- Chương
Mười
-
- Khoảng
vài giờ sau buổi cơm trưa bỗng nhiên tiếng va chạm của xích sắt từ cửa chính xé
tan bầu không khí thê lương cố hữu của nhà tù biệt giam. Kỳ nầy khác với mọi lần
khi có tiếng cửa mở, ánh sáng vừa lọt vào hành lang của nhà tù th́ có tiếng reo
ḥ của nhiều người chạy vào. Họ đến trước buồng giam người tù tóc dài
nói:
- -
Thỉnh thầy hồi hương.
- Người
tù tóc dài lúc nầy mới mở mắt ra nh́n mọi người hỏi:
- -
Tại sao các anh lại làm như vậy. Các anh c̣n vợ, c̣n gia đ́nh lại đi làm cái tṛ
cướp ngục cứu ta. Tội nầy ta gánh không nổi đâu?
- -
Hôm nay chúng tôi đến đây giải cứu thầy là v́ Miền Nam đă bị mất rồi! Bọn Cộng
Sản đă vào tới Dinh Độc Lập. Đại Tướng Dương Văn Minh, vị Tổng Thống cuối cùng
của Đệ Nhị Cộng ḥa đă ra lệnh cho tướng sĩ của Miền Nam đầu hàng giặc. Các khu
giam tù ở Côn Sơn nầy đă không c̣n người canh gác, chúng tôi mặc nhiên đă được
giải thoát.
- Người
tù tóc dài từ từ đứng dậy tiến ra cửa, dùng tay bẻ hai chắn song và ông bước
chân ra khỏi tù. Ông quay qua một người trẻ phía bên phải của ông, ông
nói:
- -
Phong, em hăy lên văn pḥng, lấy búa đập ổ khóa của cái pḥng sơn đen bên trái,
em sẽ thấy có rất nhiều ch́a khóa. Em hăy lấy ch́a khóa thuộc dăy nhà tù nầy đem
xuống đây mở cửa cho từng buồng một, nhớ phải tự tay mở cho từng buồng một không
sót một người nào. Xong em chạy ra cửa, quẹo qua hướng đông vượt qua bẩy căn
trại th́ quẹo trái, em sẽ gặp người thân của em đưa em về đất liền. Nhớ không
được quên một chi tiết nào.
- Phong
theo lời ông dặn, lấy được 4 xâu ch́a khóa. Hắn rất ngạc nhiên tại sao thầy lại
có thể rành rẽ đường đi nước bước, lại có khả năng đi ra khỏi buồng giam một
cách dễ dàng như vậy mà lại cam tâm chịu cảnh tù tội cả bao năm nay.
- Phong
là nhân viên chính phủ phục vụ tại đây hơn một năm qua mà chẳng hề biết pḥng
sơn đen lại có nhiều ch́a khóa đến thế. Hắn không cần phải đắn đo ǵ nữa, xách
ch́a khóa chạy bay về trại biệt giam, khi vừa bước vào cửa th́ từ xa xa vọng lại
tiếng la ó của đám tù nổi loạn. Sợ bị trả thù, dù công việc của hắn chỉ lo cứu
người, Phong đóng cửa khóa cẩn thận xong đi mở cửa cho từng buồng. Sau khi giải
phóng mọi người xong, hắn mở khóa cửa ngoài. Đám tù tuôn ra cửa. V́ bị biệt giam
lâu ngày, mọi người đi khập khiểng, chứ không chạy được. Chờ cho mọi người ra
hết hắn theo lời dặn của sư phụ, quẹo về hướng đông 7 căn trại th́ quẹo trái. Đó
chính là con đường dẫn đến băi tầu cấp cứu của nhân viên hành chánh đảo. Hắn
chạy miết đến một cái cḥi gác, Trường bạn của hắn đứng sẵn ở đấy.
- -
Cái thằng khỉ đột nầy đi đâu từ sáng giờ làm tao lo quá. Sao mày biết chỗ nầy mà
chạy lại?
- -
Chỉ bất ngờ thôi! Phong trả lời qua giọng thở hổn hển.
- Phong
đi theo Trường ra chỗ tầu đang thả neo.
- -
Mầy may lắm đấy, chỉ năm phút nữa th́ Đại Úy bỏ mầy đấy.
- Phong
im lặng, sự im lặng của nó không phải như Trường tưởng, Phong không im lặng
trong tư thế nhận tội và biết ơn mà đầu óc hắn đang hướng về thầy của hắn. Hắn
phục thầy hắn quá chừng. Thầy hắn có đủ thần lực để tự thoát thân mà ông chẳng
hề làm. Những diễn tiến mà ông sắp đặt cho hắn, nếu không phải là thần cơ diệu
đoán th́ làm sao mọi sự xẩy ra khít khao với thời gian như vậy! Hắn tiếc rằng
hắn trở thành đồ đệ của thầy hắn quá trễ, chỉ vừa tṛn tṛn sáu tháng, và quan
trọng hơn là trong hoàn cảnh nhiễu nhương nầy, làm sao hắn có thể tái ngộ với
thầy hắn? Trong lúc đó tiếng súng ở trong trại cũng bắt đầu nổ như bắp rang.
- Viên
Đại Úy hối thúc mọi người:
- -
Bọn tù nổi loạn thế nào cũng đến đây bây giờ, chúng ta không nên chậm trễ. Họ mà
ùa tới đây th́ có mà khốn nạn!
- Sau
khi mọi người lên tàu, miệng của con tầu từ khép lại, đưa những nhân viên hành
chánh cuối cùng của Côn Sơn về đất liền. Tiếng sóng dập dồn vỗ vào hai mạn tầu
ḥa lẫn với tiếng súng và tiếng la ḥ từ xa xa vọng lại tưởng chừng như tiếng
gọi của cô hồn và quỷ sứ nơi âm ty! Trong lúc chiếc tầu há mồm trực chỉ đất liền
th́ hàng ngàn chiếc ghe và thuyền khác lại từ đất liền tuôn ra biển khơi. Đây
không phải là cái cảnh sung túc của những ngày thanh b́nh mấy hôm trước đây.
Chiều chiều ngư phủ tuôn đổ ra khơi đánh cá, mà là cái hỗn loạn của một cuộc
chạy giặc bằng thuyền không định bến bờ. Mỗi ghe đều chở số người nhiều hơn khả
năng cho phép. Phong tự hỏi:
- -
Họ chạy đi đâu? Côn Sơn chăng? Thật là một việc trái cựa! Phong và những người
trên tầu đang chạy bán sống bán chết để rời khỏi nơi nầy th́ làm sao họ lại có
thể muốn đưa đầu vào đó được?
- Viên
Đại úy đánh điện về Sàig̣n để xin chỉ thị nhưng không có người trả lời, quay qua
viên Đại úy hoa tiêu hỏi:
- -
H́nh như chẳng c̣n ai để cho ḿnh trông nhờ vào lúc nầy. Thôi ḿnh hăy liệu con
đường của ḿnh đi thôi!
- Trong
khi đó Đài Phát Thanh Sàig̣n đă cho phát thanh những lời kêu gọi của phe Mặt
Trận Giải Phóng.
- Biển
trong lúc nầy tuy không động mạnh nhưng cũng đủ làm cho những ghe và thuyền con
của người chạy loạn trở thành những h́nh bóng ẩn ẩn hiện hiện ở lằn chân trời.
Xa xa về hướng bắc có một chiếc thương thuyền của Mỹ mang cờ Panama tên Pioneer
Contender đang rẽ sóng đi về hướng Nam, trên boong tầu đầy ắp người Việt. Vừa
thấy bóng dáng của chiếc thương thuyền vĩ đại nầy, các chiếc thuyền con đều đổ
dồn về hướng đó. Trời đương nắng ráo, cách năm, mười phút trước đây bây giờ tự
nhiên đổ mưa như xối xả. Sóng biển đập mạnh vào thân tầu, nước bắn tung lên cao
độ cả chục thước. Những chiếc ghe may mắn cặp sát mạn thuyền, người ta vội vă bỏ
thuyền nhẩy qua chiếc thang bằng lưới nylon lớn. Cảnh người người chen chân leo
lên thương thuyền trông thật là khủng khiếp. Nhiều người nắm không vững bị sóng
lắc lư làm tuột tay rơi tơm xuống biển. Người vừa rớt xuống đă bị gịng nước
xoáy của sóng biển cuốn ngay đi tức khắc. Thậm chí có người đă leo lên gần tới
boong tầu, dơ tay cho những kẻ cấp cứu ở trên, vừa Việt vừa Mỹ kéo lên, bị sóng
lắc lư, chụp hụt cũng bị rớt. Những người nầy dù không bị sóng cuốn cũng chết
tức khắc v́ sức va chạm với mặt nước từ trên cao xuống.
- Thấy
cảnh hỗn độn, con người đi t́m sự sống trong cơi chết, cả tầu nhao nhao lên. Có
người đề nghị nên nhập bọn với đám người chạy loạn kia. Bỗng nhiên phải bỏ mặc
gia đ́nh và cha mẹ ở đất liền để chạy đến một chân trời không định hướng nào đó
thật là một huống cảnh khó tin. Với hiện trạng nầy chẳng có giải pháp nào hơn
cả. Phong ngồi bệt xuống sàn tàu dù dơ dáy và ướt át. Phong mới ra trường Y tá
th́ được bổ nhiệm ra Côn Sơn. Cha mẹ hắn đă lo cho hắn một chỗ tốt ở Quân Đoàn
IV nhưng v́ t́nh cảm của hắn với Thúy, đi đến chỗ bế tắc cho nên hắn muốn đi xa
thật xa để đỡ phải nhận sự đay nghiến thường nhật về sự bội phản của người yêu.
Nhưng bây giờ th́ khác, hắn muốn trở về với cha mẹ hắn. Trong thế tiến thoái
lưỡng nan th́ Huấn, viên hoa tiêu cho biết ông ta sẽ trở về đất liền sau khi thả
mọi người qua tầu Mỹ. Chiếc tầu há mồm quay mũi về hướng chiếc thương thuyền Mỹ.
Mọi người trong tầu khuyên Huấn không nên trở về. Về chỉ làm khổ cho cha mẹ v́
cộng sản sẽ không đời nào tha một sĩ quan Hải Quân như Huấn. Người hiểu tâm
trạng Huấn nhất có lẽ chỉ có Phong. Chiếc tầu há mồm từ từ tiến đến gần thương
thuyền Pioneer, những đợt sóng gây nên bởi động cơ của tầu giao tiếp với những
đợt sóng thiên nhiên làm cho vài ghe của nạn dân bị lật úp. Khi mọi người xuống
xuồng cao su th́ Phong ở lại. Trường kêu réo và mắng nhiếc Phong như gọi đ̣.
Trường và Phong là hai đứa thân với nhau từ hồi c̣n học lớp Nhất. Thấy Phong
nhất quyết ở lại, Trường toan nhảy xuống biển để bơi trở lại tàu, nhưng viên đại
úy, chỉ huy trực tiếp của nó cùng với mấy người khác ôm nó lại. Sự dằng co làm
cho xuồng cao su suưt bị lật, lúc ấy Trường mới thôi. Hắn đứng nh́n chiếc tầu
chở thằng bạn thân của hắn ngậm mồm lại. Sóng lớn và sóng nhỏ đang cố nhận ch́m
chiếc xuồng cao su bé bỏng. Trường thấy mắt cay xè. Nước biển ḥa với nước mắt
của hắn. Trường lấy tay dụi mắt, cảnh trước mặt mờ đi trong giây lát và Phong
cũng mất đi trong tầm mắt của Trường. Trường không biết thực hay hư! Khi đám
nhân viên hành chánh rời tầu xuống xuồng nhỏ để qua tầu Mỹ, có một số ngư dân lại vất ghe nhỏ của họ nhẩy
đại lên tầu tuần dương. Đại úy Huấn, viên hoa tiêu, ra chận họ lại
nói:
- -
Bà con ơi chúng tôi sắp sửa về đất liền, lên đây mà làm chi?
- -
Ghe của chúng tôi bị người ta đụng hồi năy bây giờ không c̣n dùng được nữa, xin
ông cứu chúng tôi!
- Không
cần biết Đại úy Huấn chấp nhận hay không, họ cứ tự nhiên khiêng đồ lên tầu. Đồ
đoàn của họ không ǵ hơn là gạo và nước mắm. Đại úy Huấn
hỏi:
- -
Trời ơi chạy loạn cái nỗi ǵ mà chở toàn gạo và nước mắm không vậy hà? Bà con
biết trước sao mà nước mắm lại khằng ở trong bào nylông nhỏ xíu thế nầy?
- Một
người trong bọn nhanh nhẩu trả lời.
- -
Biết sơ sơ vậy thôi!
- Không
biết làm ǵ hơn Huấn đành phải hạ chiếc ghe an toàn sau cùng cấp cho họ đi ra
tàu lớn!
- Trên
con đường trở về Vũng Tầu, Phong thấy một chiếc ghe mang số VT chở nhiều người
đi về đất liền. Phong nh́n họ với nỗi cảm thông tràn trề. Chắc ở trên ghe cũng
có những người đồng tâm trạng như Phong và Huấn. Phong dơ tay vẫy chào họ mới
khám phá ra rằng đó là chiếc ghe của thầy và các sư huynh của hắn. Hắn vui sướng
gọi Huấn dừng lại đón họ lên tầu. Thầy tṛ huynh đệ gặp nhau mừng mừng tủi tủi
hầu như đă xa cách nhau hằng mấy năm dài! Khi Phong đưa thầy lên khoang tầu để
giới thiệu cho Huấn.
- -
Thưa thầy, đây là đại úy Huấn, người cùng xóm với em và cũng là người làm việc ở
đảo hơn mấy tháng nay.
- Tuấn
chào Huấn:
- -
Kính chào đại úy.
- Quay
qua Huấn Phong giới thiệu:
- - Đây
là thầy Phạm Tuấn, thầy của tôi.
- - Thưa
thầy được nghe danh thầy từ lâu rồi nhưng vẫn chưa có dịp diện kiến, hôm nay
trong cảnh nước mất nhà tan, lại được gặp thầy giữa biển trời mênh mông, như vậy
không biết có ư nghĩa ǵ không ạ. Kính mong thầy chỉ giáo cho.
- - Cái
cơ huyền bí là căn duyên đă được tạo hóa sắp đặt. Ngoại cảnh mà chúng ta chứng
kiến chỉ có tính cách xúc tác cho mảnh tâm t́nh thêm mầu sắc hay nhiều hệ lụy.
Nói một cách khác đă là duyên th́ không thể nào tránh được. Trong duyên th́ có
nợ mà trong nợ th́ thành duyên. Chuyện chúng ta gặp nhau trong huống cảnh nầy đó
chính là sự rung cảm của trời đất sắp đặt cho chúng ta hội ngộ với nhau để rồi
phải làm ǵ cho nhau dù tốt hay dù xấu!
- Quay
qua Phong ông tiếp:
- - Phong
chắc em c̣n nhớ con số 48 cái ổ khóa em phải mở để rồi em phải gặp bạn của em
trễ, nhờ gặp bạn trễ th́ em mới thấy được tầu Mỹ vớt mọi người và rồi măi tới
giờ nầy em mới đi qua con đường nầy. Tại sao bể cả mênh mông, thiếu ǵ hải đạo
mà em lại chọn hải đạo nầy để rồi em gặp được ta ở đây? Em không thấy nó huyền
diệu lắm ru? Ta dù có giỏi đến đâu, có diệu đoán tới đâu cũng phải chịu số trời
an bài. Con số 48 ta đưa ra chỉ là con số cố hữu của 48 người trong số 50 pḥng
giam. Nó không là ǵ cả! Sở dĩ ta bắt em mở khóa cho từng người là v́ ta muốn em
làm 48 việc thiện, để em có thể qua được cái hạn uổng tử. V́ giờ mà mọi người ra
khỏi nhà tù là giờ Thân, kỵ tuổi em. Thầy Huấn gặp ta ở đây cũng là do duyên và
nợ của nhau. Sở dĩ ta nói vậy là v́ thầy Huấn sẽ là người cứu gần trọn vẹn thân
nhân của mọi người ở đây.
- Huấn
cho đó là lời nói lẩm cẩm nên chỉ lặng thinh một lúc lâu, Huấn mới lên
tiếng:
- - Ở đây
c̣n có nhiều áo quần dân sự của những người ra đi c̣n bỏ lại, tất cả nên lấy mà
thay để khỏi bị người ta ḍm ngó! Lúc đó mọi người mới nhớ ra là họ c̣n đang mặc
đồ tù. Họ đi xuống khoang tầu lấy áo quần ra chia nhau mặc.
- Con tầu
vẫn tiếp tục rong ruỗi tiến về hướng Vũng Tầu. Trời bắt đầu nhá nhem tối. Nh́n
xa xa trên đất liền lửa cháy đỏ rực khắp nơi. Thỉnh thoảng những nhoáng lửa sáng
rực cả một góc trời. Huấn
nói với Phong:
- -
Cầu trời những quả bom đó chỉ nổ ở những nơi đồng không mông quạnh!
- -
Thầy có thể bấm cho em một quẻ, xem thử cha mẹ của em có sao không? Phong quay
qua thầy của hắn hỏi.
- -
Em chớ nên cưỡng cầu, những ǵ ta nói được th́ đă nói rồi!
- Phong
hiểu ư của thầy cho nên ngồi bệt xuống sàn tầu, ôm gối gục mặt như cố dỗ giấc
ngủ để quên đi những ngọn lửa của âu lo đang đốt tim gan của hắn. Đầu óc của hắn
lan man đủ mọi chuyện. Hắn nhớ lại lần đầu tiên khi hắn được cắt cử đi xuống khu
biệt giam để chích thuốc cho một người bệnh sốt rét ngă nước nặng. Người ấy
chính là vị thầy tóc dài nầy đây. Chích thuốc kư ninh cho ông được ba lần th́
ông bớt bệnh rất nhiều và cũng chính hôm lành bệnh ông ngỏ ư nhận Phong làm đệ
tử:
- -
Ta muốn thu ngươi làm đồ đệ, không biết ngươi nghĩ sao?
- Khi
mắt của Phong vừa chạm phải nhăn quang của người mang bệnh sốt rét th́ như người
mất hồn trả lời ngay tức khắc:
- -
Cám ơn Bác! Rồi Phong quỳ xuống bái sư, chẳng cần hỏi là sau khi bái sư hắn sẽ
được học môn ǵ! Thật ra Phong đâu biết Tuấn là một kẻ có vơ công thượng thừa và
mang trong người những bí mật mà Cộng Sản cũng như chính phủ Đệ Nhất Cộng ḥa
cần có. Phong nếu được Tuấn truyền thụ cho một phần nhỏ về sở học th́ hắn có thể
dương danh với đời rồi.
- Từ
đó Phong thường xuyên được Tuấn dạy cho Vơ nghệ, một môn mà Phong vẫn thèm muốn
nhưng cha hắn không chấp thuận cho hắn đi học trước đây. Ngoài những căn bản vơ
thuật, Phong c̣n được học về thuật thở, thuật di động, Âm Dương Ngũ Hành, Biến
của Dịch. Phong thông minh học đâu nhớ đó. Nhiều bài học khác, dù chưa cần tập
tới v́ chưa đủ căn bản để tập, th́ Tuấn bắt Phong chép để sau nầy có dịp dùng
tới. Những người học tṛ tù như Phê, Tuyến (tức Tư Xê), Duyệt và Thược th́ không
được ra vào khu biệt giam thường xuyên như Phong cho nên nhờ Phong mà cũng học
được nhiều.
- Bọn
Phê tuy là tù nhưng không bị quản thúc chặt chẽ như thầy của họ. Họ được tự do
đi lại trong phạm vi cho phép trong đảo. Vài ba ngày họ lại cử một người lên
bệnh xá gặp Phong để nhận bài học hay chỉ thị của thầy họ. Trong bọn học tṛ của
Tuấn, Phê là tay giầu có nhất và có căn bản học vấn cao nhất, bị hàm oan mà chịu
cảnh tù tội và cũng là học tṛ đắc ư nhất của Tuấn.
- Phong
dù mới nhập môn chưa bao lâu nhưng lại là học tṛ thân cận của Tuấn, nhờ vậy mà
gia đ́nh của Tuấn thường xuyên nhận được tin tức và h́nh ảnh của chàng. Biết
được gia thế và con người của Tuấn Phong đă từng thắc mắc với sư
phụ:
- -
Em thấy thầy lúc nào cũng quang minh chính đại, làu thông sách vở của thánh
hiền, gia thế lại có chỗ đứng vững chắc trong chính trường, mà sao thầy lại chịu
cảnh cá chậu chim lồng như thế nầy?
- -
Ta không nên xét đoán chuyện đời bằng bề ngoài và dữ kiện trước mắt, con rắn
càng đẹp th́ càng độc, con người đôi khi xấu tướng nhưng tốt bụng. Trong trại
giam đặc biệt nầy có bao nhiêu kẻ xấu hay có bao nhiêu người tốt? Phàm là người
luôn luôn lấy chữ nhân làm trọng, không nên ích kỷ mà chỉ nghĩ đến tư lợi. Ḿnh
không biết hy sinh cho người th́ đến khi ḿnh cần người th́ người sẽ chẳng hy
sinh cho ḿnh.
- Phong
đang sống lại với quá khứ bỗng nhiên máy của con tầu ngừng hẳn kéo Phong về với
thực tại. Sau khi Huấn loay hoay sửa măi vẫn không được lúc ấy Tuấn mới
nói:
- -
Thôi tất cả chúng ta hăy dùng ghe nhỏ để vào đất liền. Anh Thược là người có
kiến thức về cơ khí ở lại giúp thầy Huấn. Thầy Huấn về bây giờ không có lợi, nên
ở lại đây chúng tôi sẽ đem người ra sửa vào tối mai.
- Huấn
bây giờ thấy sự thể th́ sợ cái tài đoán của thầy Tuấn, cho nên răm rắp nghe
theo.
- -
Phong là hàng xóm của thầy Huấn. Vậy khi về nhà đón cha mẹ th́ hăy đón gia đ́nh
của thầy Huấn đến bến đ̣ Thủ Thiêm ngồi chờ ở quán nước sẽ có người đến đón. Các
người khác cũng thế về đón gia đ́nh, đến chỗ hẹn không được trễ hơn mười hai giờ
trưa. C̣n anh Thược anh cần đón ai chúng tôi sẽ lo liệu cho
anh.
- -
Xin thầy đừng lo cho tôi, tôi có c̣n ai nữa đâu!
- Mọi
người xuống một chiếc ghe máy của những người chạy loạn bỏ lại đang trôi bềnh
bồng trên bể cả. Huấn cung cấp thêm nhiên liệu. Tất cả sáu người trực chỉ Sàig̣n
qua cửa Cần Giờ. Sông Sàig̣n rộng nhưng cũng chật vật lắm mới vượt qua được
những trạm kiểm soát của cán binh Cộng Sản, nhất là lúc qua khu Rừng Sát. Tới
Sàig̣n Phong đưa tiền cho mọi người đi xe:
- -
Ở đây chắc các anh phải cần thứ nầy rồi đó!
- -
Chú không cần đưa nhiều thế này! Nhà tôi cũng gần đây vả lại c̣n có đủ xe cộ cho
mọi người. Chú giữ lại mà lo cho chú đi! Nhớ đừng quên đón gia đ́nh của Thầy
Huấn nhe! Hẹn gặp chú trong ṿng bốn giờ sau. Anh Phê nhanh nhẩu nói.
- -
Dạ em nhớ. Nhà em với nhà Đại Úy Huấn cách nhau chỉ có mấy nhà thôi! Hẹn gặp lại
các anh chút nữa!
- Thế
là bọn thầy tṛ của Phê kiếm xe đi về Khánh Hội, c̣n Phong quay thuyền máy hướng
về Thủ Thiêm với anh Tư Xê. Từ chỗ xuống thuyền về nhà của Phê nếu đi bộ cũng
không quá hai mươi lăm phút. Thấy cảnh đường xá tấp nập những người gồng gánh
chạy loạn khó có thể kiếm xe mọi người đi bộ đến nhà Phê.
- Phê
nói với mọi người:
- -
Các huynh đệ về nhà tôi gọi giây nói về nhà kêu thân nhân đến chỗ hẹn, nếu không
có giây nói th́ lấy xe của tôi về nhà đón gia đ́nh. Riêng thầy nhà tuốt ở Hóc
Môn chắc đi về khó kịp giờ, không biết tính sao đây!
- -
Anh Phê khỏi lo, khi ở trên tầu của Thầy Huấn tôi đă liên lạc được với Cảnh Sát
Tuần Giang Sàig̣n và tôi đă nói chuyện được với gia đ́nh rồi. Họ sẽ đến chỗ hẹn
như dự liệu.
- -
Thầy tiên liệu như thần!
- -
Cái đó c̣n tùy. Mưu sự tại nhân và thành sự tại thiên. Thí dụ như anh dự tính về
nhà sẽ có phương tiện cho mọi người nhưng chút nữa về tới nơi mà mọi người đă
chạy hết cả rồi th́ sao?
- Nghe
tới đây Phê mới giựt ḿnh, nói trong hốt hoảng:
- -
Nếu đúng như thế th́ tôi đă hại thầy và các anh em rồi!
- -
Anh chớ lo, không đến nỗi như vậy đâu, Tuấn trấn an.
- Đúng
thế, khi về tới nhà của Phê, gia đ́nh đang sửa soạn ra đi nhưng cố nán lại chờ
Phê. Mọi người mừng rỡ thấy Phê bất th́nh ĺnh về tới nhà. Một người đàn bà có
lẽ là vợ của Phê reo lên:
- -
Má ơi anh Phê về rồi đây nè!
- -
Vậy mà con cứ nói tin làm ǵ mấy cái anh thầy bói nói láo ăn tiền. Ông thầy đó
đă chẳng nói:
- Khi
nào khói tỏa trời cao, nhiều cây lắm cối anh hào hồi hương!
- V́
má thấy súng và nón cối tràn ngập nhiều nơi mới tin vậy đó
thôi!
- Anh
Phê hối mọi người:
- -
Thôi, một chút nữa hăy mừng, bây giờ lo khăn gói ta đi
ngay!
- Quay
qua vợ, Phê hỏi:
- -
Điện thoại c̣n xài được không em?
- -
Em mới gọi ra Vũng Tầu cho D́ Năm cách đây mấy phút.
- Phê
hỏi sư phụ:
- -
Thưa thầy gọi về nhà ngay đi!
- -
Ta chưa cần, anh Tuyến và anh Duyệt gọi ngay đi kẻo không
kịp.
- -
Dạ. Tuyến trả lời rồi cầm điện thoại lên gọi.
- - A lô,
chị Ba đó hả?
- - Bà
đâu?
- -
Sao!
- - Vào
Phi trường để làm ǵ?
- - Chồng
d́ B́nh đưa cả nhà đi Mỹ? Có thiệt không?
- Tuyến
gác điện thoại lên máy. Ngồi xuống ghế không nói ǵ. Không biết Tuyến vui hay
buồn. Có lẽ đó là hiện tượng của buồn vui lẫn lộn. Duyệt vừa thấy Tuyến gác máy
lên giá vội lấy lên gọi cho gia đ́nh.
- Qua mấy
lần chuông rung vẫn không có người nhấc máy, Duyệt bắt đầu thấy tay chân lạnh
ngắt. Gác máy ngồi xuống ghế một cách nặng nhọc.
- - Anh
coi lại có chỗ nào mà chị nhà có thể đến để nhờ cậy hay không? Phê nhắc nhở.
- - Nhà
tôi giao thiệp khá rộng v́ buôn bán lớn, tôi khó mà đoán được sẽ đến nhờ cậy
ai!
- - Buôn
bán lớn th́ giờ nầy sẽ cần gần mây, gần nước! Thầy của Duyệt nói.
- Suy
nghĩ lời của thầy hắn trong giây lát, hắn hiểu ư ngay.
- - Để
tôi thử gọi Chị Đức ở Hối Đoái.
- Duyệt
ngồi một lúc mới nhớ ra số điện thoại của vợ chồng Đức liền đứng dậy quay điện
thoại. Sau hai tiếng chuông reo th́ Duyệt nói:
- - A lô
xin ông vui ḷng cho tôi gặp ông Đức.
- - Vậy
có bà Đức ở đó không?
- - A lô
chị Đức à, tôi là Duyệt đây, có bà xă tôi và mấy đứa nhỏ đến đó không?
- - Dạ,
tôi đang ở bên Khánh Hội, chị làm ơn cho tôi gặp bả một chút đi
chị!
- - Dạ!
Cám ơn chị!
- - A lô,
anh đây!
- - Em
cần vắn tắt thôi nhé!
- - Em cố
gắng đưa con đến ngă tư bến Vân Đồn và Tôn Đản, anh sẽ đón con và em tại đó.
- - Không
kịp đâu, vừa đi vừa về mất nhiều th́ giờ lắm!
- - Đi
ngay đi nhé, điện thoại ở đây là 22222. Gặp mặt sẽ nói nhiều. Cám ơn anh chị Đức
hộ anh.
- Trong
lúc đó Phê đưa mọi người xuống ghe của nhà. Phê là một lái buôn gia truyền. Cha
mẹ Phê ở dưới Mỹ Tho, có cả chục chiếc ghe lớn chuyên chở thực phẩm từ dưới đó
lên cung cấp cho Sàig̣n. Phê sau khi lấy xong mảnh bằng hàng hải, định mở mang
xí nghiệp của cha ông lên hàng buôn bán với nước ngoài. Bị cạnh tranh dành ảnh
hưởng, người ta gài Phê vào tội buôn bán với Cộng Sản. Ra ṭa Phê lănh án năm
năm biệt xứ. Vừa ở tù được ba năm rưỡi th́ gặp họa mất nước.
- Mẹ vợ
của Phê nhắc nhở Tuấn gọi điện thoại về nhà:
- - Ủa
sao thầy không gọi giây nói về nhà?
- - Dạ
xin cám ơn bác, giờ nầy chắc mọi người đă tới chỗ hẹn rồi cũng không
chừng!
- Khoảng
mười một giờ sáng, ghe của Phê và mọi người cập bến đ̣ Thủ Thiêm. Gia đ́nh của
Tư Xê, gia đ́nh của Huấn và gia đ́nh của Phong đă tề tựu tại đây được nửa giờ.
Thủ Thiêm là một địa phương sát nách Sàig̣n nên cảnh hỗn độn ít hơn có lẽ v́
điểm nầy mà thầy tṛ của Phong đă chọn làm điểm hẹn. Trong lúc chờ thầy cùng các
anh và gia đ́nh tới, Phong ngồi im lặng ngước mắt nh́n h́nh ảnh phản chiếu của
thành phố hoa lệ đang nhập nḥe dưới ḷng sông Sàig̣n nước đục quanh năm! Sàig̣n
sắp sửa mất tất cả những ǵ là cố hữu của nó. Ḥn Ngọc Viễn Đông đang nát tan
trong lửa đạn. Người ta bồng bế nhau chạy trối chết, chồng mất vợ, con mất cha,
mất mẹ, tiếng kêu réo và than khóc chẳng vọng tới trời cao, bom vẫn nổ, máu vẫn
rơi! Phong nh́n cảnh tang thương của đất nước mà ḷng đau ruột thắt. Hắn cảm
thấy hắn cũng như mọi người, đang là một người chạy trốn. Chạy trốn một huống
cảnh mà hắn không biết sẽ ngă ngũ vào đâu. V́ chữ hiếu hắn muốn đưa cha mẹ hắn
đến một chân trời nào đó mà hắn cũng chưa biết sẽ ra sao. C̣n hắn, hắn muốn ở
lại, ở lại v́ trách nhiệm bổn phận của một kẻ thất phu. Nhưng ai sẽ lo cho cha
mẹ hắn ở một chân trời tỵ nạn nào đó! Hắn đang lên cơn nhức đầu v́ bài toán khó
giải. Bỗng cha hắn lên tiếng:
- - Phong
con, con định đưa cha mẹ đi đâu đây? Cha mẹ đă già rồi, cũng muốn yên phận bên
cạnh ông bà tổ tiên. Điều mà cha mẹ lo nhất là con. Con hăy đi đi, cha và mẹ sẽ
về nhà d́ Tám ở Cát Lái. Con hăy đi lánh nạn để c̣n giữ lại giọt máu cuối cùng
của gịng họ Phan. Ông Phan Hương nói trong nghẹn ngào.
- - Cha
mẹ có đi th́ con mới an tâm làm được những ǵ mà cha mẹ vẫn kỳ
vọng.
- - Cha
đi thế nào được khi con tính ở lại trong thế dầu sôi lửa bỏng và hành sự đơn
thương độc mă.
- - Hai
bác yên trí đi, tất cả mọi người trong chúng ta ai ai cũng có nợ máu với chế độ
mới, sự ra đi cũng chưa hẳn đă là mất hết. Điều quan trọng là phải sống để thành
toàn cái tâm niệm mà chúng ta đă có gắng đạt cho kỳ được bấy lâu nay! Thầy Tuấn
bây giờ mới lên tiếng.
- Trong
lúc đó một chiếc ghe máy đuôi tôm cập bến. Trên ghe có sáu người, người lái ghe
mặc sắc phục Hải Quân, c̣n lại là hai ông bà đứng tuổi và một thiếu phụ lưng đeo
tay nải, dắt một đứa bé trai khoảng mười tuổi và một bé gái lên tám hay lên
chín. Vừa thấy người tóc dài người đàn bà dắt hai đứa con
gọi:
- - Anh
Tuấn đỡ hộ em bé Tuyết!
- Tuấn
đến bồng đứa con gái. Em bé gái vừa thấy bộ vó của Tuấn dùng dằng, không chịu
rời tay mẹ. Tuấn kêu Phong và nói:
- - Phong
dắt bé Tuyết lên quán hộ ta.
- Nói
xong ông quay lại bồng đứa bé trai, Tuấn nói:
- - Thông
qua đây ba bồng. Đứa con trai nghe nói như vậy tuy cũng ngại ngùng nhưng vẫn rời
tay người đàn bà và níu tay Tuấn để tạo thế vững chắc khi bước xuống khỏi ghe
máy. Một tay bế con một tay Tuấn đỡ vợ đưa lên bờ. Rồi quay trở lui đón hai
người c̣n lại:
- - Má
cẩn thận, để con đỡ má! Ông ta nắm tay người mẹ dắt lên bờ. Người đàn ông đứng
tuổi từ từ bước xuống nước, Tuấn chạy ra nói lớn:
- - Ây
chết sao ba không chờ con đỡ ba?
- - Không
sao! Ba c̣n đủ sức mà, không đủ sức lúc chạy loạn này th́ có mà chết!
-
| |
|