Home

Thơ

Sưu Tập

Văn Điếu Tế  Linh Tinh Trang Ca Dao Search

 

5.  Phỉ Điếc
 
 
Phỉ, hay Phỉ Điếc là con một của một ngư dân tại vùng Ba Ng̣i. Cha mẹ chết sớm, hiện sống với bà nội đă hơn lục tuần. Sở dĩ người ta gọi là Phỉ Điếc v́ Phỉ có độ thính năng chỉ bằng 1/5. Trước khi bị bắt quân dịch, Phỉ đi làm biển để nuôi bà. V́ nhà nghèo và lại mang cố tật cho nên dù đă trên 20 tuổi vẫn chưa vợ con. Với hoàn cảnh này, Phỉ mặc nhiên được miễn dịch vĩnh viễn. Thế nhưng chính quyền địa phương không biết v́ nhầm lẫn hay cố ư đă bắt Phỉ thi hành quân dịch. Sau thời gian huấn luyện ở Trung Tâm Lam Sơn, Phỉ xin về Lực Lượng Đặc Biệt và rồi được bổ nhiệm về Tiểu đoàn 91BCND. Về đơn vị chưa đầy năm mà đă phải qua 3 trung đội. Ở trung đội nào Phỉ cũng bị nhốt chuồng cọp thường xuyên. Có ai hỏi đến Phỉ th́ anh em trong đại đội thường nói:
- Phỉ hả, xuống chuồng cọp sẽ có nó ngay.
Hoặc:
- Phỉ điếc à, nó mấy khi mà có mặt trong đơn vị, nó dọt rồi!
 
 Thanh là trung đội trưởng thứ tư của Phỉ, sau khi 3 ông trung đội trưởng kia chạy nai nó. Thanh vừa được Bộ Tư Lệnh bổ nhiệm về ĐĐ3/91BCND coi trung đội 1. Từ ngày ra trường cho tới nay, Thanh đă từng là trại trưởng, nhưng lại chưa có kinh nghiệm nắm một trung đội tác chiến. Lại đó  là trung đội 1 của ĐĐ3/BCND, một đơn vị nổi danh qua trận Vũng Rô và Cái Cái. Đa số lính trong trung đội toàn những tay thiện chiến, nhưng ba gai hết cỡ, gần như là bất trị.
 
Thanh đang điên đầu chưa biết phải làm cách nào nắm được mấy ông trời con nầy. Thế mà lại lănh thêm Phỉ Điếc. Thượng Sĩ Pẩu, trung đội phó la làng:
- Thiếu úy, ông lănh búa rồi tụi bây ơi!
Mọi người cười ồ, Thanh không hiểu ư ǵ nhưng cũng nhe răng cười cầu tài và lệnh cho Phỉ về tiểu đội 1.
Khi nghe lời phán của Thanh, cả tiểu đội 1 cùng lên tiếng:
- Chính chúng ḿnh mới là những kẻ lănh cán búa!
 
V́ chưa biết Phỉ là ai, Thanh rất ngạc nhiên về phản ứng của mọi người nhưng không muốn hỏi trước hàng quân. Sau khi cắt đặt công việc và nhắc nhở chuẩn bị các thứ cần thiết cho cuộc hành quân sắp tới, Thanh cho trung đội tan hàng rồi ngoắc Thượng sĩ Pẩu  vào văn pḥng.
 
Nói là văn pḥng, song đó chỉ là một căn nhà trống rỗng và dài, chỗ ngủ của đại đội khi ứng trực. Ở đầu gian nhà, ngay cửa ra vào, có một cái bàn gỗ tạp và một cái ghế của đại đội trưởng, c̣n anh em trung đội trưởng th́ chỉ có chiếc ghế bố để ngủ mà thôi.
 
Thanh ngồi trên chiếc ghế bố của ḿnh c̣n Thượng sĩ Pẩu ngồi ở chiếc  đối diện.
- Tại sao lúc năy mọi người có phản ứng khác lạ khi Phỉ tŕnh diện? Thanh  hỏi.
Thượng Sĩ Pẩu giải thích :
- Thiếu úy không biết hắn đó thôi ? Nó là cái thằng vừa điếc ḷi lỗ nhĩ, vừa hay vắng mặt bất hợp pháp. Cứ sau mỗi cuộc hành quân là nó đi biệt tăm, biệt tích cho đến nửa tháng sau mới trở về. Những lần  đơn vị đi hành quân tiếp th́ ít khi mà nó có mặt. Thường vụ đại đội vừa thấy nó ḷ mặt ra là nhốt chuồng cọp xong chờ chuyến tiếp tế mới gửi nó ra căn cứ hành quân. Nó được thuyên chuyển về đại đội được mười tháng mà đă lănh mười lăm ngày tù quân v́ tội đào ngũ.
- Đă gọi đào ngũ sao nó c̣n tại đây? Quân cảnh bắt nó về à?
- Không, nó tự ư về!
- Vậy th́ nó có đào ngũ đâu? Chỉ có thể gọi là vắng mặt bất hợp pháp thôi chứ!
 Thượng sĩ Pẩu cười :
- Dạ đúng!
- Thượng sĩ có biết tại sao mà nó bê bối như vậy không? Thanh hỏi.
- Ồ! Mấy cái thằng trẻ bê bối đó, th́ ai mà biết được! Chắc là tại ham chơi hay trốn ở nhà với đào chứ có ǵ đâu!
 Thanh chỉ hỏi về Phỉ nhưng Pẩu lại dùng chữ chúng nó, có lẽ không phải chỉ  một ḿnh Phỉ bê bối mà là t́nh trạng chung chung cho đám lính ba trời.
- Thôi được để chuyện của nó tôi giải quyết. Bây giờ chúng ta hăy lo chuyện lên đường ngày thứ sáu nầy đi.
 Thượng sĩ Pẩu cùng Thanh bàn về  trang bị và tiếp liệu cho trung đội và định giờ tập họp điểm danh khuya thứ năm rạng ngày thứ sáu theo lịch tŕnh của đại đội. Để cho có đủ quân số khi khởi hành, Thượng sĩ Pẩu đề nghị với Thanh,
- Thiếu úy muốn khỏi nhức đầu ở căn cứ hành quân v́ thiếu người th́ ông cho đi ṿng Nha Trang hốt mấy thằng nhóc của đơn vị đi lang thang hoặc nằm ở các động đĩ là xong.
- Vậy sao?
Pẩu tỏ ra cảm thông với thuộc hạ của ḿnh :
- Thiếu úy ơi, tiền lính tính liền. Chúng nó đi hành quân cũng phải có tiền mua thực phẩm cũng như trà thuốc cho mấy tháng nằm rừng nằm rú. Kỳ nào đi A Sao, A lưới th́ được đóng căn cứ ở Phú bài, lại phải cần tiền nhiều hơn v́ chúng nó sẽ trốn ra Huế chơi khi đại đội không phải ứng trực. Khi căn cứ hành quân mà đóng tại những nơi gần thành phố th́ mệt lắm ông ơi. Lần hành quân ở Tây Ninh, trước đây, th́ càng bi đát hơn. V́  sát ngay chợ Tây Ninh, tụi nó lặn lia chia, ngày nào tôi cũng phải đi bắt tụi nó về.
- Biết chúng nó ở đâu mà bắt? Thanh thắc mắc.
- Từ từ rồi ông sẽ biết chúng nó ở đâu!
Thấy thượng sĩ Pẩu không chịu nói, Thanh đành chờ cơ hội t́m hiểu sau.
 
 Thanh nghĩ miên man đến những lời của Pẩu về Phỉ và của những người lính trẻ. Anh thấy đời đầy dẫy những điều kỳ lạ. Riêng Thanh,  là con của một vị sĩ quan cao cấp trong quân đội. Anh đủ điều kiện để được ở nhà tiếp tục học hoặc đi du học, nhưng Thanh đă khước từ. Anh đáp ứng lời kêu gọi của núi sông t́nh nguyện nhập ngũ. Khi ra trường đỗ cao Thanh cũng đă khước từ cơ hội phục vụ tại hậu phương. Anh tự nguyện đi biên giới. Anh vốn nghĩ rằng đời trong sạch,  tốt lành. Khi chạm trán với nhiều nỗi bẽ bàng, Thanh chỉ cho rằng ḿnh không được may mắn.
 
Chuyến hành quân nầy, Phỉ có mặt ngay từ lúc khởi hành. Trong lúc chờ đợi vào rừng, Thanh thường lân la đến lều của anh em trong trung đội nói chuyện tầm phào để t́m hiểu. Nhờ tính t́nh cởi mở của Thanh mà anh em chân thành thổ lộ nhiều điều bổ ích.
Thanh nói với binh nh́ Đức:
- Tại sao các chú ham chơi cứ phải vắng mặt bất hợp pháp hoài vậy. Bộ không muốn lên lon hả?
- Trời ơi! Ông mà bảo tụi tôi lên lon à. Lên tới già cũng chỉ tới thượng sĩ Pẩu là cùng. Hơn nữa tụi tôi vạn bất đắc dĩ mà mặc bộ đồ nầy v́ đến tuổi quân dịch. Mai mốt đây thái b́nh tụi tôi về nhà lấy vợ, sắm ghe đi đánh cá nuôi thân có sướng hơn không?
Thanh biết đây là câu nói chí t́nh, tự gan ruột của họ, nhưng cũng phải phân hơn thiệt:
- Đành vậy, nhưng bây giờ chúng ta đang thi hành nghĩa vụ quốc gia, nếu ai cũng có hành động bê bối như vậy th́ chẳng những hại cho bản thân mà c̣n hại mọi người khác nữa đó.
- Ông ơi, tụi tôi hiểu đạo nghĩa đó chứ, nhưng lương tiền chúng tôi lănh ra không nuôi vợ con th́ cũng phải nuôi cha mẹ, lấy tiền đâu mua ba thứ cần dùng cho các cuộc hành quân thường kéo dài cả tháng, đôi khi ba tháng mới được về nhà. Thằng Sơn Đui, thằng Phỉ Điếc và thằng Koóng  Sậy dù rằng tật nguyền mà cũng có mặt ở đây với chúng ta, đáng lư chúng nó ở nhà đi biển, làm mộc, làm nề để nuôi gia đ́nh. Đám tụi tôi tuy không phải nuôi ai, nhưng tụi tôi cũng phải sống chứ.
- Lương của các em cộng thêm  tiền bằng dù cũng đă hơn bộ binh nhiều mà c̣n than thiếu nữa sao? Thanh hỏi bằng giọng trầm buồn.
- Ông thầy là con nhà giàu có, là quan quyền, làm sao hiểu thấu nỗi khổ cực và thiếu thốn của bọn lính tráng  như tụi tôi?
 
Đức lấy thuốc Pallmall mời Thanh, rồi lấy một điếu cài lên môi châm lửa hút. Hắn hít một hơi dài nhả khói lên trời rồi tiếp:
- Tụi tôi tuy chưa có gia đ́nh, nhưng cũng có bồ bịch. Ông thầy có biết không? Cứ mỗi lần gặp nhau, ghệ nó khóc lóc đ̣i cưới hỏi, mà tiền th́ không có, ḷng cũng nát tan, do đó tụi tôi cũng phải lo đi làm thêm để dành lo cho hạnh phúc của chúng tôi.
 
 Đức ngừng lại nh́n trời xanh, mặt đăm chiêu như cố dằn sự xúc động trong nội tâm. Lát sau Đức tiếp :
- Riêng ba thằng tàn tật th́ c̣n bi đát hơn. Sau mỗi chuyến hành quân chúng nó phải lo kiếm cơm cho cha mẹ già. Chúng vắng mặt bất hợp pháp là trốn về nhà đi biển hay đi làm công giúp gia đ́nh. Những đứa trở về đơn vị bị phạt nặng quá, th́ chịu không nổi, có đứa đào ngũ luôn!
 
 Đức trần ngâm giây lát rồi nói tiếp:
- Ông thầy nghĩ xem, bọn tôi là con nhà làm biển. Tụi tôi là con trai lớn trong nhà phải đi làm nuôi gia đ́nh chứ. Cả như thằng Phỉ Điếc, mang cố tật mà cũng không thoát. Nó mất cả cha lẫn mẹ chỉ c̣n bà ngoại đă hơn sáu mươi. Nếu tụi tôi có trốn lính th́ cũng bị mấy cha trong núi ra bắt. Thôi đành nhắm mắt theo phần số hẩm hiu. Tụi tôi cả đám được thụ huấn tại Lam Sơn, bèn rủ nhau nạp đơn xin về Lực Lượng Đặc Biệt để được gần nhà. Sau cuộc hành quân, tụi tôi thường trốn ở nhà dăm mười hôm chẳng qua cũng chỉ kiếm tiền lo gia đ́nh. Khi trở lại đơn vị dù có bị phạt th́ cũng đă làm được một chút ǵ cho mẹ già. Nhưng vắng mặt măi, bị phạt hoài, những tay yếu bóng vía, không chịu được th́ đào ngũ luôn!
 
 Nghe đến đây, Thanh gần như không cầm được nước mắt... Thanh nghĩ:  Thật ra làm ǵ có công bằng và đạo lư một trăm phần trăm ở trong cái xă hội loài người, nhất là trong cái xă hội đang có chiến tranh. 
 
Thanh có thói quen ban đêm thường hay thức giấc đi tuần kiểm soát gác. Một đêm Thanh đi tuần qua chỗ Phỉ Điếc đứng gác, Thấy Phỉ chăm chú nh́n ra ngoài và chẳng khám phá ra sự hiện diện của Thanh ở đằng sau lưng. Anh tiến đến bên Phỉ vỗ vai hắn, Phỉ mới quay lại nhe răng cười. Phỉ điếc nặng thật, với t́nh trạng nầy mà cho Phỉ đứng gác th́ thật là tối nguy hiểm. Thanh về lều, đến gặp thượng sĩ Pẩu và yêu cầu cho thay người khác gác thế Phỉ ngay.
 
Sáng hôm sau người thượng sĩ già gặp Thanh và nói:
- Thiếu úy mà không cho cắt Phỉ gác như mọi người th́ anh em họ ganh tỵ không được đâu!
Thanh ôn tồn nêu ra lư do thiệt hơn :
- Nhưng mà nó mất cả khả năng nghe ngóng th́ làm sao có thể làm lính gác giặc được. Giao cho nó gác có ngày chúng ta bán mạng cho tử thần hết đó.
Bỗng có tiếng của Hân ở đàng sau lưng:
- Chuẩn úy của em bảo em bưng ly cà phê này mời Thiếu úy. Hân là tà lọt của Chuẩn úy Đoan, trung đội trưởng trung đội 2.
H́nh ảnh nầy, giúp Thanh một ư kiến mới để giải quyết t́nh trạng của Phỉ. Thanh quay mặt qua chỗ của Đoan nói lớn:
- Cám ơn cậu và Hân.
 
Trở lại với thượng sĩ Pẩu Thanh nói:
- Thượng sĩ khỏi lo chuyện anh em ganh tỵ. Sẵn tôi chưa có người giúp tôi mấy việc lặt vặt những khi cần, thôi để Phỉ đi theo tôi vậy.
Thượng sĩ Pẩu cười một cách thoải mái. Ông biết rằng gánh nặng nầy kể từ nay đă có người  vác.
 
Chuyện của Phỉ kể như từ đây đă xong, Thanh có được thoải mái hay bực bội về sự điếc lác của Phỉ chỉ là chuyện nhỏ. Chuyện lớn là chuyện làm sao trừ được nạn đào ngũ trong đơn vị. Nhờ chuyện của Phỉ mà Thanh nẩy ra sáng kiến mới, sẽ đề nghị với Trung Úy Nghi, đại đội trưởng, khi tiện dịp .
 
Đi theo giúp Thanh, Phỉ rất siêng năng. Nó chăm sóc từ miếng ăn thức uống cho Thanh thật là chu đáo. Chỉ có một điều, Phỉ khi nghe Thanh bảo nó điều ǵ nó ít khi hỏi lại, nó cố đoán ư nghĩa qua cái nhấp môi của Thanh. Mười lần th́ cũng trúng được sáu hay bảy lần. Những lần sai Thanh rất bực ḿnh nhưng cũng chẳng la mà chỉ nhắc nhở nó:
- Lần sau nếu em không nghe rơ, th́ hăy hỏi lại chứ đừng đoán ṃ.
Thanh quên một điều là khi nói với Phỉ phải nói thật to và c̣n phải ra dấu. Đàng nầy Thanh chỉ nói với thanh âm b́nh thường th́ làm sao mà Phỉ hiểu hết. Thanh nghĩ rằng, từ từ rồi Phỉ sẽ quen hay chính Thanh sẽ quen đi!
 
Sau chuyến hành quân, Trung úy Nghi tập họp đại đội, cho bổ sung quân trang đạn dược, cắt đặt thời khóa biểu gác gỏng xong ông nói:
- Kể từ nay tôi sẽ kư phép cho các anh em đi phép theo đúng quyền hạn của tôi. Phép nầy chỉ có hiệu lực trong tỉnh Khánh Ḥa. Muốn đi xa, phải có phép của tiểu đoàn. Anh em có thể theo nhu cầu tŕnh bày lư do chính đáng, thay v́ cho anh em một giấy phép, tôi có thể kư cho hai hoặc ba.
Giấy phép hết hạn, phải về đơn vị liền, nếu cần tôi sẽ cho thêm. Anh em phải tôn trọng nhiệm vụ canh gác khi tới phiên. Việc nhờ người khác gác thế phải báo cho thượng sĩ thường vụ biết. Nay tôi lập ra nhiều tổ ba người. Các tổ viên có trách nhiệm báo cho nhau ngay tức khắc khi có lệnh lên đường. Với biện pháp nầy, tôi mong rằng anh em sẽ chấm dứt t́nh trạng vắng mặt bất hợp pháp và luôn luôn có mặt trong các cuộc hành quân. Anh em có đồng ư không?
Cả đại đội la râng trời: "đồng ư"
Trung Úy Nghi hỏi tiếp:
- Có hứa với tôi là sẽ không vắng mặt bất hợp pháp nữa không?
- Xin hứa!
Sau khi tan hàng, mọi người vui cười thoải mái dắt nhau về địa điểm tập họp của trung đội. Mấy anh em thường hay vắng mặt kháo với nhau:
- Tự nhiên sao Trung úy ổng chịu chơi quá vậy?
 Bằng  tỏ ra hiểu biết hơn:
- Tụi bây không biết đấy thôi, đây là chiêu độc đó. Kể từ nay ta hết c̣n viện lư do trốn gác, tránh trách nhiệm!
Tín nh́n Bằng nói:
- Mày ngu bỏ mẹ, được phép rời trại không sướng hơn là phải trốn chui trốn nhủi, mỗi khi thấy quân cảnh từ xa. Hơn nữa ḿnh sẽ không c̣n bị nằm chuồng cọp hay bị hèo. Nhớ không, hôm hành quân ở Thượng Đức tụi ḿnh trễ hành quân, thường vụ nhốt chuồng cọp rồi gửi lên sau. Trung úy bắt tụi ḿnh nằm dài, phạt mỗi thằng năm hèo, thằng trước hèo thằng sau. Năm hèo của thằng khỉ gió Đức phết lên mông của tao làm mấy ngày tao ngồi không được.
Đức quay qua Tín phân bua:
- Mầy đau bộ tao không đau hay sao? Hai hèo đầu tao đánh mày nhẹ quá, Trung úy ông chỉ cách tao đánh mày trên mông tao. Mày biết không, chỉ một  hèo của ông, tao thiếu đường bay hổng lên khỏi mặt  đất. Một hèo đó ịn lên mông như một con lươn lớn.
Bằng can:
-Thôi bỏ qua đi Tám, bụng làm dạ chịu .
 
Trong khi đó, Trung úy Nghi nói với Thanh và các trung đội trưởng khác:
- Ư kiến của các "toa" nghe được lắm, hy vọng lần trắc nghiệm nầy thành công tốt đẹp. Các "toa" về trung đội giải thích kỹ càng hơn về ư kiến nầy để anh em hợp tác một cách chân t́nh, đồng thời thực hiện ngay tổ tam tam chế.
 
Thanh thấy vui trong ḷng. Thượng sĩ Pẩu ghé vào tai Thanh nói nhỏ:
- Nị hay thiệt, trước đây đi về là chúng nó vứt súng vào giá, ŕnh lúc thuận tiện là "dọt" mất tiêu, làm ǵ có chuyện nhộn nhịp như hôm nay!
- Th́ cũng nhờ nị giúp đó mà.
Cả hai  cùng cười. Thanh tiếp:
- Mong rằng nạn vắng mặt bất hợp pháp hay đào ngũ sẽ giảm thiểu trong đại đội của ta!
- Tôi tin là được... và thằng Phỉ từ nay có thể yên trí, lo cho gia đ́nh mà không c̣n bị nhốt chuồng cọp nữa và ông sẽ rảnh tay để lo cho anh em khi đi vào rừng!
 
Thanh nh́n ra cổng trại, binh sĩ tấp nập kéo nhau đi ra cửa, họ rẽ trái đi về hướng khu gia binh. Trại Hoàng Diệu, ở đó những cảnh ấm cúng của gia đ́nh đang chờ đợi họ.
 
Hai năm sau, Thanh được bổ nhiệm nắm đại đội trưởng đại đội 5 thế  Bích. Thanh không quên xin cho Phỉ đi theo. Trong thời gian nầy, Hoa Kỳ trắc nghiệm hàng rào điện tử McNamara tại chiến trường Việt Nam. Delta và TĐ/81/BCND đi Đồng Xoài để phối kiểm tin tức do hàng rào báo động rằng có sư đoàn địch quân di chuyển trong vùng.
 
Các toán Delta đă được thả vào vùng Tây Bắc, riêng đại đội của Thanh được thả xuống vùng Đông Nam. Thanh xẻ rừng băng đồi để đến mục tiêu. Kinh nghiệm bắt anh không cho đơn vị đi những lộ đạo dễ di chuyển. Rừng ở đây cây cối chằng chịt bện vào nhau thật là khó đi. Những loại giây rừng làm cản trở bước tiến quân v́ súng M16 quá dài nhất là đầu ruồi thường móc vào giây rừng kéo bật  người chiến binh trở lại. Thanh nhớ lại trước đây, địch đă có súng AK 47 tiếng nổ điếng hồn. Trong khi đó quân đội của ta vẫn c̣n dùng Garant M1 hoặc khá hơn một chút có vài binh sĩ được trang bị Carbine M1, những súng thặng dư của thời Đệ Nhị Thế Chiến. Măi đến sau Tết Mậu Thân TĐ/81/BCND tham dự trận Cây Quéo, Cây Thị mới được phát súng M16. Súng mới nầy dù có hỏa lực mạnh và tầm xa nhưng lại không mấy thích hợp cho đơn vị đánh du kích như TĐ/81/BCND và những người lính nhỏ con thiếu thước. Lính Việt Nam.
 
 Đơn vị di chuyển ngày đêm qua nhiều mục tiêu chỉ định cũng chẳng thấy ǵ khác lạ. Măi đến ngày thứ ba th́ đơn vị vào khu vực có một con đường rộng khoảng bốn năm thước. Mặt đường được lát tre hoặc cành cây bện vào nhau rất chắc. Con đường kéo dài từ đông sang tây, không biết bắt nguồn từ đâu. Thanh báo cáo về Bộ Chỉ Huy Hành Quân. Thiếu Tá Huấn, Chỉ huy trưởng Trung Tâm Hành Quân Delta cho biết:
- Đó là một nhánh của đường ṃn Hồ Chí Minh. Cứ tiếp tục tiến về mục tiêu chỉ định và tránh giao tranh với địch.
 
Dứt máy với Thiếu tá Huấn, Thanh cho anh em đi sâu vào trong rừng dọc theo đường lộ, quả nhiên gần chiều có vài du kích dắt xe đạp thồ đi trên đường. Thanh để cho họ đi qua.
 
 Tối hôm đó đại đội đóng quân nghỉ đêm tại một cao điểm. Hôm nay ngày cuối tháng âm lịch không có trăng. Trời trong, có nhiều sao lấp lánh, nhưng tại địa điểm đóng quân tối đen như mực, ngửa bàn tay cũng chẳng thấy. Khoảng gần khuya th́ nghe có tiếng lá cây xào xạc rất mạnh ở phía khu đất thấp gần con lộ. Thanh vỗ vào chân Phỉ đang nằm bên cạnh chàng, nói thật nhỏ:
- Phỉ lấy cho anh ống ḍm.
Phỉ hỏi lại:
- Nấu ḿ hả?
 Thanh nhắc lại:
- Không ống ḍm!
Phỉ vẫn chưa bắt được ư của Thanh hỏi:
- Bản đồ hả?
Thanh lấy tay làm dấu rồi căng tai nghe ngóng động tĩnh. Phỉ  dúi bản đồ vào tay Thanh, với ống nḥm và địa bàn. Thanh đưa ống ḍm tinh quang nh́n xuống vùng đất thấp có tiếng chuyển động nhưng không phát hiện được ǵ, ngoài trừ cây lá lung lay. Độ mười lăm phút sau, có tiếng voi rống hàng loạt ở dưới đó. Thanh báo cáo về Bộ Chỉ Huy Hành Quân. Thiếu tá Huấn hỏi:
- Có thể ước lượng có bao nhiêu voi?
- Chắc vài chục con, v́ có rất nhiều tiếng rống!
Thiếu Tá Huấn hỏi tiếp:
- Cho biết hướng gió đối với vị trí của đàn voi.
Thanh trả lời:
- Gió tây, vị trí của voi ở hướng tây.
 Người anh cả vui vẻ báo:
- May lắm, như vậy ta không sợ lộ. Nhiệm vụ của chú hoàn tất. Sáng mai ra điểm B3 để triệt xuất.
 
 Thanh không hiểu v́ lư do ǵ mà lại được triệt xuất trong khi kế hoạch hành quân c̣n năm ngày nữa!
Sáng sớm hôm sau đại đội của Thanh được triệt xuất. Đồng thời lại thả đại đội 1 của Thăng xuống ngay vị trí của Thanh vừa rút quân ra!
 
 Về tới căn cứ hành quân, Thinh hỏi:
- Trong rừng th́ lúc nào chẳng có voi. Tại sao Thiếu tá Huấn ổng quan trọng việc nầy quá vậy?
Thanh giải thích:
- Tôi có hỏi th́ ông cho biết: "Nhiệt độ do đàn voi phát ra quá mạnh đă làm cho hàng rào điện tử báo động đỏ v́ nghĩ rằng địch đang chuyển quân có lẽ đến cả sư đoàn. Voi đây không phải là voi rừng mà là voi thồ đồ tiếp liệu cho địch quân qua đường ṃn Hồ Chí Minh."
- À ra th́ thế.
 
Chuẩn úy Anh bất ngờ hỏi Thanh:
- Tôi hỏi thiệt Trung úy nhé - Làm sao ông có thể chịu đựng được sự điếc lác của thằng Phỉ.
 Thanh cười nói bâng quơ:
- Nếu ở trên đời nầy không có cái khổ th́ sự sung sướng đâu c̣n ư nghĩa ǵ. Sau khi hết phải đối đầu với sự bực ḿnh, th́ lúc đó chính là lúc hạnh phúc đă thế chỗ!
 
[Phỉ vẫn theo Thanh như h́nh với bóng. T́nh thầy tṛ càng thêm gắn bó. Ít năm sau, trong trận đánh ở Mai Lộc, Thanh bị thương tật và được giải ngũ. Rồi sau đó không lâu Thanh nghe tin Phỉ tự tử  v́ lư do ǵ đó. Cái chết của Phỉ khiến Thanh xúc động bàng hoàng. Việc tự sát này có liên hệ ǵ đến Thanh hay không? Nếu trước đây Thanh không đưa Phỉ về với anh th́ không chừng Phỉ đâu có cảm thấy đánh mất một cái ǵ quư hiếm trong t́nh huynh đệ chi binh!]
 
Hà Phương Hoài - Trầm Bay 5

 

Mở 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 Mc Lc
        vào tập PhụLục1 PhụLục2      
                           

Thư Mục 

Thơ

Đổi Thay  
Những Đoản Khúc
Tơ Ṿ
Hương Phai 
Thi Đàm /Thi Họa

Kịch Thơ 

Cô Hàng Nước  
Ngồi Đợi B́nh Minh

Truyện Dài

Cơ Trời Vận Nước
Trầm Bay

Truyện Ngắn

Bước Hổng Chân Không
Ba Con Yến Nhỏ

Sưu Tập

NQ Thương Hận Tập I
NQ Thương Hận Tập II
Ca Dao

Huy Chương VNCH

Huy hiệu QL/VNCH

Huy Hiệu QĐ Pháp/Đ-Dương

Tiền Tệ

Điếu Tế 

Văn Tế
Điếu Văn
 
Miếng Ngọt Quê Hương Về Trang Chủ

Friendly Links

Thực Vô Cầu Băo 25 Năm Xây Dựng CĐ Ha Huyen Chi
Cá Kho 25 years of the Community building Gia Đ́nh Vơ Bị
Món Xào Gia Phả Họ Nguyễn Diên Trường All Links
Send mail to haphuonghoai@gmail.com with questions or comments about this web site.
Copyright © 2003 Haphuonghoai
Last modified: 07/01/16