"Tiễn
dặn người yêu" là một truyện thơ dài 1846 câu của người Thái ở Tây
Bắc nước ta. Truyện kể về một mối t́nh chung thuỷ của lứa đôi, trải qua
nhiều trắc trở đắng cay, cuối cùng cũng đoàn tụ. Cốt truyện như sau:
Chàng trai nhà nghèo yêu một cô gái. Hai người có bao kỷ niệm đẹp êm
đềm và từng gắn bó thề nguyền:"Sông Đà cạn bằng chiếc đũa hăy quên". Anh
nhờ người mối lái, lo lễ vật đến xin ở rể, nhưng bố mẹ cô gái chê anh
nghèo, không nhận lời. Cô bị bố mẹ ép gả cho một người con trai giàu có.
Cô kêu van chú thím anh chị em trong nhà, kêu van đến cả chim cu, nhưng
ai cũng không giúp được, "dẫu van xin bố mẹ cũng không buông, không tha".
Người con trai nhà giàu đến ở rể. Người yêu của cô đau khổ, phẫn chí bỏ
nhà đi buôn, hy vọng trở nên giàu có, sẽ trở về giành lại người yêu.
Trước lúc ra đi, cô trao lại người yêu chiếc đàn môi hẹn ngày tái
ngộ. Cô ṃn mỏi chờ trông mà người yêu đi măi vẫn chưa về. Năm tháng đă
trôi qua, người con trai nhà giàu đă hết hạn "ở rể ngoài" và được làm "rể
trong". Hết hạn ở rể, cô phải về nhà chồng. Cùng lúc ấy, người yêu trở
về, anh tiễn chị đi. Đôi bạn t́nh bịn rịn, không muốn rời nhau. Anh tiễn
người t́nh trước lúc chia tay: " Không lấy được nhau thời trẻ" th́ hăy
lấy nhau "khi goá bụa về già".
Mấy năm sau, chị bị nhà chồng đuổi về nhà cha mẹ đẻ v́ theo họ, chị
không thể nào trở thành "vợ hiền, dâu thảo". Rồi cha mẹ chị bán chị cho
một nhà quan. Chị đau khổ như điên như dại. Gia đ́nh nhà quan đưa chị ra
chợ bán với giá bán một cuộn dong. Người mua chị lại chính là người yêu
cũ, nay đă trở nên giàu có và đă có vợ. Chị đă quá thay đổi, anh chẳng
nhận ra chị được nữa. Chị đem đàn môi ra gảy. Anh chợt nhận ra chị qua
tiếng đàn môi năo nùng. Anh thu xếp cho người vợ trước trở về nhà cha mẹ
ḿnh rồi cưới chị làm vợ như lời nguyền ngày trước.
Thân em chỉ bằng thân con bọ ngựa
1. Đoạn thơ
ghi lại tâm trạng hoảng hốt, đau khổ của cô gái Thái khi bị cha mẹ ép
duyên.
- Đó là một buổi chiều, cô đang
kiếm củi trên nương. Cô vừa hái củi vừa nghĩ đến người yêu: ".. một bó
dành nhen lửa sàn hoa - Lứa sàn hoa để bạn trai xa hơ áo - Em chỉ đón
chờ mồi thuốc anh
yêu". Cô mơ ước "Hỡi vía anh yêu, về nhà theo nhau". Mặt trời được nhân
hoá như đang đối thoại với cô gái, mặt trời "qua sàn người thương", lúc
"sắp lặn", lúc "khuất mây mờ", mặt trời "không gọi....không chờ", -
chẳng khác nào chàng trai - người yêu của cô.
Gánh củi về nhà, cô ngạc nhiên nh́n thấy gói cà, gói xôi, gói thuốc lào...
Lúc đầu cô tưởng là hàng hoá của người Xá mang tới đổi bán. Khi biết là
sính lễ "ràng cuốn t́nh con", cô luống cuống hoảng sợ, đau khổ "lập cập
chạy ra sân"..."nát ruột gan" nghĩ về người yêu. Kêu van bác trai, bác
gái, chú thím, chị em dâu rể, ai cũng bảo: "Không giúp nổi cháu ơi",
"không giúp được em ơi!" Nghe chim cu khuyên giải: "Bố gả chồng cho,
đừng chối cô à!".
Như một định mệnh "dầu van xin cha cũng không buông không thả", cô gái
tủi thân, tủi phận, than khóc:
"Ngẫm thân em chỉ bằng thân con bọ ngựa.
Bằng con chẫu chuộc thôi!"
2. Ư nghĩa, giá trị
- Đoạn thơ phản ánh tục lệ ép duyên, lên án lễ giáo phong kiến về
hôn nhân đă chà đạp lên t́nh yêu hạnh phúc
của người phụ nữ. (Thái)
- Đoạn thơ có giá trị nhân đạo, thể hiện sự đồng cảm đối với nỗi đau
khổ của người con gái bị ép duyên.