|  Nhớ 
     Tô Bún 
    Ḅ  Chân Lư Đỗ 
     Thiên 
    Như    
     Tôi bước xuống phi trường Đà 
    Nẵng đang mưa  nhẹ hạt và có lẻ hơi lạnh đối với người ở đây v́ ai nấy cũng 
    đều mặc áo len. Riêng vợ chồng tôi th́ cảm thấy thời tiếc mát mẻ và dể chịu 
    hơn những ngày vừa qua ở Sàig̣n. Hơn nữa chúng tôi mới từ giă cái khí hậu  
    mùa đông của Bắc Mỹ th́  thời tiết 20oC (70oF) là quá lư tưởng cho ḿnh rồi. 
     Sao 
    bao năm xa cách, bà con bạn bè đến đón tại phi trường rất đông và ai cũng đi 
    về khách sạn Tiên Sa là nơi chúng tôi sẽ tạm trú trong những ngày ở Đà Nẵng 
    . Tay bắt mặt mừng cười vui rộn ră cho đến khuya. Người khách cuối cùng rời 
    khách sạn vừa lúc đồng hồ điểm 12 giờ. Bây giờ tôi mới chợt tỉnh là ḿnh 
    chưa ăn cơm tối nhưng làm sao mà kiếm được thức ăn trong lúc này. Nhà hàng 
    ăn của khách sạn đă đóng cửa từ lâu. Đèn hành lang chỉ c̣n tờ mờ sáng. Tôi 
    bèn rón rén bước xuống lầu một. Viên chức trực khách sạn đang ngồi ở một góc 
    của pḥng tiếp tân để xem TV một ḿnh. Tôi mừng quá và hy vọng thế nào cũng 
    t́m được một giải pháp cho sự khủng hoảng dạ dày của chúng tôi.  Tôi bèn hỏi 
    nhỏ anh ta có nơi nào c̣n bán thức ăn gần đây không. Anh nhă nhặn trả lời: 
    Thưa chú giờ này th́ khuya quá rồi mà trời lại mưa nên các cửa hàng ăn đều 
    đóng cửa. Chú thử bước ra ngoài đi bộ một khoảng đến góc đường Phan Đ́nh 
    Phùng và đường Trần Phú (Độc Lập cũ) may ra có gánh bún ḅ c̣n bán ế. Tôi 
    trở lại pḥng cho nhà tôi biết dự định của ḿnh trước khi rời khách sạn.    Theo lời chỉ dẩn, tôi rảo 
    bước trên lề đại lộ Bạch Đằng dọc theo bờ sông Hàn dưới hàng phượng vĩ chưa 
    có hoa. Mưa nhẹ hạt rơi trên áo. Một vài chiếc xe thồ cặp theo lề đường mời 
    gọi nhưng tôi từ chối v́ quảng đường đang đi tới cũng không bao xa. Tôi đi 
    ngang qua môt quán cà phê chỉ c̣n một vài người khách thưa thớt ngồi nghe 
    nhạc Trịnh Công Sơn với tiếng hát Khánh Ly dưới ánh đèn néon mờ ảo. Vừa rẻ 
    qua ngả tư đường Phan Đ́nh Phùng, mắt tôi hướng về đàng xa. Quăng đường gần 
    đến ngă tư Trần Phú hơi dốc ngược, cây cối hai bên um tùm. Tôi cố gắng bước 
    mạnh hơn và ḷng đầy hy vọng. Thấp thoáng một điểm sáng nhỏ của ánh đèn băo 
    hiện ra trước mặt  ở phía bên kia đường. Tôi thầm nhủ "Chân Lư đây 
    rồi".    Ư tưởng này đưa hồn tôi trở 
    về khung trời cũ với những ngày lên Đà Lạt thăm fiancée của tôi. Đà  Lạt về 
    đêm sương mù bao phủ từ  trong các rừng thông lan ra các đường phố. Tại nơi  
    đây, một trong những cái thú vị nhất mỗi khi gặp nhau là   cùng thả bộ xuống 
    đồi để ăn phở gánh ở một góc đường vào nửa khuya. Từ nhà chúng tôi  phải đi 
    khoảng gần một cây số trên đường đất ven đồi trong bầu không khí lạnh lẽo và 
    sương mù dày đặc che kín không gian. Cái cảm giác sung sướng với  những bước 
    đi bên nhau đă đành, chúng tôi càng sung sướng hơn khi t́m thấy được ánh đèn 
    băo của gánh phở le lói đàng xa thấp thoáng trong sương mù.  Đứng cạnh bên 
    ḷ lửa  vừa rực đỏ vừa để đun nóng nồi nước lèo mà c̣n sưởi ấm ḷng thực 
    khách trong khi chờ đợi tô phở chúng tôi nh́n nhau mà  thầm cảm ơn bác hàng 
    phở đă tạo cho ḿnh có được những khoảnh khắc hạnh phúc này. Cứ mỗi lần đi 
    ăn phở như thế, chúng tôi gọi là: "Đi t́m Chân-Lư".  Trở về với thực tại. Ánh 
    đèn băo của gánh bún ḅ bây  giờ càng quan trọng hơn v́ nó 
    giải quyết được sự cần thiết cấp bách của tôi. Vừa thấy tôi bước đến th́ một 
    thanh niên khoảng 20 tuổi   tươi cười mời tôi   với giọng Huế: "Mời 
    chú ngồi xuống đây"  và đặt chiếc ghế  nhựa giống như chiếc ghế đồ 
    chơi của trẻ con trước mặt tôi. Tiếp  theo một giọng Huế nhỏ nhẹ ngọt ngào 
    của một thiếu nữ đang ngồi bận  rộn  bên nồi bún mời   tiếp: "Mời chú 
    ăn dùm con một  tô. Bún giờ này ngon lắm chú ạ".        Tôi  nghĩ  là cô ta đă nói 
    lên một sự kiện thành thật v́ tôi đă biết nước lèo của những tô bún cuối 
    cùng trong nồi bao giờ cũng đậm đà hơn cả. Tôi đoán chừng cô ta là em gái 
    của chàng thanh niên   kia v́ dáng dấp cô nhỏ bé,  tuổi  cô khoảng 15 hay 
    16. Tôi từ từ ngồi nhè nhẹ xuống  chiếc  ghế khẳng khiu và đồng thời nhún 
    nhún hai đầu  gối để  nghe ngóng thử 4 chân ghế có đủ vững vàng cho tấm thân 
    cả ngày mệt mỏi của tôi không. Đáp lời mời của cô hàng bún, tôi cho cô biết 
    là tôi không thể ngồi ăn ở đây được. Nếu đang ở  Hoa-Kỳ th́ tôi chỉ cần nói 
    là tôi muốn  mua hai tô bún  "to go". Nhưng trường hợp của tôi 
    ở đây  phức tạp hơn. Tôi không nói cho cô biết tôi từ đâu lại và đang ở đâu. 
    Tôi chỉ giải thích  cho cô ta  rơ là có một người đang chờ tôi đem bún về 
    nhưng lại không có đũa và tô để mà ăn. Cuối cùng cô vui ḷng bán cho  tôi 2 
    cái tô lành lặn và hai đôi  đũa  mới nhất cô vừa chọn trong b́nh ống tre. 
    Đây  là  hậu thân của những chiếc đũa kẹp đôi theo kiểu Nhật-Bản  được  thải 
    ra sau khi thực khách đă dùng một lần tại  các  nhà  hàng lớn. Những miếng 
    thịt ḅ,  thịt heo và  chả lọn chỉ được thái ra khi có khách  gọi chứ không  
    được thái sẵn bỏ chung trong nồi bún   như  những nơi khác.  Bún, rau, thịt, 
    hành mỗi thứ đều   được  gói riêng  từng túi nylon. Riêng nước bún được đổ 
    vào trong  một túi nylon mới đặc biệt dày hơn  để có thể chịu được  sức nóng. 
    Tất cả được bỏ chung vào  một túi lớn có  quai xách cho tôi. Cô cũng  nói 
    cho tôi biết là thường mọi ngày đến 11 giờ  là cô  bán xong nồi bún. Nhưng 
    hôm nay trời mưa nên vắng khách và giờ này cô vẫn c̣n ngồi tại đây.   Tôi 
    nghĩ thầm trong dạ: Cái không may của cô hàng bún là cái  may mắn của ḿnh. 
    Khách lúc bấy giờ ngoài tôi  ra chỉ có một người đàn bà  và môt người   đàn 
    ông lái xe taxi. Chiếc   taxi đang tắt máy đậu bên lề đường. Khi tính tiền 
    cô  chỉ đ̣i tôi   có 15 ngàn đồng (giá trị bằng 1 dollar). Tôi   không cảm 
    thấy mừng vui v́ thấy cái  giá quá rẻ mà trái lại ngạc nhiên và  chạnh ḷng 
    cho cái lợi tức nhỏ bé của cô hàng  bún.  Tôi móc bóp đưa 20 chục ngàn đồng 
    Việt Nam.  Cô nhận tiền bằng hai tay và cảm ơn tôi với   một cử chỉ  rất nhă 
    nhặng. Tôi đứng dậy chào cô hàng   bún và ra về. Tôi   rảo bước đi nhanh mà 
    ḷng  thật phơi phới với cái hương vị quê nhà trong  tay ḿnh.
 Về lại khách sạn. Việc đầu tiên phải làm là nhà tôi rửa lại 2 cái tô và 
     2 đôi đũa thật sạch sẽ và bày biện hai tô bún ḅ Huế ra một cách trang 
    trọng như thường ngày ở nhà nhưng với tốc độ nhanh   hơn v́ dạ dày đang thôi 
    thúc.  Mùi chua của bún tươi cho ḿnh cái cảm thấy   ngay cái vị quê hương. 
    Những lát thịt ḅ nho nhỏ có bám một chút mỡ  vàng, thêm  vào những miếng  
    thịt  heo nạc trắng trẻo dính theo một đựng da trong veo được thái  mỏng 
    vuông vức và mấy miếng   chả lọn thơm phức. Mùi thơm của những cọng hành và 
    ng̣ ở đây thâm trầm hơn hàng ng̣ ở Mỹ. Nước lèo có lẫn lộn nước  màu được đổ 
    vào tô bún sau cùng. Mấy trái  ớt ch́a vôi màu   xanh tươi cũng không thiếu 
    mặt bên cạnh. Có ǵ   hạnh phúc  hơn cho con người "buồn ngủ mà gặp chiếu 
    manh".  Chúng tôi mỗi người dùng một cái muỗng cà phê nhựa có đem theo từ Mỹ 
    nếm thử nước lèo. Nước bún   đang từ từ thấm qua thực quản th́  hai cặp mắt 
    của thực khách   đă mở tṛn to nh́n nhau gật gù với một nụ cười   không  lên 
    tiếng nhưng thật hoan hỉ trước khi thốt nên   lời: "Ngon tuyệt! Hơn 
    hai mươi năm trời bây giờ mới t́m lại được Chân Lư".
 
 Chúng tôi lưu lại Đà Nẵng 12 ngày. Từ Hội An ra đến Huế, Quảng Trị, nơi 
    nào chúng tôi cũng t́m thưởng thức lại những món ăn ưa thích quen  thuộc của 
    thời   trước 75. Riêng món bún ḅ Huế th́ không có nơi nào  ngon bằng tô bún 
    ḅ "Chân   Lư" này cả. Chúng tôi đâm ra nghiền. Cứ cách một đêm th́ tôi lại 
    rảo bước  đến thăm ngă tư Trần Phú và Phan Đ́nh Phùng một lần để mang về 2 
    tô bún ḅ đặc biệt  như thường lệ. Giá tổng cộng chỉ có 15 ngàn đồng, nhưng 
    tôi luôn luôn trả cho cô  hàng bún 20 ngàn. Có lần cô cảm ơn và  nói với một 
    giọng cảm động: "Lần nào chú cũng cho con thêm  tiền cả". Có 
    khi vừa gặp tôi trở lại   th́ cô chào hàng bằng một câu: "Đêm  hôm 
    qua con chọn một miếng thịt ngon để dành cho chú mà không thấy chú đến".
 
 Đêm cuối cùng ở Đà Nẵng tôi trở lại mua bún ḅ thêm một lần nữa. Tôi 
    nghĩ rằng tôi phải nói cho cô biết là tôi sẽ rời khỏi nơi này  v́ tôi không 
    muốn cô để dành miếng thịt ngon chờ đợi người thực khách đặc biệt không bao 
    giờ   trở  lại. Tôi bèn nói với cô: "Ngày mai nếu cháu không thấy chú 
    đến nghĩa là chú đă đi xa rồi...". Tôi bỏ lửng câu nói nửa chừng và 
    đứng dậy ra về. Trời Đà Nẵng đêm nay không có mưa. Gió biển thổi nhẹ lưót 
    qua mấy hàng dương liễu ŕ rào trên đường về khách sạn. Tôi bỗng thấy ḷng 
    se lại và bâng khuâng. H́nh ảnh cô hàng bún và những tô bún ḅ  bốc khói bên 
    cạnh chiếc nồi bầu bằng nhôm đă móp méo trăm chiều đồng hóa với quê hương 
    nghèo khó của  tôi, dựng lên một bức tranh đậm nét  trong ḷng   người khách 
    ly hương.
 
 Trở vào Saigon chúng tôi ở thêm vài tuần  nữa. Nhân một hôm gặp lại vợ 
    chồng anh bạn thân, tôi đem câu chuyện ăn bún ḅ gánh ở Đà Nẵng ra kể. Anh 
    rất thích thú nghe và ghi nhớ địa điểm cẩn thận. Ngày hôm sau hai vợ chồng 
    anh ra Đà Nẵng v́ công vụ và hứa với tôi rằng anh sẽ t́m đến cô hàng bún ḅ. 
    Khi trở lại Saigon anh vội vă đến gặp tôi ngay để kể lại câu chuyện vợ chồng anh 
    đă đi ăn bún ḅ. Anh đến ngă tư Trần Phú và Phan Đ́nh Phùng  và ngồi trên 
    chiếc ghế nhựa mà tôi đă ngồi. Anh không làm cái việc mua đem về nhà như tôi 
    mà trái lại ngồi ăn tại chỗ. Anh đồng ư hoàn toàn với tôi về hương vị đặc 
    sắc của tô bún ḅ Chân Lư mà tôi đă kể với anh. Anh lại c̣n cho tôi biết 
    thêm về lư lịch của cô hàng bún. Cô ta đă 21 tuổi chứ không phải 15 hay 16 
    như tôi đă đoán.   Cô đă có chồng và một đứa con. Chồng cô là người thanh 
    niên mà tôi đă  gặp. Người chồng luôn luôn có mặt bên cạnh để tiếp khách và 
    giúp đỡ cô. Gịng họ cô đă 4 đời làm nghề bán bún ḅ gánh. Cô là nguời thuộc 
    thế hệ thứ tư. Bà Nội của cô  là Bà Nghi có gánh bún ḅ nổi tiếng bên gốc 
    cây bàng ở bờ sông Hàn đối diện với  Câu-lạc-bộ thể thao trong thời thập 
    niên 50-60.
 
 Nghe kể đến đây ḷng tôi cảm thấy như ḿnh đang  t́m lại được h́nh ảnh 
    thân thương của thời niên thiếu đă quên lăng từ lâu.  Ngày ấy tôi   c̣n là 
    một cậu học tṛ mới bước chân vào ngưỡng cửa trung học. Tôi rất thích  ăn 
    bún ḅ của Bà Nghi đến  nỗi mỗi lần có dự tính đi ăn là tôi sung sướng cả 
    ngày. Tôi nhịn ăn trưa để cho dạ dày thật đói.  Đợi đến 4-5 giờ chiều cùng 
    với một vài  người bạn lái xe đạp đến dưới cây bàng. Lẽ dĩ nhiên tô bún của 
    thực khách học tṛ th́ thường thường nhỏ hơn, có  khi không đủ tiền để có 
    được một miếng gị heo, nhưng bao giờ tôi  cũng hoàn toàn thỏa măn với cái 
    hương vị vô cùng đậm đà đặc biệt của nó.  Những người sành điệu bao giờ cũng 
    cho là bún ḅ ở  Đà Nẵng ngon hơn ở Huế. Bún Bà Nghi đuợc công   nhận là 
    ngon nhất trong tất cả cá quán bún ḅ Huế tại Đà Nẵng lúc bấy giờ. Tô bún ḅ 
    Huế phải thật nóng và cay th́ mới ngon. Nhưng ăn nóng và cay mà ngồi dưới 
    mái quán chật chội th́  làm sao bằng ngồi ngoài lộ thiên bên cạnh bờ sông,  vừa 
    thưởng thức tô bún ḅ ưng ư vừa đón  nhận luồng gió  biển nhè nhẹ thổi qua 
    vầng trán đan tươm tướp mồ hôi.
 
 Tôi thường có thói quen là mỗi lần sau khi ăn  xong tô bún ḅ của Bà 
    Nghi th́ ngả lưng dựa và gốc cây bàng nh́n qua sông Hàn  rộng lớn dẫn ra 
    biển cả mênh mông. Những chiếc thuyền đánh cá đang giương buồm bắt đầu xuôi 
    gịng vượt ra biển khơi chuẩn bị cho cuộc hành tŕnh của họ.  Chính lúc bấy 
    giờ ḷng tôi cảm thấy xao xuyến lạ thường. Tôi hay ngồi như thế thật lâu.  
    Tôi mơ mộng đến một miền đất xa lạ bên kia bờ đại dương...
 
 Giờ đây tôi thật sự đă quên đi nhiều chuyện thế  t́nh trong quá khứ của 
    đời tôi. Tôi đă   thực hiện được những chuyến viễn du qua nhiều vùng đất lạ. 
    Tôi  đă thấy được những hào quang rực rỡ của các kinh thành tràn ngập  ánh 
    sáng, và tôi cũng đă nếm đủ các sơn hào hải vị của tất cả những nơi tôi  đă 
    từng đặt chân  đến. Nhưng cái h́nh ảnh và hương vị đậm đà thâm trầm của tô 
    bún  ḅ Huế bên bờ sông Hàn bao giờ cũng chiếm một vị thế đặc biệt nhất 
    trong ḷng tôi
 
 Đỗ Thiên Như
 |