- 3. Thầy Bói Chẳng
Tránh Được Oan Khiên
-
-
Trời
chiều Nha Trang vào những ngày cuối Hạ thật đẹp. Sóng nhỏ đổ dồn trên
cát trắng ngần. Những con dă tràng cần mẫn lấp biển. Từ quán Số 1 cho
tới quán Số 11 người ta đông nghẹt. Những bộ áo tắm thiếu vải đủ mầu
trông rất là mát mắt.
-
- Dọc theo đường Duy Tân, song song với bờ biển là những cây kiểng
x̣e ra như tán dù do những nghệ nhân khéo tay cắt tỉa và bảo tŕ từ
bao nhiêu năm qua. Trên đường xe gắn máy chen lấn với xe nhà binh phun
khói mù trời! Tất cả phối hợp lại thành một bức tranh an b́nh hạnh
phúc.
-
- Nha Trang, có thể nói là một thắng cảnh trời ban. Người Pháp tự
hào với vẻ đẹp thơ mộng của băi biển Cannes nhưng cũng đă phải chào
thua khi tơi băi biển Nha Trang. Thật vậy Nha Trang không những thơ
mộng mà c̣n mang một vẻ đẹp đặc biệt trên phương diện địa lư. Thành
phố được bao bọc bởi ba bề là núi, mặt hướng Đông là biển Nha Trang.
Xa xa ngoài khơi có đảo Ḥn Tre. Tất cả tạo nên thế đất Ngọc Nữ phun
Châu thật là đẹp.
-
- Khác hẳn với những ngày lăn lóc với trách nhiệm và bổn phận ở các
trại Biệt Kích biên pḥng, người chiến binh luôn luôn phải sống với
chết chóc và súng đạn và thiếu thốn về mọi mặt, th́ ở đây Thanh sống
thật an nhiên .
-
- Thanh đến Nha Trang không phải để hưởng những ngày phép ngắn ngủi
mà là v́ ở trong một t́nh thế bắt buộc. Cái thế mà người đời thường
gọi là “bị sao quả tạ chiếu”. Thanh bị mang tội là đồ đệ của một cấp
chỉ huy hết thời, bị người trên kẻ dưới chơi sát ván. Thanh đang miên
man suy nghĩ đến sự tương phản của hai góc đời th́ Thạch, một người
bạn đồng khóa 3 Lực Lượng Đặc Biệt, vỗ vai đưa Thanh về với thực tại:
- - Ê mầy, ở Tây Ninh mới ra đây hả, có chuyện ǵ, đi phép chăng?
- - Th́ đi “c̣ bót". Thanh trả lời với chút trầm buồn và chua chát.
- - Mầy th́ chỉ có phịa thôi! Thạch đùa.
- - Phịa cũng được, không phịa cũng vậy. Mầy về pḥng Hai của mầy
xem hồ sơ sẽ rơ.
- Thạch biết Thanh qua mấy tháng trời cùng phơi sương giăi nắng ở
Trung Tâm Huấn Luyện Đông Ba Th́n. Là người vui tính và thành thật.
Thạch gặp Thanh là người hay pha tṛ cho nên họ đă dễ dàng trở thành
đôi bạn thân. Trong những giờ nghỉ tập, cặp bài trùng Thạch Thanh
thường làm cho mọi người cười thoải mái mà quên đi cái mệt của thao
trường.
-
- Thạch có tài kể chuyện vui. Những chuyện tiếu lâm dù không hay ǵ
mấy nhưng qua tài kể của Thạch, câu chuyện đó cũng trở thành vui đáo
để. Thạch biết thêm bớt chút đỉnh nhưng vẫn giữ nguyên sắc thái của
câu chuyện. Thêm vào đó cường độ của giọng nói cũng thay đổi tùy theo
nội dung chuyện rất lôi cuốn người nghe. Thường th́ nhiều người kể
chuyện vui hay cười trước mọi người. Thạch trái lại mặt cứ nghệch ra
làm như không có ǵ đặc biệt. Nội cái bộ mặt diễn tuồng của Thạch
cũng đủ làm cho mọi ôm bụng la trời v́ cười quá độ.
-
- Trong khi đó để giải buồn cho bạn đồng học, Thanh hay đem khoa lư
số ra xoa dịu nỗi buồn vui của anh em khóa sinh. Từ coi chỉ tay, chỉ
chân, coi tướng diện, bói bài cũng như tử vi làm cho mọi người đều quư
mến. Thật ra Thanh với bản tính ṭ ṃ hay đọc các loại sách khoa học
huyền bí. Đọc nhiều th́ cũng biết chút đỉnh, Thanh đem ra ứng dụng để
tiêu khiển. Nhờ vài lần Thanh đoán đúng quá thành ra cả khóa đều biết
danh. Người làm cho Thanh nổi tiếng là Quan, huấn luyên viên về ḿn
bẫy.
-
- Một buổi chiều sau giờ đi băi tập về, Quan đến t́m Thanh để nhờ
giải tỏa cho một nghi vấn. Vừa bước vào pḥng ngủ của các khóa sinh sĩ
quan th́ thấy Thanh đang ngồi bố trận bài thất trụ. Quan nói ngay:
- - Ê bồ! ta đang bị máy mắt lia lịa, ruột dạ bồn chồn, không biết
có chuyện ǵ phản trắc hay không, xuống đây kiếm cậu, sẵn cỗ bài đây,
nhờ bói cho ta một quẻ.
- - Thôi cha nội đừng phá nhau nữa, đằng ư là tay bói bài nhà nghề
mà c̣n đi kiếm tớ làm ǵ. Không sợ người ta cười cho thối mũi đi à!
- - Làm ǵ có chuyện đó. Biết chút đỉnh để ḷe các nàng thôi. Ví dù
có biết coi đi chăng nữa, ai lại đi bói bài cho chính ḿnh!
-
- Dù nói vậy, nhưng Thanh cũng xóc lại bài rồi đưa cho Quan chọn lá
bài bổn mạng. Quan bắt được con bài chuồn. Thanh trao cỗ bài cho Quan
nhắc nhở:
- - Đằng ư xào bảy lần với tâm nguyện muốn xem điều ǵ. Xong để
xuống cắt bài với tay phải rồi tay trái, theo thứ tự chồng lên nhau.
- Quan cắt bài xong. Thanh sắp bài thành bảy tụ. Ngẫm nghĩ một lúc,
đếm lui đếm tới rồi nói:
- - Hai ngày nữa bồ phải đi xa. Có lẽ v́ ông cụ thân sinh..
- Quan nh́n quẻ bài thắc mắc:
- - Sao bồ dám quả quyết như vậy?
- - Đơn giản thôi. Đằng ấy thấy con Ách Rô kẹp con bồi chuồn, bổn
mạng của cậu, đi theo có con bảy Rô là hai ngày nữa cậu được tin từ xa.
Nhưng tin đó mang ư nghĩa hệ trọng v́ con Già Bích, tức là có chuyện
buồn bực hay bất trắc của người già.
-
- Quan khen:
- - Chắc có lẽ đúng thiệt v́ ông cụ tôi đă lâm bệnh hơn tháng nay.
- - Nói thật với cậu, tớ không tin bói bài ǵ lắm đâu! Cậu muốn tớ
xem th́ tớ chiều ḷng vậy thôi. Không chắc ǵ đúng. V́ vậy tớ ít khi
coi bói bài lắm. Tớ thích coi chỉ tay hơn v́ khoa đó khá chính xác.
- - Vậy th́ bồ coi cho tôi một quẻ đi.
- Thấy hai người nói chuyện về bói toán, Đài nằm bên cạnh hô lên:
- - Anh em ơi, lại đây nghe hai ông thầy bói nói chuyện nè.
- Thế là mấy người đến ngồi xung quanh. Lúc đó Thanh đă bắt đầu đoán
quẻ cho Quan. Khi coi cho Quan xong anh em hỏi:
- - Sao mậy, nó coi có đúng không?
- Quan cười trả lời:
- - Hay thiệt!
- Câu trả lời cụt ngủn của Quan gợi tính ṭ ṃ của mọi người. Đức
ch́a tay ra nói:
- - "Thầy " coi cho "tao" một quẻ đi!
- Để tránh t́nh trạng nhiều người bắt coi, Thanh nói:
- - Nhất nhật bất quá tam! Coi nhiều quá không linh! Đă coi hai quẻ
rồi, quẻ đầu Thạch xớt mất từ hồi sáng nay, chỉ c̣n một thôi nhé.
-
- Đức là người lên tiếng trước cho nên được coi. Đức gật gù qua mỗi
chuyện đoán của Thanh làm cho mọi người ấm ức v́ không được bói cho
một quẻ.
-
- Quả nhiên hai ngày sau Quan nhận điện tín của gia đ́nh báo thân
phụ của Quan đă qua đời. Quan lấy phép về Huế thọ tang.
-
- Nhân một lần đi phép cuối tuần, Thanh mang về một tờ Paris Match
có một bài viết về "đời người trong bàn chân". Thấy hay hay Thanh đem
ra nghiên cứu, bị Thơ và Thạch bắt gặp. Họ bèn phá Thanh bằng cách
viết một tờ quảng cáo đem dán ngay cửa pḥng ngủ của khóa sinh sĩ quan:
- "Ở đây coi cái bàn tay, Ở đây coi cái Tử vi, Ở đây coi cái bàn
chân, xin vui ḷng tẩy trùng chân với nước sôi 100 độ trước khi coi.
Hăy t́m cho được Thầy Thanh"
-
- Dán tờ quảng cáo xong, Thạch vào pḥng đùa với Thanh:
- - Tao không cần biết mầy nói trúng trật ǵ cả. Chính mầy đă đem
nguồn vui lại cho chúng tao. Mỗi lần tao nh́n cả bọn nhao nhao, giành
nhau nhờ mầy coi bói là tao thấy vui rồi. Tao không ngờ, một thằng
trông rất là bạch diện thư sinh như mầy lại chun vào cái đơn vị quái
ác nầy và lại là một thầy tướng số nổi danh nhất Trung Tâm Huấn Luyện
Đông Ba Th́n! Mai mốt ra trường, gặp thằng Việt cộng nhớ coi số cho nó
rồi hăy bắn nghe. Mọi người cùng phá lên cười.
-
- Thanh, lớn lên trong một gia đ́nh Thiên Chúa Giáo không mấy tin
khoa bói toán nhưng v́ tính ṭ ṃ nên đă bỏ nhiều th́ giờ nghiên cứu.
Lúc đầu, bói quẻ cho người chẳng qua là để trắc nghiệm. Nhờ coi cho
nhiều người mà Thanh nhận thức được giá trị tâm lư và đạo đức của khoa
cổ học huyền bí nầy.
-
- Hôm nay, sau mấy năm trời xa cách, Thạch mừng gặp lại Thanh, tuy
nhiên mới trao đổi vài ba câu chào hỏi, Thạch xem đồng hồ, nói:
- - Tao có họp phải về Bộ Tư Lệnh ngay. À từ trại về, bồ có đồ ǵ
thừa thăi cho anh em ké với?
- Thanh cười, lượm một vỏ ốc chọi hù một con chim nhỏ đang t́m mồi
cách hai người vài thước:
- - Có th́ có, bồ thích áo quần, súng hay đồ dùng?
- - Súng 6.35 th́ tao có rồi, có mền dù không?
- - Ừ, thứ đó th́ “moa” có hai cái, mai gặp ở đâu sẽ đưa cho.
- Thạch chưa kịp trả lời th́ Thanh đă đề nghị:
- Nhà “moa” ở trọ gần Bộ Tư Lệnh. Vậy sáng mai ta gặp nhau ở Phở Gà
Số 1, lâu lắm rồi không được ăn phở.
- - Sao không ra Tây Ninh, bộ ở đó không có phở sao?
- - Có th́ có nhưng không hợp khẩu vị thành ra không ăn.
- Thạch đứng dậy bắt tay Thanh và nói:
- - Thôi tao phải dọt mai gặp mầy ở Phở Gà Số 1 lúc 8 giờ.
-
-
Tiệm
Phở nằm ở ngay góc đường Hàm Nghi và Lê Văn Duyệt, trên trục lộ Trại
Long Vân của Không Quân và Bộ Tư Lệnh Lực Lượng Đặc Biệt cho nên giờ
nầy mà khách đă đông nghẹt. Nh́n quanh chẳng có bàn nào trống. Mùi phở
xông lên ngào ngạt, làm cho bao tử Thanh sôi lên sùng sục. Trong tiệm
h́nh như chỉ có hai mầu áo là rằn ri và đồ bay. Trong lúc Thanh đang
nh́n dáo dác th́ Thạch, ở một bàn trong cùng gần chỗ thâu ngân viên,
bước ra kéo Thanh:
- - Vào đây, tụi tao chờ mầy đă lâu.
- Thanh đi theo Thạch vào bàn. Thanh bắt tay hai người bạn ngồi
chung bàn với Thạch là Nghi và Thơ.
- Thạch nói:
- - Thơ th́ mầy biết rồi, c̣n Nghi th́...
- Thạch chưa dứt lời Nghi đă cướp lời:
- - Không biết hắn biết "toa" trước hay "moa" trước, quen hắn từ hồi
hắn học Khóa 13 Rừng Núi Śnh Lầy.
- - Nhưng mà ông học Mă Lai chứ có học ở Dục Mỹ đâu?
- - Biết hắn qua một người bạn đi học khóa đó!
- - Vậy th́ ngươi ngon lành lắm sao?
- Thạch nói xong mọi người cười. Thanh quay qua Thạch hỏi:
- - Ê, bộ dính câu rồi hay sao mà ngồi ngay trước mặt người đẹp thế
nầy?
- - Tao vô can, mày hỏi Nghi "ngon lành" của mày đi!
- Thanh nh́n Nghi cười và nói:
- - "Tại hạ" bái phục, bái phục!
-
- Khi nhân viên nhà hàng bưng ra bốn tô phở khói lên nghi ngút.
Nghi nói:
- - Thôi ăn đi mấy cha nội. Quay qua Thanh, Nghi tiếp :
- - V́ tiệm quá đông cho nên "moa" không hỏi ư kiến "toa" đă kêu cho
"toa" tô đặc biệt thêm hai trứng.
- - Làm ǵ mà tẩm bổ quá vậy? Thanh hỏi.
- - Thôi ăn đi, đừng có lắm lời ông thầy bói. Thạch hối thúc.
-
- Sau khi mỗi người chén một tô phở nóng sốt, liền kéo một điếu
thuốc Salem cho thơm miệng. Nghi hút ống vố, khói 79 bay lên che lấp
cả mùi phở.
- Thạch quay qua Thanh nói:
- - Tao đă xem hồ sơ của C3 gửi về chiều hôm qua. Không đáng ǵ. Anh
Vinh đă tŕnh tư lệnh. Ông phán cho mầy về 91/Biệt Cách Nhẩy Dù và...
- Thạch quay qua Nghi và Thơ cười, tiếp:
- - Ê Nghi, ông nghĩ sao?
- Nghi cười một cách thoải mái, tay gơ ống vố vào gạt tàn thuốc nói:
- - Lại tính đưa của nợ nầy về cho “ moa“ đấy hả?
- - Được của nợ nầy ông c̣n phải cám ơn nữa là đàng khác ! Thạch tự
đắc.
- Thanh nh́n hai người đối đáp không nói ǵ. Thơ chen vào:
- - Được mày đưa cái của nợ nầy về, tụi tao sẽ dũa cho nó thành cây
kim xong trả lại cho mầy.
- Thạch chắc nịch:
- - Thiệt không đó? Hay là mầy sẽ bị nó dũa lại cho mà mật xanh mật
vàng nữa là đàng khác! Không tin th́ chiều nay xuống Xóm Cồn, nhà mầy,
nhâm nhi cá nóc khô nổi tiếng th́ biết ngay ai hơn ai!
- Thanh nghe nhắc đến cá nóc khô của Xóm Cồn liền hưởng ứng ngay:
- - Phải đó, cá nóc khô mà nướng bằng lửa rượu Vodka th́ Diêm Vương
cũng bỏ ṭa mà lên trần gian xin ăn ké!
- Nghi xen vào:
- - Cá nóc ăn độc, không sợ nằm giường gỗ sáu miếng sao?
- Thanh biện minh:
- - Ông có biết món cá nóc là món quốc hồn quốc túy của người Nhật
đó sao? Cả nước ăn có chết thằng Thượng nào đâu.
- Nghi cười trả đũa:
- - Dĩ nhiên. Người Nhật ăn th́ thằng Thượng chết thế đếch thế nào
được?
- Thạch chen vào:
- - Thôi đủ rồi. Thơ « toa » nghĩ sao?
- - Thích thứ nào - Cồ hay 33. Thơ sảng khoái nhận lời thách thức.
- - Nước để thằng của nợ nầy lo. Nó mới ở trại về phải ra mắt anh em
chứ!
- Thạch quay qua Thanh hỏi:
- - Phải không mầy?
- Thanh khôi hài:
- - Chuyện nhỏ!
- Xong quay qua Nghi Thanh tiếp:
- - Anh cho mấy quan nhỏ đi chơi cho tôi làm quen nhé.
- Nghi nói:
- - Cái đó th́ chưa chắc được, mấy xấp nhỏ đó mới đi hành quân về,
tụi nó có mục hết ráo trọi. Có mấy khi mà gặp tụi nó ngoài những ngày
ứng trực.
-
- Ngày thứ hai sau bữa nhậu ở nhà Thơ. Thanh vô tŕnh diện Pḥng 1
Bộ Tư Lệnh. Trung Sĩ Huyên báo:
- - Thiếu úy chờ tôi tŕnh Đại Úy Quỳnh trưởng pḥng "paraffé" xong
tôi tŕnh lên Trung Tá Tham Mưu Trưởng kư Sự vụ lệnh đưa Thiếu úy về
Tiểu đoàn 91/BCND(2). Thanh cám ơn Huyên xong rảo bộ qua Pḥng Nh́
kiếm Thạch.
-
- Vừa bước vô pḥng th́ gặp Đại úy Vinh, trưởng Pḥng Nh́ đi ra,
chưa kịp chào th́ ông hỏi ngay:
- - Này chú biết phương vị mới của chú rồi chứ ǵ? Thay v́ ở biên
giới, bây giờ được ở lại Nha Trang, dù rằng mỗi tháng chỉ được ở nhà
hai ba ngày, th́ cũng sướng chán.
- Đại Úy Vinh trước đây làm việc với thân phụ của Thanh cho nên
ngoài t́nh đồng đội, Đại úy Vinh đứng vai thúc thúc của Thanh cho nên
Thanh trả lời:
- - Cám ơn chú.
- Đúng lúc đó Thạch ở ngoài bước vào:
- - Sao mầy, nhận sự vụ lệnh chưa?
- - Chưa, đang chờ Tham mưu trưởng kư. Chắc cũng c̣n vài tiếng nữa.
- Thạch nói với Đại úy Vinh:
- - Xin phép Đại úy cho tôi dắt nó đi một ṿng Nha Trang cho biết.
- - Ừ th́ hai chú đi đi, hôm nay tôi trụ tŕ ở đây suốt ngày. Nhớ
không được dắt nhau vào Bar đó nghe !
- - Dạ. Thạch trả lời lẹ làng, như sợ ông đổi ư. Thạch nghiêm chào
và kéo Thanh đi vội ra cửa...
- Hai người đèo nhau trên chiếc xe Goebel cũ kỹ, đi thẳng ra quán số
6. Sở dĩ mà Thạch chọn quán số 6 v́ đây là nơi mà anh em khóa sinh
Lực Lượng Đặc Biệt tụ tập mỗi khi đi phép ngày cuối tuần. Hai người
bước vô quán th́ bà chủ vồn vă hỏi thăm :
- - Ối chà mấy năm rồi mới thấy Thiếu Úy Thanh xuất hiện. Bị bà nào
khóa chân kỹ quá vậy cà?
- - Đời lính mà chị Ba, rày đây mai đó. Làm ǵ có chuyện bà nào khóa
chân!
- - Vậy chứ bấy lâu nay ở đâu mà chẳng thấy ghé chơi ?
- - Tôi ở đồn xa!
- - Sao hai cậu uống ǵ nào, bia nhé ?
- Thạch trả lời ngay:
- - Không, chị cho hai ly nước dừa.
- - Tu rồi hả?
- - Đâu có, đang giờ làm việc mà chị!
- Người chủ quán kêu làm nước dừa rồi đưa hai người ra hiên quán có
xếp hai hàng ghế dựa ngồi ngắm biển. Hai người ngả lưng nh́n trời
trong xanh nói chuyện đời, ôn lại những ngày cùng học khóa 3 LLĐB
chung với Thơ, Hải, Tài và Ḥa Đen. Biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn từ
từ quay trở lại với họ. V́ Thạch làm việc ở Bộ Tư Lệnh cho nên biết rơ
cương vị của những anh em cùng khóa. Hết chuyện anh em, bạn bè, Thạch
quay qua hỏi Thanh về vụ bị "c̣ bót". Thanh gạt phăng:
- - Thôi chuyện đó cho nó qua đi. Đấy cũng chỉ là chuyện thường t́nh
trong đời binh nghiệp. Thật t́nh mà nói, chúng ta không nên quá thân
t́nh với đơn vị trưởng. Dù ḿnh có "nâng bi" hay không, khi ông ta
hữu sự th́ ḿnh cũng thành "có sự". Có điều đáng nói là trong những
năm tháng ở với anh "Bảy Hổ", tao đă được học rất nhiều về thuật điều
binh, tham mưu cũng như xử sự của ông ta. Điều quan trọng là tao không
khi sư, phản thầy là được rồi.
- - Th́ cũng v́ mầy trọng thầy cho nên mầy mới bị c̣ bót. Anh Bảy
cũng đang có mặt tại đây mầy biết không?
- Thanh trả lời:
- - Tao mang tiếng là đồ đệ của anh Bảy, mà tao "bị" ra đây v́ anh
ấy, th́ chuyện anh Bảy có mặt trước tao là lẽ đương nhiên!
- Thạch ngó đồng hồ:
- - Thôi ta đi về đi. Chúc mầy có một tương lai cày bừa tốt đẹp. Mầy
sẽ có dịp sống với chính mầy, với thiên nhiên, với Trường Sơn hùng vĩ
trong nhiệm vụ mới và nhất là sẽ chẳng có ai giành chỗ của mầy! Ông
thầy bói mà chẳng tránh cho ḿnh khỏi oan khiên, cũng lạ!
- Thanh không hiểu ư của Thạch trong lời giă biệt nầy, nhưng cũng
chẳng thắc mắc. Ít lâu sau khi Thanh đi hành quân về th́ nhận được một
lá thơ không có tên người gửi, trong đó có bản chính lệnh phạt Thanh
mười lăm ngày trọng cấm của Chỉ Huy Trưởng C3, đă bị xé làm ba. Trong
ḷng Thanh, Thanh hiểu rơ rằng: Thạch là người đă tháo gỡ cho Thanh
cái ǵ đáng tháo gỡ. Thanh lấy xe chạy lên Bộ Tư Lệnh thăm Thạch mới
hay Thạch đă được thuyên chuyển xuống vùng IV.
-
- Hà Phương Hoài
- Trầm Bay 3
|
| |
|