Home

Thơ

Sưu Tập

Văn Điếu Tế  Linh Tinh Trang Ca Dao Search

 

   
Duyên Tiền Định
 
Tinh cờ ta gặp nhau đây
Phải duyên tiền định sum vầy mà nên
Trái đất nửa quả nối liền
Tim côi ấm lại đôi ḿnh có nhau
hph
 
 
Chân T́nh
 
Hôm qua sau khi em về
Gót sen chưa nhạt trên lề đường thôn
Anh đi thơ thẩn không hồn
Dơi theo bóng nhạt hoàng hôn cuối trời
 
Mênh mang cơi nhớ đầy vơi
Gặp nhau ngắn ngủi chưa lời đủ yêu
T́nh anh lăng đăng trời chiều
T́nh em vương vấn bao điều khó khăn
 
Đôi ta gối lẻ đêm nằm
Thiết tha dế gọi ẩn hàm t́nh chân
hph
 
 
Nhớ
 
Nhớ em lại nhớ, nhớ kinh!
Nhớ môi chín mọng thắm t́nh biển xanh
Nụ hôn nóng bỏng trường thành
Hồ xuân dậy sóng bên nhành liễu rung
hph
 
 
Phương Nam
 
T́nh chớm hề phương nam
Đôi bóng hề đồng tâm
Miên man hề giao cảm
Thiên thu hề phương nam
hph
 
 
Em Như
 
Vầng trăng chia nửa cho chàng
Vườn thơ giữ lại để nàng làm tin
Trăm năm hoa ước đá nguyền
Duỗi rong cánh nhạn dong thuyền đó đây
 
T́nh anh chẳng đổi sớm mai
Trái ngang, cách trở khó vơi duyên ḿnh
Em như sóng lớn vỗ bờ
Anh như đụn cát đợi chờ sóng lên
hph
 
 
Say Em
 
Cùng em say giấc mộng t́nh
Say rồi lại tỉnh, rồi ḿnh lại say
Có em trời đất cũng say
Trong mơ say tỉnh, ta hoài măi say!
hph
 
 
Đôi Mắt Em
 
Ngày đó khi mới gặp
Anh lạc vào mắt em
Trong hồ xanh nước biếc
Bước chân măi trôi ch́m
 
Mắt em thâu vũ trụ
Đưa ta vào cơi đào nguyên
Thẳm sâu trời lạc cảnh
Ngát hương hoa thần tiên
hph
 
Một Tiếng Yêu
 
Với nhau một buổi chiều
Vũ trụ tràn tiếng yêu
Vườn xuân hoa hé nụ
Vô ngôn mà rất nhiều!
hph
 
Biển Nhớ
 
Một ngày không gặp - năm dài biển nhớ
Vài giây bên nhau, thế giới ngừng quay
Ta cùng say tỉnh tỉnh say
Yêu nhau trọn vẹn đời này kiếp sau
 
Lối đi tràn mộng thắm
Môi hôn - tiếng vạn lời
Đưa em vào bể ái
Anh lạc chốn ngàn khơi
hph
 
 
T́nh Ta
 
Anh biết em yêu rất thật ḷng
V́ chưng duyên phận đă sang sông
Bờ xa ngoảnh lại đau ḷng bến
Bóng đổ thương hoài thêm viễn vong
 
Nhớ trận mưa chiều tan khói nhạt
Nhớ khi vai sánh cảnh Phương Nam
T́nh xuân ươm mộng non bồng đó
Cố níu thời gian khỏi vượt tầm
 
Với nhau chép nốt thơ lầu ái
Mai mốt đường trần cách trở nhau
Nhớ nhớ thương thương hoàn lối cũ
V́ nhau sẽ giữ chốn thâm sâu!
hph
 
Trời Phương Nam
 
Như đêm đen em sao băng
Như ngày nắng, em gió ngàn
Như biển động em phao nổi
Như sầu tư em cung đàn
 
Em là ngôi sao băng
Cho anh ước dâng tràn
Cho anh vào huyền thoại
Cho anh t́nh mênh mang
 
Em chính cơn gió ngàn
Ru anh vào lạc hoan
Ru anh hương t́nh mới
Ru anh ngh́n chứa chan
 
Em là chiếc phao nổi
Khi anh sắp trôi ch́m
Khi anh vào tuyệt lộ
Khi anh trong biển đêm
 
Cung đàn, tuyệt cung đàn
Duỗi rong trên đ̣ ngang
Viết lên thiên t́nh sử
Đào nguyên trời Phương Nam
hph
 
 
Hoa Ái
 
Ta đến với nhau lúc cuối đông
Mưa rơi ướt đẫm mối duyên nồng
Khi ta đi hút vào trong mộng
Hoa ái thành xuân em nhớ không!
hph
 
 
Cam Lộ
 
Trong anh xuân đă vào quên lăng
Hư ảnh triền miên lấn chữ t́nh
Cam lộ trong em ngào ngạt đổ
Và anh nhờ đó cũng hồi sinh
hph
 
 
Hồn Thơ
 
Hồn thơ lướt sóng hồ phong nguyệt
Ngây ngất hồn anh chữ nhớ nhung
Mỗi phút chờ nhau vàn thế kỷ
Những ngày cách biệt nhớ khôn cùng
hph
 
 
Mắt Em
 
Lạc bước mắt em một khối sầu
Hồn anh ngây dại lúc đêm thâu
Mang mang trái nhớ xuyên t́nh mộng
Tay với, toan gào:  “em ở đâu?”
hph
 
Lửa Ái
 
Đối đỉnh tinh cầu ta gặp nhau
Duyên trao, phận đổi quả tâm đâu
Không gian lắng đọng trên lầu vắng
Lửa ái bập bùng trăng với sao!
hph
 
 
Trả Em
 
Trả em về với vườn xưa bến cũ
Dẫu ong c̣n say đắm nụ hoa xuân
Khách sang sông đang lỡ bước phong vân
Nên cứ măi  lần khân mà chửa dám
 
Trả em về với rừng xưa núi thẳm
Em an vui với suối mát bên đèo
Có chim muông ca hót với thông reo
Mà chưa trọn v́ anh yêu quá đỗi
 
Trả em về với chợ phiên lễ hội
Để em yên hàn bên lối sống xưa
C̣n anh phiêu bạt trong gió trong mưa
Cho hết một kiếp,  khi t́nh đến muộn
hph

Em là đền thiêng, mạch sống nhân gian 

Em đến bên ta có vầng trăng tỏ
Rồi giận hờn, cho ướt má, mưa sa
Ðoạn đường xưa bỗng dưng buồn cô lẻ,
Ta lặng nhìn em - ngoảnh mặt kiêu sa.
 
Vườn nhân loại, mờ sương không bướm lượn
Cả địa đàng, đau thiếu bóng giai nhân,
Trong mắt em, ta đã thành hạt bụi
Dưới mắt người, ta ảo ảnh – phù vân!
 
Ta đứng lại nhìn một trời tắt nắng,
Khi con tim hoang phế giữa hồng trần
Em xa rồi, nhạc vàng ắt đuổi bóng
Và thơ kia khắc khoải đến vạn lần.
 
Em là đền thiêng, mạch sống nhân gian
Khắc chạm nghìn năm tuổi đá vàng
Ta huyền hoặc dám làm em hờn giận!
Ðể cho đời điên đảo, bão tan hoang!
 
Ðời ta không, thoáng chốc lại hóa không,
Tượng đá, đồi cao ngóng sáng chiều trông
Ðể cho trăng nhạt bóng như khờ dại,
Mất cả đền thiêng, mạch sống  trong lòng
hph

 

Nhớ Ai
 
Nhớ ai, hoa rũ trên cành
Chim kia biếng gọi, một ḿnh sầu tư
Đường về cô quạnh tâm hư
Lá thu lắt lẻo hững hờ ngại rơi
 
Dáng em lăng đăng bên trời
Dơi theo tha thướt đong vơi chữ t́nh
Riêng anh ôm kín môi quỳnh
Lang thang cuối ngơ ngỡ t́nh lên ngôi
 
Tuổi xuân như đă nhạt nhoài
Ước sao cánh én ngược xoay nửa ṿng
Để anh giữ măi nụ hồng
Để anh dệt nốt t́nh nồng trao em.
10/02/10
hph
Đăng ngày: 07:58 27-10-2009
Thư mục: Tổng hợp

 
 

 
Vương Vấn T́nh Thu

Gió se lạnh gợi thêm nhiều vương vấn
Lá rơi buồn như bướm lượn trên không
Con đường này, đă ghi nhiều kỷ niệm
Trời mù mù, sương khói toả mênh mông!.

 
Nắng loang nhạt lan dần trên lối cỏ
Hàng cây cao, trơ khấc những cành khô
Con phố vắng, hắt hiu buồn lăng đăng
Chân lang thang bước từng bước thẫn thờ!


 

Gió lùa nhớ vào tóc mây buông xoă
Hương nồng nàn quyến luyến chẳng bay xa
Say đắm lắm trong si mê cuồng nhiệt
T́nh cho nhau trong dấu ái đậm đà.


 

Anh yêu dấu, nhớ dâng đầy lên mắt
Má môi này c̣n chất ngất si ngây
Ṿng tay khép, trong phù du khoảnh khắc
Cũng ru hồn vào giấc mộng mơ say.

 
HONG VU LAN NHI
10/18/09
Nguồn: http://www.Vietbao.com
Diễn Đàn Dành Riêng/Nhóm Trưng Vương và Thân Hữu/ Uyển Nhi Trang

 
Họa Vận

 

Gió Quyện T́nh Thu

Lời trần t́nh chẳng tan nḥa vương vấn
Khi bên nhau thu chết chỉ là không
Đường kỷ niệm đă xoi ṃn vết cũ
Lá rụng đầy như lối mộng mênh mông


Sương thất thểu bước hoài trên cỏ úa
Vẫn tưởng rằng đem nhựa sống ủ cành khô
Màu tang tóc treo cành thu lăng đăng
Gió đong đưa đem vỡ vụn bơ thờ


Dẫu níu kéo thời gian mờ tóc xơa
Và hương t́nh theo cái lạnh chia xa
C̣n chi nữa những sớm mai cuồng nhiệt
Khi mai xuân chẳng thể đến đậm đà


Dưới mặt đất lá nằm ngước mắt
Khóc tiếc một thời dĩ văng ngất ngây
Rồi một thoáng đông về qua khoảnh khắc
Đưa hồn ta vào giấc ngủ vùi say

Hà Phương Hoài (10-23-09)

 

 

 
Ba muoi nam thuong nho t́nh hoài   Chén Nước Đă đổ Xuống  
Gặp Nhau Chốn Mây Tần   Giấc mơ sương đọng  
Giận Hờn   Nước chảy đá ṃn
Nước Trên Đường Quên Cả Bóng Nhân   Thiên đường của em  
Trước sân xác pháo ai bay đỏ  

Vẫn yêu, yêu cái nên yêu!

Duyên Tiền Định  

Thư Mục 

Thơ

Đổi Thay  
Những Đoản Khúc
Tơ Ṿ
Hương Phai 
Thi Đàm /Thi Họa

Kịch Thơ 

Cô Hàng Nước  
Ngồi Đợi B́nh Minh

Truyện Dài

Cơ Trời Vận Nước
Trầm Bay

Truyện Ngắn

Bước Hổng Chân Không
Ba Con Yến Nhỏ

Sưu Tập

NQ Thương Hận Tập I
NQ Thương Hận Tập II
Ca Dao

Huy Chương VNCH

Huy hiệu QL/VNCH

Huy Hiệu QĐ Pháp/Đ-Dương

Tiền Tệ

Điếu Tế 

Văn Tế
Điếu Văn
 
Miếng Ngọt Quê Hương Về Trang Chủ

Friendly Links

Thực Vô Cầu Băo 25 Năm Xây Dựng CĐ Ha Huyen Chi
Cá Kho 25 years of the Community building Gia Đ́nh Vơ Bị
Món Xào Gia Phả Họ Nguyễn Diên Trường All Links
Send mail to haphuonghoai@gmail.com with questions or comments about this web site.
Copyright © 2003 Haphuonghoai
Last modified: 07/01/16