|

Băng Sơn

Phải cảm ơn
ai đây, trái đất, vũ trụ hay thượng đế, ông trời và tổ tiên đã chọn nơi này
cho ta một đất nước quê hương mỗi năm có bốn mùa rõ rệt, nhất là Hà Nội,
nắng thì nắng thật, thu thì thu thật và mùa đông là niềm trữ tình đầy hoài
niệm đời người, cả khi ta ở giữa làn gió tái tê thổi qua mái nhà ta hay ta
lang bạt về miền nào hun hút chân trời góc bể...
Mùa đông đất
Bắc, gió lang thang trên những cánh đồng đầy gốc rạ, trẻ bé nào tha thẩn đi
tìm câu con công cống hay hái cây rau khúc về làm bữa bánh thơm thảo làng xa,
vườn cải sớm đã vàng một loài hoa nắng màu hoàng yến có người con gái tùm
hum chiếc khăn vuông vừa đi vừa làm cơn mưa nhỏ từ hai chiếc bình tưới gọi
là ô-doa, càng gió đôi má càng au đỏ như hai đoá hoa lựu được mùa, làm chết
anh trai làng thầm thương trộm nhớ...
Thành phố nơi
ta nương thân lại khác. Gió luẩn quẩn trên tầng mái cổ, ra đến Hồ Gươm thì
mới có liễu đón và sóng chào. Mặt hồ xao động trong lặng lẽ, tóc xanh cây
mềm đung đưa như vạn cổ đã thường xanh và gió nghìn đời rong chơi không mệt
mỏi làm một đối cực còn cực kia là nồng ấm đôi bàn tay xoắn xuýt vào nhau,
đan cài muôn đời không thành tiếng....
Mùa đông Hà
Nội, đến một cột đèn cũng thành kỷ niệm đời người, một tiếng rao khuya cũng
rền vang tâm tưởng... thoáng qua một nỗi nhớ hanh màu vàng nắng mật ong,
thoáng qua một mặt người soi nhẹ lướt lời tình có từ thuở ông Adam và bà Eva
trong vườn địa đàng hồi hộp...
Hồ Tây mênh
mông, đúng là Dâm Đàm, là mù sương, là lụa giăng, hồi chuông thu không chẳng
đủ sức để vượt qua ngàn con sóng, chỉ có sương cho tiếng gõ mạn thuyền của
ngư dân đùng đục trầm buồn, khiến con chép vàng Hồ Tây ngơ ngẩn, có nên nghe?
Chiều xuống nhanh, sương xuống (hay sương lên) còn nhanh hơn nữa, không ai
có thể nhìn thấy con gọng vó, con nhện nước nào búng mình, tạo thành chiếc
vòng sóng bé tẻo tèo teo... chỉ có mờ mờ như tấm ảnh thiếu sáng của người
nghệ sĩ cố tình làm cho nó nhạt nhoà nói một ý thầm mộng mị mắt người xem,
rằng mùa đông đã dâng đầy để ai cũng phải khát khao một không khí có ánh đèn
trong căn phòng như chiếc tổ chim sực nức hơi ấm của chim mẹ ủ trứng, chim
bố gù gù, chim con lích tích....
Có bước chân
ai đi trong phố cổ, giữa hai bên phố là nhà cửa đã đóng then cài, chỉ có ánh
sáng lọt qua khe cửa, nằm chéo mặt đường như sợi chỉ dệt bằng kim tuyến,
khiến người ta không nỡ bước qua rồi sững lại, rồi thành chiếc cây đóng rễ
để lắng một khúc dương cầm có câu "ca nhi đối gương ôm sầu riêng bóng" hay "xe
chỉ luồn kim...".
Mùa đông Hà
Nội, những triều đại vàng son đã đi qua, con rồng đá sân chơi điện Kính
Thiên còn đó, tiếng súng thần công từ pháo đài làng Láng đã vang vào tai nó,
Thăng Long không còn là đất "phi chiến địa", khói lửa đã tơi bời, bao nhiêu
cây sấu, cây me ngả thân làm vật chướng ngại cho anh tự vệ nấp mình mà phóng
bom ba càng... Và cũng con rồng đá ấy không thể xuống hầm tránh bom B52,
nhưng nó là bất tử, nó là hồn Thăng Long, hồn Hà Nội, vượt qua lửa bỏng để
hồi sinh. Mùa đông năm 1947 ấy, vườn hoa vô danh gần toà án đã thành mộ liệt
sĩ. Gió vi vút câu hồn trên mái cây long não, mùa đông có vàng chút ít còn
hồn người đã thành hồn nước non, chắc về nhận niềm cúi đầu mặc niệm trên
đường Bắc Sơn vườn hồng tươi thắm mà mỗi mùa đông, rặng đào hoa sớm lại tỏ
mờ nỗi lòng tươi như tương lai. Mùa đông năm 1972 nữa, hơn 250 người hy sinh
cùng Khâm Thiên vào đúng 24 giờ sau lễ Thiên Chúa Giáng Sinh, hồi chuông
thánh thiện còn chưa tắt hẳn thì tội ác đã hoành hành.
Người bạn
phía trời Nam chắc đang nhớ về gió liễu và sương hồ Hà Nội, nhớ một ấm trà
thơm quây quần trên sàn nhà dải chiếc thảm cói đơn sơ, không cần đến những
chiếc ghế tân kỳ to đùng, cũng chẳng có những ổ rơm êm như nhung, đung đưa
như con tàu lướt sóng... Mùa đông Hà Nội là tình nhau trao đổi chứ không cần
yến tiệc mới say nhau. Người con gái ấy vừa lấy chồng, mùa đông này không
nữa của tình ta. Người thiếu phụ ấy phải sang ngang lần nữa, người nhìn ta
mà có một bầu trời sương mờ mù mịt ẩn chứa vào lời. Giá ta thành con sếu
theo đàn về phương Nam nắng ấm, ta mang người theo, tìm cho người tổ mới có
nắng ngọt và gió lành, vượt qua nỗi đông bắc tái tê... Mùa đông cứ thức lên
hoài niệm... nhưng dù sao mùa đông này cũng vừa khép lại một nỗi niềm để mở
ra một trang kỳ ảo mới: Thiên niên kỷ mới. Con người sẽ vượt qua được nhiều
nỗi bi thương bước vào xuân hàm tiếu hoa đào. Gió mặc gió. Ta đi qua gió để
tới mùa ấm áp. Và ta xếp mùa đông lại như xếp từng lá thư tình một thuở
chẳng thể mờ phai. Còn bây giờ ta đi đến với muôn lòng đón đợi tiếng tri âm
từ xung quanh toả ra và từ phương trời xa tít gửi về.... và ta xin nói với
người: Mùa đông Hà Nội là của riêng ta và cũng của cả người đấy, tình ơi
|