Home

Thơ

Sưu Tập

Văn Điếu Tế  Linh Tinh Trang Ca Dao Search

 

10.  Lệ Hải
 
Delta và 81/BCND thường lập căn cứ hành quân ở khu gần phi trường để tiện rải quân. V́ vậy luôn luôn có kế hoạch về dân sư vụ. Những nơi mà dân chúng nhiều người thiểu số th́ đơn vị thuê mướn họ để làm bao cát hay xây cơ sở pḥng vệ. Đây cũng là một cách nâng cao nếp sống cho những người dân suốt đời chỉ quen đốt rẫy làm mùa. Ngoài ra c̣n có chương tŕnh khám bệnh phát thuốc cho dân làng. Người Kinh có nếp sống vững chăi th́  dựng quán xá buôn bán với anh em. Những người lính trẻ xa nhà nếu không vào rừng hay ứng trực, thường rủ nhau lê la tại các quán cà phê dă chiến mới mọc. Nếu  quán mà có được một người đẹp th́ đến giờ cấm quân chúng nó cũng chưa muốn về. Lắm khi thường vụ căn cứ hay đại đội trưởng phải đi xúc từng đứa .
 
 Trong đợt hành quân tại Nông Sơn - Đức Dục, Quảng Nam, đơn vị hành quân của Thanh lập căn cứ ngay trong Trung tâm Kỹ nghệ An Ḥa. Nói là trung tâm kỹ nghệ nhưng thật ra chỉ là những công tŕnh đang xây dở dang từ thời kỳ Đệ Nhất Cộng Ḥa với đại dự án kỹ nghệ hóa Khu Nông Sơn. Sau đó v́ t́nh h́nh an ninh công tŕnh đă bị bỏ dở. Những lều vải hành quân hay cá nhân san sát nằm dưới những cột xi măng cốt sắt cao lêu nghêu như những kiến trúc cổ Hy Lạp tạo thành một h́nh ảnh tương phản. Binh sĩ vô ra trại tựa hồ nhưng công nhân viên, làm sống lại thời xây dựng khu kỹ nghệ. Phía Nam An Ḥa có hàng chục hồ nước trong xanh lớn bé, cây cỏ tươi mát. Xa xa là đuôi dẫy Trường Sơn hùng vĩ. Phía bắc là gịng sông Thu Bồn uốn ḿnh dưới đáy vực sâu thăm thẳm có ngàn cây bao bọc chạy dài từ Đông sang Tây với linh khí "Sơn cao, thủy t́nh". Đáng lẽ ra đây phải là đất giàu có, thịnh vượng. Nhưng ngược lại dân nghèo, và sống trong cảnh quạnh hiu v́ gần như cách biệt với thế giới bên ngoài.
 
Vào đầu năm 1969 không khí chiến tranh tại khu Nông Sơn trở nên sôi động đă tạo nhiều món ăn chơi hàng ngày cho Delta và Tiểu Đoàn 81/BCND.  Các toán Delta vào rừng  liên tục. V́ địa thế ở đây rừng rậm, cây cao chót vót cho nên các toán phải xài sling  để thấm nhập hay triệt xuất. 
Bất ngờ, có một toán được bốc khẩn cấp về căn cứ. Toán viên đeo ṭn teng trên trực thăng trở về sau chỉ một ngày thám sát trong vùng địch. Toán bị lộ và địch bám sát ráo riết đă phải chạy tới chiều mới đến chỗ an toàn để được bốc. Anh Cả Huấn và Vũ Xuân Thông của "Người T́nh Không Chân Dung" , trưởng Ban 3 Delta, đích thân ra tận băi đáp đón anh em về.
 
 Trực thăng Hover  [bay đứng trên trời] cho toán viên tuột xuống băi đáp. Thầy tṛ ôm nhau mừng rỡ, mọi toán viên được bốc và triệt xuất an toàn dù phải qua một trận bôn tẩu, vừa chạy vừa đánh kịch liệt với một đơn vị cấp tiểu đoàn chính quy Bắc Việt khi rút lui ra băi đáp. Riêng Doăn, toán trưởng bị trúng đạn ở chân khi đang bay lơ lửng. Doăn sau khi gỡ  khoen chữ D để đáp xuống đất nhưng đứng không vững, anh ngă xoài trên cỏ. Thông chạy lại đỡ và thấy ống quần trái của Doăn có máu, hỏi:
- Cậu bị trúng đạn hả?
 Doăn b́nh tĩnh nói:
-Vâng nhưng không đáng kể?
Thông la toáng lên:
- Y tá trực đâu!
 
 Có tiếng dạ từ trong đám binh sĩ đang ngồi trên phi đạo chờ bốc vào rừng. Đạo, y tá của đại đội 2 xách túi cứu thương chạy tới săn sóc cho Doăn:
- Tŕnh Đại úy, nhẹ thôi. Không chạm xương. Viên đạn chỉ sướt qua thôi.
Anh cả Huấn nói:
- Anh lo cho nó về y viện Quân Đoàn ở Đà nẵng ngay.
 Doăn ôm chân nói:
- Em không sao đâu, băng bó vết thương ít hôm th́ khỏi ngay.
- Thôi th́ để tùy bác sĩ  Ư quyết định! Anh cả Huấn giọng cảm động.
 
 Trong khi đó từ phía lều y xá đă có người xách băng ca chạy ra khiêng Doăn chạy như bay về lều y xá.
 
Chuyện nhỏ chưa xong đă có chuyện khác. Cố vấn Mỹ từ trong lều ra phi đạo gặp Thiếu tá Huấn báo có một chiếc trực thăng bị trúng đạn pḥng không của địch, bắt buộc phải đáp khẩn cấp ở một nơi nào đó.
 Đại đội 2 đang nằm ứng trực được lệnh vào vùng máy bay rớt để cứu phi công. Thông kêu đại đội 5 ra băi đáp nằm chờ lên đường tiếp ứng, nếu đại đội 2 chạm địch mạnh. Mọi người chạy lăng xăng. Những người bạn Mỹ đang điều động các phi tuần phản lực thường trực tuần thám trên nền trời vùng I, oanh kích vào địa điểm toán vừa được triệt xuất. Khi phi tuần F5 oanh kích xong và vừa ra khỏi vùng "nóng" th́ Hạm Đội 7 đă pháo vào như mưa bấc. Sau đó B 52 kết thúc chiến trường bằng những thảm bom long trời lở đất.
 
 Doăn c̣n độc thân. Tính t́nh b́nh dị, trầm lặng và rất là nghệ sĩ. Dầu vậy đầu tóc luôn luôn húi cao.
 
Kỳ hành quân An Ḥa nầy Doăn rất hứng thú nhờ một khám phá mới. Nhân lúc đào hố cá nhân th́ gặp một lớp đất dẻo giữ chặt lấy lưỡi xẻng. Khi rút xẻng lên mới biết lớp đất dưới là đất sét trắng. Doăn cẩn thận lấy lớp đất sét trắng tinh tuyền đem về  lều. Những lúc rỗi răi anh thường hay ngồi nặn tượng. Doăn không phải là một nhà điêu khắc cũng không phải là người nặn tượng có tài nhưng chàng rất có hứng thú trong việc này. Những  tượng nặn được dù đẹp hay xấu, bạn bè thích hay chê không quan trọng đối với Doăn mà đó là niềm vui của Doăn. Khi ngồi nặn tượng thần Vệ Nữ của Hy Lạp, Doăn bỗng có ư niệm nặn Lệ Hải, một giai nhân của đất Xuân Thu, Đức Dục, một thôn sát ngay Khu Kỹ Nghệ An Ḥa.
 
 Doăn đă thầm để ư nàng sau lần đầu tiên gặp gỡ tại quán trà Xuân Thu. V́ Lệ Hải là người có nhan sắc kiều mỵ làm cho không biết bao nhiêu là anh hùng của đơn vị hành quân tại đây phải say đắm và thường xuyên ghé quán trà. Khách t́m đến  quán để chiêm ngưỡng sắc đẹp của Lệ Hải và tán tỉnh nàng hoặc v́ lụy t́nh. Riêng Doăn thường ngồi yên một góc, nhâm nhi cà phê, với điếu thuốc liên tục cháy trên tay. Không phải Doăn lập dị, mà Doăn chỉ thích ngồi ngắm người đẹp như một người nghệ sĩ chiêm ngưỡng một tác phẩm tuyệt trần. Thế mà Doăn đă lọt được mắt xanh của người đẹp. Không những Lệ Hải mà mẹ nàng cũng quư mến Doăn lắm. 
 
 Doăn đă có hôn ước với Diễm ở Sài G̣n cho nên chẳng muốn tạo thêm nhiều rắc rối. Nhưng rồi ngày ngày qua, ngọn lửa t́nh nhen nhúm một thêm lớn mạnh. Hai người đă đi đến chỗ gắn bó, si mê.
 
Ngồi trước đống đất sét, Doăn ngồi h́nh dung lại nét đẹp của người thương.
Hào tới bên cạnh vỗ vai:
- Ê làm ǵ mà ngồi đực mặt ra vậy? Lại nhớ người đẹp rồi hả? Người nào Lệ Hải hay Diễm?
- Mày phá tao hoài!
- Phá cái nổi ǵ! Mầy mà không bỏ cái chứng đa t́nh đó th́ có ngày khổ lắm đấy con ạ!
- Khổ th́ đă khổ rồi!
- Thôi dẹp ba cục đất sét đó đi. Đi theo bọn tao ra Xuân Thu, Anh Thanh đang chờ mày ở ngoài lộ.
 
 Doăn nghe nói đến đi ra Xuân Thu th́ chẳng chút chần chừ, dẹp hết tượng đất. Lấy nón béret đứng dậy  theo Hào ra khỏi lều. Giờ nầy buổi trưa nắng chói, quán xá không có ai. Bọn Doăn vừa bước vào, bà mẹ Lệ Hải mừng rỡ nói lớn bằng giọng rất địa phương. Cái giọng Quảng Nam đặc biệt mà những người trong Nam ra, lúc đầu có thể chẳng hiểu họ nói ǵ!
- Lẹ Hởi! Có mấy eng Lơi Hở re ń con ơi!
Có tiếng từ đàng sau nhà vọng vào:
- Ai vậy má?
- Là ngừi đă lèm cho mi mấy hơm ni leo đeo sớn séc như gè méc đe chứ  ai mô!
Vừa nghe mẹ nói như vậy, Lệ Hải vội vă từ nhà sau bước lên.
- Chào anh Thanh, Anh Hào.
 
 Ngó qua Doăn, Lệ Hải nhằn khẽ:
- Làm ǵ tới giờ nầy mới ra!
Hào nói ngay:
- Muốn nó ra sớm th́ phải hối lộ tụi nầy.
Biết ḿnh bị hố, Lệ Hải nguưt dài Hào một cái rồi toan quay người đi vô nhà bếp. Thanh nói ngay:
- Định trốn hả. Không cho tụi nầy uống nước sao?
Quay lại nh́n Thanh, người con gái làm cho một dây:
- Để em đi pha nước. Anh Thanh cà phê đen ít đường, anh Hào cà phê thật  sánh nhiều sữa. C̣n cái ông đó cà phê không đường không sữa!
Hào pha tṛ:
Gớm sao mà thuộc ḷng thế. Nếu không có thằng Doăn cô có nhớ được như vậy không?
 Lệ Hải lại lườm Hào một cái nữa, rồi đi thẳng vô bếp. Độ mười lăm phút sau th́ nàng bưng cà phê ra.
Trong lúc ba người nhâm nhi cà phê th́ Lệ Hải ở trong bếp giúp mẹ lo cơm chiều cho thực khách. Hào thấy Doăn ngồi lặng thinh, điếu thuốc nầy nối tiếp điếu kia, hắn cằn nhằn bạn:
- Cái thằng Doăn nầy chắc nó sống bằng cà phê đắng và thuốc lá. Nó hít khói c̣n nhiều hơn nó thở không khí. Bớt hút đi con để dành tiền c̣n dắt nàng về Dinh . 
 Thanh bồi thêm:
- Có ǵ đâu mà ngạc nhiên! Nó mết nàng quá rồi. Ngồi đây mà hồn nó ở dưới bếp. Nó cố lấy khói để che đậy tâm tư của nó đó!
 
Doăn vẫn ngồi lặng thinh. Lặng thinh có nghĩa là mặc nhiên chấp nhận. H́nh ảnh của Diễm và Lệ Hải lại hiện ra trước mặt Doăn. Một người  với nét đẹp của sửa soạn, của tân thời. Tính t́nh dịu dàng nhưng hay nũng nịu, lắm khi Doăn phải chiều đến hụt hơi. Một người có một sắc đẹp của tự nhiên, hai má lúm đồng tiền. Nụ cười điểm thêm chiếc răng khểnh làm cho nàng càng duyên dáng hơn. Tính t́nh lại quá chất phác thật dễ yêu. Biết chọn ai bây giờ. Thật ra, từ ngày cha mẹ hỏi Diễm cho chàng, Doăn chưa bao giờ có những phút nhớ Diễm như đă nhớ Lệ Hải.
 
 Lệ Hải từ dưới bếp lên:
- Các anh có thể cho em lên xóm trên được không?
Chứng tỏ ḿnh là một người anh biết điều, Thanh quay qua Doăn đề nghị:
- Chú lấy xe đưa nàng  một tư đi. Tụi nầy ngồi chờ đám Thinh, B́nh và Miên ở đây.
Lệ Hải nh́n Thanh biết ơn:
- Cám ơn anh Thanh. Anh tốt thiệt!
- Chà! Để cho hai người đi với nhau th́ tốt, bằng không th́ xấu chứ ǵ? Hào nói xóc .
- Ai mà có ư như vậy đâu. Anh Hào chỉ thích nói ác cho người ta!
Thanh đưa ch́a khóa xe cho Doăn và dặn:
- Lái cẩn thận. Cậu chưa đến đợt trực toán phải không?
- Không đang được nghỉ xả hơi!
- Thôi đi chơi vui vẻ.
 
 Hai người đi ra cửa. Doăn hỏi Lệ Hải:
- Em muốn đi đâu?
- Đi đâu tùy anh!
- Ủa! Chứ không phải đi lên xóm trên sao?
- Ừa! Đi lên xóm trên là ra ngoài khu Bách Hồ. Em muốn nói chuyện với anh nhưng, trước mặt mọi người em mắc nghẹn nói không được. May là bây giờ có mấy phút riêng tư với anh.
 
Doăn cho xe chạy về hướng Nam để lên khu có nhiều hồ, leo lên đồi cao để nh́n xuống tổng thể của Bách Hồ, nước trong xanh thơ mộng. Hai người xuống xe, đến ngồi dưới bóng râm của một cây chơ vơ giữa trời. Lệ Hải ghé đầu dựa vào vai Doăn. Mùi thơm tự nhiên của người con gái mới lớn tạo cho Doăn một cảm giác lâng lâng. Doăn đặt một chiếc hôn lên làn tóc dịu dàng của nàng. Họ ngồi tựa đầu vào nhau lâu lắm chẳng nói một lời nào. Xa xa những hồ nước trong xanh dưới trũng như những tấm gương khổng lồ thu hút cả cây xanh và ṿm trời cao mây trắng xuống tận đáy. Chỗ của hai người ngồi c̣n cách xa hồ nhưng chính là nơi có góc nh́n tổng thể đẹp tuyệt trần. Hai người vẫn yên lặng. Cái yên lặng t́nh tứ thơ mộng. Doăn định lên tiếng nhưng rồi lại tiếc  rẻ cái yên lặng tuyệt vời. Tay của Doăn ôm lấy bờ vai của nàng rồi siết mạnh. H́nh như có tiếng rên khe khẽ. Lệ Hải toan gỡ bàn tay phải của Doăn trên g̣ ngực căng tṛn của nàng. Hơi thở của nàng trở nên dồn dập. Tim đặp mạnh.  Doăn thấy măi mà nàng chẳng nói ǵ mới lên tiếng hỏi:
- Sao em định nói ǵ với anh hả?
 Lệ Hải âu yếm nh́n Doăn trả lời:
- Th́ chẳng nói từ hồi năy giờ sao? Thật ra em nghe anh bị thương nhưng thấy anh đi đứng tự nhiên ở trong quán làm em ngập ngừng không dám hỏi.
- Bị thương th́ có, nhưng nhẹ thôi. Nằm dưỡng bệnh ba ngày vết thương cũng sắp lành rồi.
- Hôm nọ anh B́nh cho em biết anh bị thương làm em sợ điếng hồn. Mà cái anh đó cũng ác lắm, không chịu nói rơ t́nh trạng ra sao. Em phải đi hỏi người khác; bị người ta chọc quê quá chừng chừng. Em bắt đền anh đó!
- Anh bắt đền em bằng một cái hôn được không?
- Muốn lợi dụng hả?
 
 Dù nói vậy nhưng Lệ Hải quay qua Doăn nhắm mắt ngước lên chờ. Doăn cúi xuống đặt  môi ḿnh lên môi người yêu. Lệ Hải hai tay ôm chặt Doăn tận hưởng cái hôn nồng cháy. Hai người siết chặt lấy nhau như hai luồng điện âm dương gặp nhau. Như nước ở trong Bách Hồ là nước từ suối trên đồi cao đổ xuống, nhiệt lượng từ trong người của Doăn tiếp tục dồn vào Lệ Hải. Người con gái đang tràn đầy nhựa sống như chắp cánh bay cao. Ngôn ngữ trong lúc nầy trở nên vô nghĩa. Thời gian như ngừng trôi giữa đôi t́nh nhân.
 
Mặt trời đă xế, Doăn nói:
- Anh phải về trả xe cho anh Thanh, tụi anh không thể vắng mặt lâu ở đơn vị được.
- Ngồi với em thêm một chút nữa đi, các anh đến đây cũng đă hơn tháng. Rồi bao giờ anh phải xa em, không biết chừng nào ta mới gặp  nhau lại?
- Đời lính chiến có ǵ là vững chắc đâu? Nay ở mai đi. Anh sẽ trở lại với t́nh em!
- Cám ơn anh đă nghĩ đến điều đó. Anh nói đúng, đời lính chiến có ǵ vững chắc đâu? Nhưng chắc chắn là em sẽ nhớ anh. Măi măi.
 
Đúng như lời của Doăn nói "Nay ở mai đi". Ngay chiều hôm đó, đơn vị có lệnh triệt xuất v́ mục tiêu địch đă được xác định. Sư Đoàn 1 Không Kỵ Hoa Kỳ hôm qua đổ quân vào nơi mà toán của Doăn đă chạm địch.
 
 Buổi sáng hôm sau, Khu Kỹ Nghệ An Ḥa trở lại với sự tĩnh mịch cố hữu của những ngày tháng qua. Những cột bê-tông đang xây dở nửa chừng. Những lều trại san sát ngày hôm trước đă biến mất trên nền  đất có pha nhiều đất sét trắng. Cũng như mọi khi, buổi sáng ngủ dậy người con gái có tên là Lệ Hải ra trước nhà đứng nh́n về Khu Kỹ Nghệ An Ḥa để trông đợi người yêu, nhưng mọi sự đều vắng lặng. Trước mặt nàng chỉ là cảnh buồn hiu. Những ǵ xảy ra trong những ngày qua như là một giấc mơ. Có một điều rất hiện hữu: Thực phẩm mẹ nàng chuẩn bị cho ngày hôm nay sẽ không có người ăn. Ly cà phê đắng không đường sẽ không có người uống và chẳng có ai làm đầy chiếc gạt tàn thuốc có h́nh quả tim! Không ai để trao cho nàng nụ hôn nồng cháy dưới gốc cây đứng trơ vơ trên đồi cao nh́n xuống khu Bách Hồ? Gịng sông Thu Bồn vẫn măi lững lờ trôi như hy vọng nàng. Ở một ngày hội ngộ với người t́nh.
 
Hà Phương Hoài - Trầm Bay 10
Mở 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 Mc Lc
        vào tập PhụLục1 PhụLục2      
                           

Thư Mục 

Thơ

Đổi Thay  
Những Đoản Khúc
Tơ Ṿ
Hương Phai 
Thi Đàm /Thi Họa

Kịch Thơ 

Cô Hàng Nước  
Ngồi Đợi B́nh Minh

Truyện Dài

Cơ Trời Vận Nước
Trầm Bay

Truyện Ngắn

Bước Hổng Chân Không
Ba Con Yến Nhỏ

Sưu Tập

NQ Thương Hận Tập I
NQ Thương Hận Tập II
Ca Dao

Huy Chương VNCH

Huy hiệu QL/VNCH

Huy Hiệu QĐ Pháp/Đ-Dương

Tiền Tệ

Điếu Tế 

Văn Tế
Điếu Văn
 
Miếng Ngọt Quê Hương Về Trang Chủ

Friendly Links

Thực Vô Cầu Băo 25 Năm Xây Dựng CĐ Ha Huyen Chi
Cá Kho 25 years of the Community building Gia Đ́nh Vơ Bị
Món Xào Gia Phả Họ Nguyễn Diên Trường All Links
Send mail to haphuonghoai@gmail.com with questions or comments about this web site.
Copyright © 2003 Haphuonghoai
Last modified: 07/01/16