| 
         Chùa Tây Phương là một danh lam vào loại tiêu 
        biểu nhất về mặt điêu khắc và tạc tượng trong lịch sử mỹ thuật Việt Nam, 
        được xây dựng khoảng thế kỷ thứ 8. Chùa ở trên ngọn núi Câu Lậu cao 
        chừng 50m thuộc thôn Yên, xă Thạch Xá, huyện Thạch Thất, tỉnh Hà Tây, 
        cách thủ đô Hà Nội 37 km về phía tây.  
        
          
            
                 | 
             
            
              | Một góc chùa 
              Tây Phương | 
             
           
         
        Từ chân núi, du khách leo lên 239 bậc lát đá ong th́ 
        đến đỉnh núi và cổng chùa. Tên chữ là Sùng Phúc Tự hay Hoành Sơn Thiếu 
        Lâm Tự, chùa gồm 3 nếp: toà bái đường, toà chính điện và toà hậu cung 
        (tam bảo), mỗi nếp có hai tầng mái kiểu chồng diêm, tường xây toàn bằng 
        gạch Bát Tràng để trần tạo thành một không khí rất thô sơ mộc mạc; các 
        cột gỗ đều kê trên đá tảng xanh trong khắc h́nh cánh sen. Mái ngói lợp 
        rất công phu, lớp trên là thứ ngói đầu mũi đúc h́nh lá đề nổi, lớp dưới 
        là ngói lót h́nh vuông sơn ngũ sắc như màu áo cà sa. Xung quanh diềm mái 
        của ba toà nhà đều chạm trổ tinh tế theo h́nh lá triện cuốn, trên mái 
        gắn nhiều con giống bằng đất nung, các đầu đao mái cũng bằng đất nung 
        đường nét nổi lên h́nh hoa, lá, rồng phượng giàu sức khái quát và khả 
        năng truyền cảm. Toàn bộ ngôi chùa toát ra một tính hoành tráng và phóng 
        khoáng phù hợp với triết lư sắc sắc không không của nhà Phật.  
        Như vậy chùa Tây Phương đă là một công tŕnh kiến 
        trúc tôn giáo đặc sắc tiêu biểu cho mỹ thuật Việt Nam thời Hậu Lê (thế 
        kỷ XVII - XVIII). Chùa được sửa sang vào những năm 1657 - 1682, được đại 
        tu hoàn toàn vào năm 1794 thời Tây Sơn.  
        Điều quư giá hơn: nơi đây c̣n là nơi tập trung những 
        kiệt tác hiếm có của nghệ thuật điêu khắc tôn giáo bao gồm chạm trổ, phù 
        điêu và tạc tượng.  
        
          
            
                 | 
             
            
              |  Tượng Tổ 
              Jayata | 
             
           
         
        Khắp chùa chỗ nào có gỗ là có chạm trổ. Các đầu bẩy, 
        các bức cổn, xà nách, ván long... đều có chạm trổ đề tài trang trí quen 
        thuộc của dân tộc ta: h́nh lá dâu, lá đề, hoa sen, hoa cúc, rồng, phượng, 
        hổ phù... rất tinh xảo.  
        Đáng chú ư nhất là bộ tượng tṛn gồm 64 pho mà ta 
        thường thấy phiên bản ở các Viện bảo tàng, các cuộc triển lăm mỹ thuật 
        trong nước và ngoài nước, trong số này pho tượng Tuyết Sơn, tượng La Hầu 
        La đáng được xem là thuộc loại đẹp nhất trong ṭan bộ nền nghệ thuật 
        điêu khắc Việt Nam.  
        Các tượng được tạc bằng gỗ mít sơn son thếp vàng. 
        Thay v́ 18 vị La Hán như ở các chùa khác, ở đây có tượng của 16 vị tổ, 
        nhiều pho được tạc cao hơn người thật như 8 pho tượng Kim Cương và Hộ 
        Pháp, cao chừng 3m, trang nghiêm phúc hậu.  
        Ngót bảy mươi pho tượng, pho nào cũng được tạc rất 
        công phu, tinh xảo, sinh động từ nếp quần áo đến dáng điệu, nét mặt. Nét 
        mặt các pho tượng chùa Tây Phương biểu lộ niềm vui hoặc nỗi buồn, trạng 
        thái thanh thản hay ưu tư của tâm hồn. Đường nét trên khuôn mặt, vừng 
        trán hay tư thế đứng ngồi đều phản ánh nhiều t́nh cảm, tâm trạng khác 
        nhau. 
        
          
            
                 | 
             
            
              | Nét đẹp chùa 
              Tây Phương | 
             
           
         
        Có thể nói đây là cuộc họp mặt của một tập đoàn "Phật 
        sống" toạ thiền, với tất cả nét độc đáo trong tâm tư và phong độ của mỗi 
        vị. Mười sáu vị tổ người đứng kẻ ngồi, pho th́ ngước mặt lên trời chỉ 
        vào mây khói, pho th́ hững hờ với ngoại vật, t́ cằm trên đầu gối nhếch 
        môi cười một ḿnh nửa tinh nghịch nửa mỉa mai, có pho vẻ mặt hân hoan 
        tươi tắn, khổ người đầy đặn tṛn trĩnh, pho khác có vẻ mặt đăm chiêu lạ 
        thường, lại có pho như đang đắn đo phân bua hay đang th́ thầm tṛ chuyện 
        cùng ai. Đằng kia là Phật Tuyết Sơn gầy g̣ mười hai xương sườn nổi bật 
        đang trầm tư mặc tưởng, phía bên là Phật Di Lặc phốp pháp, bụng to, mắt 
        rộng, miệng tươi cười, hai vị thật đă biểu lộ rơ hai loại chúng sinh: 
        lớp người khổ hạnh, thao thức suy tư, đằng đẵng giữa dương thế, bên cạnh 
        lớp người hể hả, thoả măn, sung sướng, vô tư. 
        Tượng La Hầu La đúng là chân dung một cụ già Việt 
        Nam, thân h́nh gầy g̣, mặt dài, nhỏ, g̣ má cao, môi mỏng vừa phải. Chưa 
        thấy pho tượng nào diễn tả y phục một cách hiện thực mà lại đẹp đến như 
        thế. Dáng điệu một tay cầm gậy, một tay để trên gối rất thoải mái, đôi 
        bàn tay trông thấy rơ từng đốt xương bên trong. Những nghệ nhân dân gian 
        vô danh thời Hậu Lê, thời Tây Sơn đă là tác giả của những kiệt tác tuyệt 
        vời ấy của nền mỹ thuật Việt Nam. 
        HIỀN TRANG  |