kịch
thơ Hà Phương Hoài
cô hàng nước
- Vào
kịch
-
- Màn
vừa kéo, trong quán nước xuất hiện một cô gái quê
đi đi lại lại, xa xa tiếng sáo vang
vang. (thể điệu hát
nói). Cô gái tiến ra gần cửa hông, hướng về hướng
ải quan:
-
- Cô hàng nước:
- Ráng
chiều nung nấu thù chung,
- Mây chiều khắc khoải khôn
cùng đớn đau,
- Thù Minh chất bạc mái đầu,
- Ngày
kia chóng hết ưu sầu còn đây
- Này ải kia còn mở,
- Dân
Nam còn khốn khổ điêu linh,
- Ngựa trâu ấy kiếp dân
sinh,
- Tiếng than chửa thấu tầng
thiên lý,
- Sơn hà loạn, thất phu nằm
gai vạn lý
- Chốn
Môn quan, nhi nữ lại bất tài.
- Ước
gì ta sánh bậc tài trai,
- Ðưổi
loài cướp nước ra xa bờ cõi!,
- Cứu dân Nam thoát khỏi
vòng u tối!
- Còn giặc Minh
- Ta chôn xác Cầu Kiều!
-
- Quay trở vào, cô loay hoay
lau bàn ghế, thì một chàng thanh niên, áo quần đã bạc
vì lấm bụi đường, bước vào quán.
-
- Cô hàng nước:
- Kính chào tráng sĩ, xin mời
ngồi
-
- Tráng sĩ
- Xin đa tạ cô nương.
-
- Người tráng sĩ đặt tay nải
lên bàn, kéo ghế ngồi trong khi cô chủ quán đi vào
bếp lấy nước. Sau khi đặt bát chè xanh lên bàn, cô
ta từ tốn hỏi:
-
- Cô hàng nước:
- Mời
dùng trà.
- Và
còn dùng chi nữa xin cho
Tiện nữ biết.
-
- Tráng sĩ:
- Tiện sinh nhân có việc
qua đây,
- Ðường xa đầy cát bụi,
- Gió háp cây rừng, nắng
cháy cổ khô!!
- Thấy quán nầy cửa mở,
- Xin cô cho nghỉ nhờ.
- Trời chiều còn bán nước
,
- cùng
tấm bánh đỡ lòng,
- Tiện sinh còn dong ruỗi,
- Xin đa tạ ân nồng!
-
- Cô hàng nước trong dáng điệu
thướt tha và cung kính trả lời người tráng sĩ:
- Phong trần nghiêng ngửa
phong trần,
- Lữ khách qua đây muốn
nghỉ chân.
- Tiện nữ vì đời nên dựng
quán,
- Thương nhân ấy nghiệp có
chi ân.
- Thiếp mong quán dặm năng
lưu khách,
- Chàng
muốn chè xanh đỡ dạ khan.
- Một chút ân tình mua chẳng
có,
- Thiếp đâu bán nước để
cầu an!
-
- Tráng sĩ :
- Quý thay, quý thay!
- Ở chốn ải đầu có quý
hoa,
- Cô nương chẳng phải gái Sơn
La!
- Lời kia hàm súc đau tim
óc,
- Ý ẩn mỉa mai chết dạ
ta!
-
- Người tráng sĩ nhấp ngụm
nước và bẻ tấm bánh ăn. Cô hàng nước nhìn xa vắng
ngâm khe khẽ.
-
- Cô hàng nước:
- "Nam quốc sơn hà Nam
đế cư,"
- "Tiệt nhiên định phận
tại thiên thư"
- "Như hà nghịch lỗ lai
xâm phạm,"
- " Nhữ đẳng hành
khan thủ bại ư"
-
- Người tráng sĩ tái mặt để
miếng bánh xuống, hớp một ngụm nước xong đứng dậy
chắp tay vái cô chủ quán:
- Tráng sĩ:
- Tiện sinh có mắt lại không
tròng,
- Trước mặt non cao chẳng
biết trông!
- Quý tính cao danh xin
được tỏ,
- Ân sư vị vọng ấy thầm
mong.
- Lời vàng ắt hẳn do tâm
huyết,
- Chí cả từ lâu tự đáy
lòng!
- Việc nước tiện sinh đà
nhập cuộc,
- Nhưng nay vị hiếu mới nên
không!
-
- Cô
hàng nước hình như không để ý tới câu hỏi và ý
phân trần của chàng chặn lời:
- Hồng hà uất hận dâng
cao,
- Thù chung chẳng nhẽ má đào
dửng dưng?
- Làm dân trước cảnh thịnh
hưng,
- Ai đành lành mặt che lòng
giả ngở
- Nghe qua tự sự,
- Tiện thiếp sao tránh chữ
ngỡ ngàng!
- Chuyện lòng thiếp đâu
dám xé ngang.
- Nhưng dám hỏi chàng ơi
nghĩ thử,
- Quên đạo hiếu, đời
phê nghịch tử!
- Bỏ đường
trung, mất chữ
thức thời!
- Làm sao đứng thẳng nhìn
đồi,
- Phải phân trung hiếu cả
hai giữ tròn.
- Quyết vì đồi đưa vai lo
việc lớn,
- Giữ miếu đường khỏi
bị tan hoang,
- Vì ai thế sự nát tan?
- Thưa tráng sĩ,
- Thiếp đây vốn dĩ,
- Gái quê mùa xin chớ để
tâm,
- Song đường thương tưởng
như nam
- Dạy cho dăm ba chữ,
- Lịch lãm sao ví được
chàng!
- Chuyện đời,
- Ðâu dám qua cửa sấm trời,
- Nếu thiếp có lỡ lời,
- Xin tráng sĩ niệm tình tha
thứ...
-
- Tráng sĩ :
- Tiện sinh đa mang tâm sự,
- Chưa tiện giãi bày cùng
ai!
- Còn trời, còn đất còn
sống,
- Ta sẽ có dịp trình bày!
- À,
tiện sinh xin hỏi,
- Nội trong tuần nhật qua,
- Cô
nương có từng thấy,
- Giặc Minh tải tù xa?
-
- Cô
hàng nước :
- Cách đây độ mười hôm,
- Ải quan thật om sòm,
- Quan quân đi tấp nập,
- Nhưng chẳng thấy tù nhơn!
-
- Trong khi đó một đám quan
binh Tầu hùng hổ đi vào quán, nạt nộ:
-
- Chánh da, chánh da,
- Nhường chỗ cho lại quan
ta,
- Nầy cô chủ quán
- Mau lem chà nước da!
-
- Theo sau đám quân binh là một
tên quan, mặc võ phục. Cô chủ quán tiến ra cửa
đón khách vào.
-
- Cô hàng nước:
- Xin thỉnh đại quan vào quán
nghỉ chân.
-
- Hình như không để ý đến
lời mời của cô chủ quán, tên võ quan dán mắt vào
cô chủ quán nói:
- Hẩu leng, hẩu leng!
- Cô lẹp góa, lẹp, lẹp,
lẹp góa!
-
- Hắn quỳ xuống và đi bằng
đầu gối tiến lại cầm tay cô hàng nước. Cô chủ
quán vung tay thoát khỏi cử chỉ kỳ cục của hắn nhưng
vẫn giữ lịch sự mời:
Tiếp
Trang
1
Trang 2
Về Trang đầu
|