Huyền thoại những Pơtao Tây nguyên
1: Miền hư ảo của Pơtao Ia
“Thủy Xá”, vùng đất được nhắc đến trong Đại Nam chính biên liệt truyện
phần nào khắc họa về những Pơtao Ia - “Vua nước” không ngai, chỉ tồn tại
theo ư thức thần quyền với những giai thoại thú vị, làm giàu thêm phong
vị văn hóa độc đáo của Tây nguyên.
Thầy giáo Kpah Măng, người đang giữ những kỷ vật của Pơtao Ia - Ảnh:
Trần Hiếu
Báu vật
Plei Tao
Từ trung tâm
TP.Pleiku (Gia Lai) vượt lên ngọn núi lửa Hàm Rồng nguội lạnh hàng triệu
năm qua, xuôi về phía nam là vùng b́nh nguyên rộng lớn. Nơi ấy, từ hàng
trăm năm qua đă định h́nh cho những khu vực dân cư bản địa trù phú và
đọng lại trong ḿnh phong vị văn hóa bản địa đặc sắc. Làng Plei Tao, xă
Ia Phang, H.Chư Pưh (Gia Lai) là một địa chỉ văn hóa “ẩn danh” như thế.
Dẫu chỉ là một ngôi làng Jrai như bao ngôi làng khác nhưng đối với văn
hóa Tây nguyên, mỗi cộng đồng làng được ví như một trạch nữ ẩn chứa bao
điều thú vị.
Siu Lol - già
làng Plei Tao nói: “Làng ḿnh là nơi các “vua nước” ở nên nhận được
nhiều sự tôn trọng của các làng khác. Ở đây, các “vua nước” sống với dân
làng, cúng cho cả làng b́nh an và cho các làng khác. Từ hồi c̣n nhỏ,
ḿnh đă nghe ông bà dặn những điều kiêng cữ như không được đến gần nơi
người lớn đang cúng, không bước chân lên nhà của vua ở. Nhưng vua cũng
đi làm rẫy, uống rượu với người già trong làng. Vua chẳng có quân lính,
chỉ có vài người phụ việc để làm lễ…”.
Tất cả những tài
liệu của nhiều học giả, những nhà dân tộc học của Pháp hay VN mà chúng
tôi tiếp cận được đều khẳng định chỉ có sự hiện diện về mặt thần quyền
của các Pơtao, hoàn toàn không có pháp trị. Qua bao dâu bể, những câu
chuyện như sử làng được truyền khẩu, dù nhiều phần là huyền sử. Duy có
điều những Pơtao Ia là có thật. Họ không được “truyền ngôi” theo kiểu
cha truyền con nối mà sau khi “vua” mất, người làng sẽ chọn trong ḍng
họ này một người có uy tín, chấp nhận đảm đương công việc để làm Pơtao
Ia.
Chẳng ai
muốn làm vua
Trong tác phẩm
Tôi gặp các Ơi, GS Nguyễn Tấn Đắc kiến giải về các Pơtao như sau: “Người
Jrai chỉ gọi họ là Ơi (ông). Nhưng nhiều nước khác lại quen gọi sai họ
thành Pơtao (vua), như người Khmer gọi họ là Samdet, Lào gọi Sadet, Pháp
gọi Roi, Anh gọi King, VN xưa gọi là Hỏa Xá, Thủy Xám nay gọi là Vua
Lửa, Vua Nước, Vua Gió”.
Rơchâm Chút,
hậu duệ cuối cùng của Pơtao Ia ngày c̣n “đương chức”
Các Pơtao Ia ở
Plei Tao được truyền qua 9 đời, và đến nay chẳng ai muốn… làm vua. Lư
giải về điều này, thầy giáo Kpah Măng, người đang giữ một số kỷ vật của
Pơtao Ia nói: “Làm vua cực lắm, lệ đặt ra là không được nhảy múa, uống
rượu phải uống với người già hoặc một ḿnh, tối kỵ uống với người trẻ.
Vua không được ăn các loại thịt chó, mèo, rắn, trăn, ḅ. Giờ khác rồi,
không ai muốn làm nữa. Rơchâm Chút là đời Pơtao Ia thứ 9 v́ làm trái lời
ông bà nên có một thời gian bị điên, không được làm nữa. Nó đi khỏi
làng, ở làng khác với vợ thứ hai rồi”.
Thầy giáo Kpah
Măng c̣n kể: “Ngày xưa vua đi tới các làng bằng voi. Ngày đó vùng này
nhiều voi lắm, buôn bán với người Lào, v́ thế mang địa danh Plei Lao -
làng người Lào - v́ có nhiều người Lào đến giao thương. Kỷ vật c̣n lại
chỉ là một lưỡi gươm hoen gỉ và cái dây có lục lạc đeo ở cổ voi”.
Thanh gươm được
thầy Măng cất giữ từ nhiều năm nay, được giấu trong một hang đá ở rặng
núi xa Ia Sur. Cứ mỗi năm một đôi lần, thầy lại lên núi xem lại thanh
gươm. “Muốn mọi người xem gươm phải cúng heo, gà, rượu”, thầy Măng nói.
Theo truyền thuyết, thanh gươm này đă có lần được đưa về làng nhưng nó
cứ cựa quậy, rung lên mỗi khi đêm xuống. Căn nhà cũng rung theo. Khi đem
gươm lên núi mới yên.
Theo truyền
thuyết của Plei Tao, một năm trời hạn nặng, đất khô nứt nẻ, nóng lên như
chảo rang. “Yàng ơi! Cứu người thôi!”, nhiều người trong làng gọi to.
“Vua nước” bàn với già làng và các người già phải cúng gọi thần nước cứu
cả làng đang lả đi v́ cơn nóng, cơn đói, cơn khát. Mọi người lục tục đem
heo, gà, rượu tới. Lễ vật sẵn sàng. Pơtao Ia làm lễ gọi mưa và chỉ hai
ngày sau, cơn mưa lớn đă cứu làng. C̣n nhiều giai thoại về Pơtao Ia
trong các cộng đồng làng về tài hô mưa gọi gió. Chẳng hạn theo truyền
thuyết, trẻ con không được nh́n các Pơtao Ia, nếu không sẽ bị đau bụng.
C̣n nếu lỡ nh́n, bị đau bụng, cha mẹ chúng phải dắt tới nhà vua, lấy
nước miếng của vua xoa vào bụng mới khỏi…
Pơtao Ia đời thứ
9 kết thúc. Và ở Plei Tao cũng đă không c̣n ai kế vị kể từ gần 20 năm
trở lại đây. Rơchâm, ḍng họ được chọn làm Pơtao Ia có lẽ chỉ được nhắc
đến trong quá khứ với những câu chuyện huyền bí từ hồng hoang.
Những nhà dân tộc
học người Pháp lẫn các sứ giả triều Nguyễn đều ngạc nhiên với những ông
vua không ngai, chỉ tồn tại ở mặt thần quyền, quy ước. Pơtao Ia hay
nhiều người gọi là “Vua nước” đă được nhắc đến như thế, với địa vị, có
lẽ là một thầy cúng không hơn.
Trong Đại Nam
chính biên nhị tập đă gọi vùng đất này là Thủy Xá, kể về sự qua lại và
ban ơn của các vua triều Nguyễn với những Pơtao. Nói về Thủy Xá có đoạn:
“Đất ấy đông giáp nước Hỏa Xá, tây giáp H.Sơn Bốc, nam giáp man Đen Đen,
bắc giáp man Lai. Chỗ ở ba mặt có núi ngăn trở, một mặt là cánh đồng
rộng, trong có nhà dân ước 100 nóc. Quốc trưởng có 7 gian nhà lợp tranh,
ở phía đông chỗ dân cư, chẳng đặt thành quách ǵ, trong nhà đóng giả thờ
thần, gia quyến, nô bộc độ 14, 15 người thôi”.
nguồn: xaluan.com
2: Về đất Hỏa xá
Đại Nam liệt truyện chính biên nhị tập viết rơ: “Đất ấy đều là
cánh đồng rộng, không có núi sông hiểm trở. Trong vùng dân không biết
chữ, có vay mượn th́ lấy dây thắt nút làm ghi; cách sinh nhai th́ đào
đất trồng cấy, không có cày bừa...”. Ấy là vùng Hỏa xá - Vua lửa, thuộc
H.Phú Thiện (Gia Lai) ngày nay.
Mộ của Siu Luynh, vị Vua lửa thứ 14 - Ảnh: Trần Hiếu
Vua lửa
nơi thung lũng Ayun Pa
Đang mùa thu
hoạch. Khắp thung lũng Ayun Pa phủ một màu vàng ươm lúa chín. Công tŕnh
đại thủy nông Ayun Hạ đưa nguồn nước về tận những thôn buôn xa xôi, giúp
khu vực này có những ngày mùa vui. Và những khu dân cư trù phú theo đó
cũng định h́nh từ nhiều năm nay. Con đường vào làng Plei Ơi, xă Ayun Hạ,
H.Phú Thiện mùa này mát hơn bởi sát đường là con mương lớn ào ạt nước.
Di tích Plei Ơi
với những truyền kỳ về các Pơtao Apuih - Vua lửa vẫn c̣n đậm đặc ở khu
vực này. Tiến sĩ Nguyễn Thị Kim Vân trong tác phẩm Đến với lịch sử văn
hóa Bắc Tây nguyên cho biết về hiện tượng Vua lửa: “Đă nhiều thế kỷ trôi
qua, các Pơtao Apuih vẫn được cư dân Tây nguyên nhắc đến như những thần
linh có sức mạnh huyền bí”. Cũng theo tiến sĩ Vân, hầu hết các dân tộc ở
Tây nguyên, Lào và Campuchia đều biết đến Pơtao Apuih. So với Pơtao Ia
(Vua nước), Pơtao Angin (Vua gió), hiện tượng lịch sử - văn hóa Pơtao
Apuih xuất hiện sớm nhất.
Theo truyền
thuyết, mưa to, hạn nặng, dân làng bị bệnh, phải mời đến Pơtao Apuih.
Ngoài ra, các vùng khác cũng mời Pơtao Apuih đến cúng. Theo “báo cáo”
của các quan chức sứ bộ triều Nguyễn, các Pơtao Apuih cũng lên nương làm
rẫy, ăn mặc như mọi người trong làng. Chỉ có điều, người dệt nên những
trang phục của Pơtao Apuih nhất thiết phải là người đàn bà đă qua sinh
nở.
Theo một số tài
liệu nghiên cứu của các học giả, hiện tượng Pơtao Apuih có thể xuất hiện
khoảng thế kỷ 15. Siu Luynh là vị Pơtao Apuih thứ 14, mất năm 1999, và
đến nay vị trí này vẫn để ngỏ. Ông Rơmah Thuyn, Phó chủ tịch UBND xă
Ayun Hạ, nói: “Các Pơtao Apuih phải kiêng nhiều, không được ăn các loại
thịt ếch nhái, ḅ, chó. Hồi c̣n nhỏ ḿnh vẫn được người lớn dặn không
được đến gần các lễ cúng. Lễ cúng chỉ có già làng, Vua lửa và phụ tá.
Theo quan niệm, đàn bà, trẻ con đến gần lễ cúng sẽ bị đau. Lễ cúng
thường là cầu cho mưa thuận gió ḥa. Từ khi Siu Luynh chết th́ không c̣n
cúng nữa”.
Giáo sư Nguyễn
Tấn Đắc lư giải: “Khác với những thầy cúng thông thường ngày trước ở
trong các cộng đồng làng, các Ơi là thầy cúng đáng kính trọng. Họ được
xem là “thông ngôn” giữa trời và hạ giới, cúng cầu nắng, mưa, gọi gió.
Trong một văn bản của Bảo tàng tỉnh Gia Lai năm 1992 về bảo vệ di tích
Plei Ơi ghi rơ: “... Măi đến nửa cuối thế kỷ 15, trong một nhóm cư dân
Jrai mới biết đến kỹ nghệ rèn đúc đồng. Cùng với sự xuất hiện của chiếc
gươm đồng đầu tiên đă được thần thánh hóa là sự xuất hiện của Pơtao
Apuih. 14 đời Pơtao Apuih (Vua lửa) đă tồn tại suốt hơn 5 thế kỷ qua.
Plei Ơi là nơi cư trú của những vị Pơtao Apuih cuối cùng, c̣n bảo lưu
được những yếu tố lịch sử văn hóa bản địa cổ xưa, đậm nét nhất”.
Những
Pơtao Apuih không ngai
Ba ông vua là Vua
nước, Vua lửa và Vua gió, dẫu không hề là một thể chế pháp trị, chỉ đơn
thuần mang tính chất thần quyền, nhưng sự chi phối của họ trong đời sống
tâm linh của những cư dân bản địa, với nền văn minh lúa nước vẫn có ảnh
hưởng khá lớn từ xa xưa. Đại Nam liệt truyện chính biên khắc họa khá rơ
những vùng đất của Thủy xá (Vua nước) và Hỏa xá (Vua lửa). Trong những
khảo cứu của các nhà dân tộc học người Pháp cũng như trong Phủ biên tạp
lục, Lê Quư Đôn đă từng nhắc đến vùng đất này.
Những người kế
tục Hỏa xá theo truyền thống là phải mang họ Siu. V́ thế, ngôi vị của
các Pơtao Apuih không phải là cha truyền con nối mà là sự lựa chọn những
người trong họ. Nếu người được chọn ưng thuận, người trong vùng sẽ chuẩn
bị lễ cúng gồm trâu, heo, gà, rượu…, tuyệt nhiên không có ḅ. Và đặc
biệt, những người mang họ Siu cũng không được nuôi ḅ. Vua cũng chỉ được
lấy một vợ như người b́nh thường. Con của vua đều phải lăn lưng trên
rẫy, vật lộn với thiên nhiên, muông thú để kiếm cái ăn.
Thỉnh thoảng, Vua
lửa cũng đi thăm các làng và được thết đăi khá trọng thị. Vật phẩm mà
người làng làm quà cho Vua lửa thực ra chỉ mang tính tượng trưng, có khi
chỉ là một lưỡi cuốc, một vật dụng ǵ đó trong gia đ́nh. Dưới thời nhà
Nguyễn, mỗi khi hay tin có Vua lửa mới, các quan tỉnh Phú Yên (giáp Gia
Lai), cử người lên thăm và tặng một ít vật phẩm. Đáp lại, Vua lửa cũng
gửi tặng những vật phẩm của núi rừng như ngà voi, sáp ong...
Siu Ăt, một trong
những người kế tục Pơtao Apuih từ thế kỷ 20, c̣n thể hiện sự quật cường,
là một thủ lĩnh Jrai chống lại người Pháp. Ông đă chỉ huy dân làng giết
viên quan cai trị Prosper Odend’hal vào năm 1904. Và thực tế, những đời
Pơtao Apuih hiển nhiên rất được cộng đồng tín nhiệm, tôn trọng. Họ như
là những hiền minh của núi rừng, của cộng đồng.
Hiện làng Plei Ơi
đă được công nhận là di tích lịch sử - văn hóa. Vùng đất này vẫn c̣n
nhiều giá trị văn hóa đặc sắc, là hấp lực với nhiều du khách khi đến cao
nguyên. Mới đây, UBND H.Phú Thiện đă đầu tư vào cụm công tŕnh di tích
Plei Ơi hơn 3,1 tỉ đồng. Theo tiến sĩ Nguyễn Thị Kim Vân, hiện thanh
gươm truyền ngôi theo truyền thuyết vẫn c̣n và các cơ quan chức năng ở
địa phương đang có kế hoạch chuyển gươm về khu bảo tồn.
nguồn: xaluan.com
3:
Người không muốn làm vua
Già Siu Pon, năm nay đă 82 tuổi nhưng thần trí khá tốt, kể rành
mạch câu chuyện ḿnh từ bỏ vương vị Vua gió, kết thúc những Pơtao Angin
trên vùng cao nguyên này.
Già Siu Pon, vị Vua gió đă... từ chức! - Ảnh: Trần Hiếu
Miền
phiêu lăng của những Pơtao Angin
Ít ai biết, làng
Plei Măng xă Chư A Thai, H.Phú Thiện (Gia Lai) có truyền thuyết, giai
thoại về những Pơtao Angin, hay c̣n gọi là Vua gió. Cùng với Vua nước,
Vua lửa, Vua gió ở Plei Măng đă được cộng đồng làng trao cho những trọng
trách về tinh thần như cúng sức khỏe, cúng bến nước cho làng hay là khả
năng hô mưa gọi gió. Họ được xem như những “thông ngôn” giữa cộng đồng
và Yàng (Trời) để truyền đạt ư nguyện khẩn cầu.
Bà Kpah H’qua,
năm nay đă 72 tuổi, dẫn chúng tôi đến mộ của Siu Ba - Vua gió đời thứ 3.
Khác với tưởng tượng của chúng tôi, mộ của Siu Ba chỉ là một băi đất
bằng trong một lùm cây khá rậm rạp ở ven làng. “Ơi (chữ người đồng bào
gọi ông theo nghĩa tôn trọng - PV) mất trước khi đất nước thống nhất
(1975). Ḿnh c̣n nhớ khi Ơi mất, cúng nhiều lắm. Gia đ́nh không được giữ
mồ mả, phải giao cho làng chăm nom. Vài năm sau từ mộ của Ơi mọc lên một
cây non. Nó lớn rất nhanh. Quả ăn được nhưng người làng không dám hái,
cứ để rụng, chim tới ăn nhiều”, bà H’qua kể.
Theo một số tài
liệu, Siu Bam, sinh năm 1920, làm Pơtao Angin từ năm 1969 và mất năm
1988, là vị Vua gió thứ 5 và cũng là cuối cùng. Nhưng theo già Siu Pon
(82 tuổi, ở Plei Măng) cho biết: “Pơtao Angin tồn tại đến 8 đời, đến năm
2001 mới kết thúc”. Già Pon kể rằng khi biết tin vua mất, dân trong vùng
đem rượu, ghè đi cúng. Đặc biệt, những đồ đem đi cúng phải được khiêng,
không được gùi để tỏ ḷng tôn trọng với Ơi.
Dẫu tiếng tăm
không vang xa như vùng đất của Hỏa Xá hay Thủy Xá, song ḍng họ Siu làm
Pơtao Angin ở khu vực này vẫn được người bản địa tôn trọng. Tại nhà bà
Ksor H’Nhriu, con gái của đời Vua gió thứ 5 vẫn c̣n hai cái ché Tôk, ché
Tang. Theo người trong làng th́ đây là hai loại ché quư. Mỗi cái ché
ngày xưa phải đổi nhiều con ḅ mới có được. Loại ché này chỉ làm rượu để
cúng và tiếp khách quư.
Ngày xưa, Plei
Măng cũng không được nuôi ḅ, chỉ nuôi trâu v́ Vua gió kiêng ăn thịt ḅ.
Hay những “quy ước” bắt buộc như: Người làng có mối quan hệ mới được đặt
chân lên cầu thang, bước vào nhà vua. Điều tối kỵ là phụ nữ th́ không
được lên nhà vua… Vua gió cũng đi làm rẫy b́nh thường. Duy chỉ có điều
là không được cưỡi voi, đi xe v́ theo quan niệm, nếu không trời sẽ nổi
giông lốc hại mọi người. Trong các làng vẫn c̣n truyền miệng rằng năm
1971, Pơtao Angin có đứa cháu là một sĩ quan chính quyền Sài G̣n mời ông
đi dự một phiên xét xử ở Plei Blrok. Do khởi hành muộn nên viên sĩ quan
nài nỉ ông ngồi lên chiếc xe máy chạy cho kịp giờ. Xe chạy mới được một
quăng, trời đang nắng gắt bỗng chuyển giông. Gió cuốn mù mịt khiến chiếc
xe chao đảo, hất cả hai người xuống vệ đường, lao vào một gốc cây bên
đường.
“Làm Vua
gió khổ lắm”
Già Siu Pon nói
ḿnh được người một số làng tiến cử làm Vua gió trong những năm từ 1998
- 2001. Ông kể: “Nhiều người làng ở H.Phú Thiện, thị xă Ayun Pa cũng
công nhận, đến nhờ ḿnh cúng mà. Ḿnh mới chỉ cúng trong làng. Theo lệ
của các Ơi trước, phải 5 năm sau khi được làm Pơtao Angin mới được cúng
trâu. Trước đó chỉ cúng heo, gà, rượu. Ḿnh mới cúng sức khỏe, cúng cầu
mưa. Làm Vua gió khổ lắm, phải kiêng nhiều thứ. Ḿnh không biết sao lại
phải kiêng. Chắc kiêng ăn con ḅ, con ếch, nhái là do ḅ cày ruộng, ăn
nó th́ không có ai cày. Ếch nhái báo tin sắp có mưa”.
Dù chưa có lễ
cúng chính thức nhưng nhiều làng vẫn mặc nhiên xem ông là Vua gió và
dành cho già Pon sự kính trọng. Gọi là vua nhưng thực ra, nhà của vua
chẳng hề có kẻ hầu người hạ, chẳng có quân lính như những đấng quân
vương thực thụ. Bên cạnh vua chỉ có một đến hai người phụ tá giúp việc
khi cần. B́nh thường, vua cũng như phụ tá phải trần lưng với đồng đất để
mưu sinh. Theo già Pon kể, do làm vua phải kiêng nhiều quá nên một số
người từ chối khi được chọn. Họ sợ làm không tṛn việc sẽ bị Yàng trách
phạt, nguy hiểm tới tính mạng.
Già Pon sở dĩ mất
“vương hiệu” là do già đă đưa con đi chữa bệnh, đến nhà thờ. Bởi, theo
lệ tục, Vua gió là người của Yàng tin tưởng nên không được theo ai nữa.
Gia đ́nh già Pon đă cùng nhau theo một tôn giáo khác nên ông đă tự
nguyện không... làm vua nữa, kết thúc một truyền thuyết lịch sử - văn
hóa về Vua gió ở Tây nguyên.
Chúng tôi đă gặng
hỏi già Pon về một câu chuyện được ghi chép trong một số nghiên cứu
rằng: Khoảng năm 1980, Ơi Bam được Plei Tơmul mời đến ăn nhà mả. Khi ché
rượu cần vừa châm nước, Ơi Bam chợt thấy Siu Luynh - Vua lửa đời thứ 14
đi ngang qua. Ông nhiệt t́nh mời vào cùng uống rượu. Khi cả hai chưa yên
vị th́ bỗng một cơn lốc ùa đến cuốn bay cả căn nhà mà Vua gió và Vua lửa
đang ngồi. “Chuyện của ông bà, ḿnh không dám nói. Nhưng có tục kiêng là
các vua không được ngồi cạnh nhau, nếu không sẽ xảy ra họa về thiên
nhiên, hay làng bị dịch, bị mất mùa…”, già Pon kể lại.
Siu Pon,
ông Vua gió… “từ chức” đang sống một cuộc sống b́nh thường, như bao
người dân bản địa nơi Plei Măng này. “Ḿnh không tiếc ǵ cả. Không làm
được việc cho mọi người th́ phải nghỉ thôi. Giờ mùa khô nước cũng về đầy
rồi. Đâu cần cầu mưa nữa”, già Pon dí dỏm.Post ngày:
10/19/17
Nguồn: