
Anh thấy em có chút mẹ già
Muốn vô bảo dưỡng biết mà được không.
Cây bần de đom đóm đậu sáng ngời
Lỡ duyên tại bậu, oán trời sao nên.
Cây da trước miễu ai bảo cây da tàn
Bao nhiêu lá rụng thương nàng bấy
nhiêu.
Cây cao ngã bóng qua rào
Xin cho thấy mặt khỏi chào cũng vui.
Cây khô trốc gốc, thợ mộc đang cưa
Đôi ta đi ra cũng xứng đứng lại cũng
vừa
Tại cha với mẹ kén lừa sui gia.
Cây oằn vì bởi trái sai
Anh xa em vì bởi ông mai ít lời.
Cây so đủa lá cũng so đủa
Cây mùng tơi lá cũng mùng tơi
Anh gặp em đây chẳng trao lời
Em ơi thuận buồm xuôi gió mà nhờ trời
tính sau.
Chăn trâu là chúa Ngọc đồng
Mấy cô chưa chồng là vợ chăn trâu.
Chăn trâu là chúa Ngọc đồng
Mấy cô chưa chồng là bà nội chăn
trâu.
Chẻ tre lựa bọng đương sàng
Chờ ba năm nữa cho nàng lớn khôn.
Chỉ xanh, chỉ đò, anh xỏ lộn chỉ
vàng
Chim Loan, chim Phụng với con Hoàng
Chứ nó đậu nhành mai thì nhành mai rũ
Chứ nó đậu nhành liễu thì nhành liễu
tan
Từ ngày anh xa vắng con bạn vàng
Đêm lo ngày sợ như con phụng hoàng bị
tên.
Chim bay về núi Biên Hòa
Chồng đâu vợ đó, ai mà muốn xa
Việc này cũng tại mẹ cha
Cho nên đũa ngọc phải xa mâm vàng
Chim chuyền nhành ớt líu lo
Mảng sầu con bạn ốm o gầy mòn.
Chim đa đa đậu nhánh đa
Chồng gần sao em không lấy lại lấy
chồng xa
Lỡ mai cha yếu mẹ già
Chén cơm đôi đũa bộ kỷ trà ai dâng.
Chim không lót ổ lựa chỗ có nhành
Gái khôn kiếm chốn trai lành gửi
thân.
Chim quyên hút mật bong quỳ
Ba năm còn đợi huống gì một năm.
Chim quyên xuống suối tha mồi
Thấy em đau khổ anh đứng ngồi không
yên.
Chiều chiều lại nhớ chiều chiều
Nhớ người quân tử khăn điều vắt vai.
Chiều chiều lại nhớ chiều chiều
Nhớ người nhi nữ nước triều dâng cao.
Chiều chiều ra đứng bờ sông
Nhìn về phương ấy chờ mong một người.
Chiều chiều chim vịt kêu chiều
Bâng khuâng nhớ mẹ chín chiều ruột
đau.
Chiều nay cắt cổ gà vàng
Để chi nó gáy hai đàng biệt ly.
Chiều chiều mượn ngựa đi đua
Mượn ba chú lính đưa cô tôi về
Đưa về tới chợ Tầm Du
Mua một cây dù che nắng che mưa.
Chiếc ghe sau chéo mua anh đợi
Để khuất bóng đèn bờ bụi tối tăm
Chiếc ghe anh máng ván nhẹ chèo
Xin anh bớt mái mà thả lèo đợi em.
Chừng nào ớt ngọt như đường
Khổ qua hết đắng đạo cang thường hết
thương.
Chữ tình cùng với chữ duyên
Xin đừng thay áo mà quên lời nguyền.
Chừng nào cho mõ xa đình
Đỉa đeo chân hạc hai đứa mình mới xa.
Chuối non chuối ép chát ngầm
Trai tơ đòi vợ khóc thầm ban đêm
Khóc rồi mẹ lại đánh thêm
Vợ đâu mà kiếm nửa đêm cho mày.
Chuột kêu rút rít trong rương
Anh đi cho khéo đụng giường mẹ em.
Chờ em cho hết sức chờ
Chờ cho rau muống vượt lên bờ trổ
bông.
Rau muống trổ bông lên bờ trổ hết
Ai biểu anh chờ cực khổ anh than.
Chờ anh chờ ngẩn chờ ngơ
Chờ hết mùa mận mùa mơ mùa đào.
Chờ cho cái số em cao
Răng đen em nhạt má đào em phai.
Chợ chiều nhiều khế, ế chanh
Nhiều cô gái lạ nên anh rộn ràng.
Có tiền anh nói em nghe
Không tiền anh nói em cho thằng
khùng.
Có chồng mặc kệ có chồng
Còn duyên anh ẵm, anh bồng, anh nâng.
Con cá lưỡi trâu sầu ai méo miệng
Con cá lìm kìm nhiều chuyện sứt môi.
Con cá chi không sanh không đẻ
Người gì không đẻ không sanh
Cây chi không nhánh không cành
Anh mà đáp đặng em đành theo không.
- Con cá trong tranh không sanh không
đẻ
Người bức tượng vẽ không đẻ không
sanh
Cây nhang không nhánh không cành
Anh đà đối đặng em đành theo không?
Con cá trong lờ, lờ đờ con mắt
Con cá ngoài lờ, lúc lắc chui vô.
Con cò nó mổ con lươn
Bớ chị ghe lường muốn tía tôi không
Tía tôi lịch sự quá chừng
Cái lưng mốc thích, cái đầu chơm bơm.
Con cò trắng tựa như vôi
Tụi mình còn nhỏ xứng đôi quá chừng.
Con cò núp bụi lá chanh
Nó chờ con cá như anh chờ nàng.
Con chim nho nhỏ, cái lông nó đỏ, cái
mỏ nó vàng
Nó kêu người ở trong làng
Đừng ham lãnh lụa phủ phàng vải thô.
Con chim trên cành cắn lông rỉa lá
Con cá dưới biển ẩn sĩ ngậm sao
Sao em gặp anh không hỏi lời nào
Hay là em có nơi nào nên phụ anh.
Con cua anh không sợ anh sợ con còng
Trai nam nhân anh không sợ mà sợ gái
hai lòng hại anh.
Con lươn có tiếng hôi tanh
Xào nấu sạch sẽ cũng thành món ngon
Có dại rồi mới có khôn
Bây giờ giác ngộ không còn đỏ đen
Đắng cay chi lắm cô em
Nước dầu đục mấy lắm phèn cũng trong
Cảm thương cho kẻ má hồng
Tối ngày chưng diện mà lòng tối đen.
Con mèo trèo lên cây dông
Con chó đứng dưới chửi ông con mèo.
Con mèo trèo lên cây táo
Mẹ chồng nói láo đánh khảo nàng dâu.
Con rắn không chân nó đi năm rừng bày
rú
Con gà không vú nuôi chin mười con.
Phải chi nhan sắc em còn
Anh vô chốn đó chịu lòn mẹ cha.
Còn trinh như tượng phết vàng
Hết trinh như tổ ong tàn mắc mưa.
Còn duyên anh cưới một heo
Hết duyên anh cưới con mèo cụt đuôi.
Con quạ nó đứng đầu cầu
Nó kêu bớ má, bưng trầu khách ăn.
Con vượn bồng con lên non hái trái
Anh cảm thương nàng phận gái một con.
Cô em má đỏ hồng hồng
Sao không lấy chồng còn đợi chờ ai.
Thân em như tấm lụa đào
Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai
Em ngồi cành trúc em tựa cành mai
Đông đào tây liễu biết ai bạn cùng.
Cô em má đỏ hồng hồng
Cô đã có chồng hay vẫn nằm không.
Cô kia tới tóc cánh tiên
Ghe bầu lại cưới ba thiên tiền đòi
Ghe bầu anh ghé một đôi
Dao găm ở dưới tiền đòi ở trên.
Cô kia cấy đất bên cồn
Tôi nghe tiếng đồn chữ nghĩa nhấp
nhem
Sao không chịu học cô em
Cô đẹp mà dốt ai thèm ưng cô.
- Con cá sặc nó rượt con cá rô
Ăn nói xô bồ chẳng biết trước sau
Anh kia đừng có chiêm bao
Ai dốt hồi nào anh dám chê khen
Anh tuy chữ nghĩa nhấp nhem
Anh không đi lính ai thèm ưng anh.
Cô kia ngồi mũi ghe lê
Phải chi anh đặng ngồi kề một bên.
Cô kia cấy mạ đầu non
Dượng nó đâu không cấy một mình cô
đây.
Cô kia má đỏ hồng hồng
Dừng tay tôi hỏi có chồng hay chưa
- Có chồng năm ngoái năm xưa
Năm nay chồng bỏ như chưa có chồng.
Cô kia má thắm môi hồng
Cô chưa có chồng làm vợ tôi đi.
Công anh xúc tép nuôi lươn
Nuôi cho nó lớn nó trườn đi xa
Công em xách nước tưới hoa
Tưới cho nó nở người ta mới chờ
Ngồi buồn viết mấy câu thơ
Gởi cho cô gái bên bờ Hoàng Minh.
Công anh chăm nghé đã lâu
Bây giờ nghé đã thành trâu ai cày.
Cúc sông kêu bằng cúc thủy
Chợ Sài Gòn xa, chợ Mỹ cũng xa
Gởi thơ thăm hết nội nhà
Trước thăm phụ mẫu sau là thăm em.
Dế kêu cho giải cơn sầu
Mấy lời em nói bạc đầu không quên.
Dò sông, dò biển dễ dò
Mấy ai lấy thước mà đo lòng người
Nhìn qua ánh mắt nụ cười
Làm sao biết được lòng người cạn sâu
Chờ nghe lời nói ngọt ngào
Mà chân mãi bước chẳng dò chông gai.
Dòng sông mặt nước lờ đờ
Chiều nay tựa cửa em chờ đợi anh
Ngó ra đồng cỏ xanh xanh
Ai đương cấy ruộng giống anh quá
chừng.
Dốc lòng ăn những khổ qua
Nuốt vô thì đắng nhổ ra bạn cười.
Dù cho song cạn đá mòn
Một trăm năm nữa vẫn còn yêu nhau.
Đá cao sao khỏi gập ghềnh
Cô hai ơi, có thương tôi thì cô
thương đại
Có ngoại tình thì cô đừng thương.
Đã mang lấy kiếp con tằm
Không vươn tơ nữa vẫn nằm trong tơ.
Đất lành chim đậu cũng lành
Người nhân ai nỡ bẻ cành tỉa cây
Tỉa cành cây mưa rào cây tốt
Cây gãy rồi mai mốt nương đâu?
Đèn Bạc Liêu sáng rỡ, đèn chợ Sở sáng
lòa
Anh gặp mặt em đây chưa kịp giao hòa
Gà kia vội gáy chân trời hừng đông.
Đèn còn dầu còn cháy
Lửa nhà máy hết cháy còn than
Bảy ơi! Em có lấy chồng lựa chỗ giàu
sang
Lấy chi thằng điếm dọn bàn Tây ăn.
Đèn hết dầu thì đèn tắt
Nhang hết nhị thì nhang tàn
Rượu ngon rót để hai hàng
Miệng mời quân tử ngồi bàn
uống chơi.
Đèn nào cao bằng đèn Châu
Đốc
Đất nào dốc bằng đất Long
Xuyên
Anh ra đi không nghĩ chút
tình
Vì cô bạn mới anh bỏ mình
bơ vơ.
Đèn treo cột đáy nước chảy
ngọn đèn xoay
Em ơi dĩa nghiêng múc nước
sao đầy
Lòng anh thương người nghĩa
Cha mẹ rầy anh cũng thương.
Đêm khuya thức dậy xem trời
Thấy sao bên bắc, đổi dời
bên nam.
Đêm khuya ông táo lạnh như
đồng
Nàng dâu trốn mất, mẹ chồng
không hay.
Đêm khuya vắng vẻ, anh thỏ
thẻ hỏi nàng
Tiền riêng được mấy chục mà
vàng được mấy đôi.
Đêm nằm mơ tưởng tưởng mơ
Chiêm bao thấy bậu dậy rờ
chiếu không.
Đêm nằm ôm gối thở than
Gối ơi là gói bạn lang xa
rồi.
Đi đâu cho đổ mồ hôi
Chiếu trải không ngồi, trầu
để không ăn.
Đi đâu cho thiếp theo cùng
Nắng mưa có thiếp lạnh lùng có đôi
Thà rằng không biết thì thôi
Biết rồi mỗi đứa một nơi them buồn.
Đi qua nhà má, hai tay con xá, hai
chân con quỳ
Lòng thương con má sá gì thân con.
Đi quanh về tắt hỏi gắt chung tình
Điểu xa nhau tại nhạn
Ta xa mình tại ai?
Đĩa bàn than tôm càng dựng đứng
Đĩa bàn trứng dựng đứng tôm he
Tư ơi lại đây anh nói em nghe
Đôi ta còn nhỏ rượu chè làm chi.
Đó có trầu lại đây anh xin một miếng
Đây có trầu anh làm biếng quên têm
- Anh quên têm mà anh đem cất
Em cho miếng trầu này là đức ngãi
nhân
Đức ngãi nhân là đức ngãi nhân phải
Anh cất đem về ông vải anh ăn.
Đố anh đếm hết sao trời
Em đây kết tóc ở đời với anh.
Đố anh tìm được vảy con cá trê vàng
Lá gan con tép bạc em quảy màng theo
không.
Đôi ta như đũa tre già
Càng vót càng nhẵn, càng và càng
trơn.
Đôi ta như ruộng năm sào
Cách hồ ở giữa làm sao cho liền.
Đôi ta như muối với me
Thuyền chèo có cặp đi ghe
chung tình.
Đu đủ tía rau dền cũng tía
Khoai lang giăm ngọn, nứa
cũng giăm
Anh nói với em nhiều tiếng
thâm trầm
Nằm đêm nghĩ lại thương
thầm khó quên.
Đũa vàng dộng xuống mâm son
Anh thương em đứt ruột vội
từ hôn sao đành.
Đứt tay một chút chẳng đau
Xa anh một chút như dao cắt
lòng
Anh ơi sao quá đèo bồng
Trèo cao té nặng sao khờ
thế anh
- Một nụ cười bằng mười
thang thuốc bổ
Em không cười làm đứt ruột
anh đau
Tại sao em biết tại sao
Em hỏi anh, anh biết hỏi ai
bây giờ.
Đường về thôn xóm còn xa
Cho anh về với đôi ta chung
đường.
Đường dài ngựa chạy biệt
tăm
Người thương có nghĩa trăm
năm cũng chờ.
Đường đi Bạc Liêu cây to
bóng mát
Đường về Vũng Tàu cát đỏ
như son
Tiếc công anh se sợi chỉ
điều
Bữa nay gặp mặt biết mai
chiều gặp không.
Em bước xuống ruộng sao sầu
tấc dạ
Tay ôm bó mạ nước mắt hai
hàng
Anh làm lỡ chuyến đò ngang
Cho sông cạn nước đôi đàng
biệt ly
- Ngọn gió lung linh là
bình linh rụng trên mặt nước
Đôi ta vô phước chớ bận bịu
thêm buồn
Kiếp này duyên lỡ lỡ duyên
Còn căn còn nợ xin nguyền
kiếp sau.
Em có chồng xa chửi cha anh
không giận
Em có chồng gần lửa cận mái
hiên.
Em đi xa mẹ có dặn dò
Sông sâu đừng lội, đò đầy
chớ qua.
-
-
Trở về trang đầu - Tình Yêu
Đôi Lứa 2 - Hôn Nhân Gia Đinh
-
-
|