Home

Thơ

Sưu Tập

Văn Điếu Tế  Linh Tinh Trang Ca Dao Search

 

Hà Phương Hoài

Cơ Trời Vận Nước 
 
Chương Sáu

Tuấn trở lại Sài G̣n sau hơn một năm xa cách, Sài G̣n có nhiều thay đổi, phố xá nhộn nhịp hơn, người ngoại quốc có vẻ nhiều hơn trước. Đúng là cảnh ngựa xe như nước, áo quần như nêm. Những đường phố mang tên Tây nay đă ngạo nghễ dương danh với tên những anh hùng đă viết lên những trang sử Việt oai hùng như Nguyễn Huệ, Lê Lợi, Huỳnh Thúc Kháng v. v..

Tuấn mong muốn gặp lại những người yêu dấu thời xa xưa nên gọi xe xích lô đi thẳng một mạch về nhà d́ Ba ở Đakao. D́ Ba cho biết:

- À con có biết dượng Hai Hoàng đă về hưu và dọn về Sài G̣n? Hai ông bà đă tậu được một ngôi nhà ở Hóc Môn.

- Dạ thưa d́, từ hôm giă từ d́ cho đến nay cháu không hề có liên lạc với nghĩa phụ và nghĩa mẫu của cháu. Nghĩa phụ và nghĩa mẫu của cháu có được khỏe không?

- D́ dượng Hai được cái tốt phước là luôn luôn rất khỏe. Chỉ cái tội là cô độc. Thôi con đi tắm rửa xong ăn cơm, ngủ một giấc cho khỏe, sáng mai kêu xe lên trển cho d́ dượng mừng. Họ vẫn nhắc tới con luôn.

Sáng hôm sau Tuấn giă từ d́ Ba đi ra chợ Sàig̣n mua sắm chút đồ cần dùng và áo quần đến xế trưa mới kêu xe lên ông bà Hoàng.

Khi vừa bước chân vô cổng nhà ông bà Tuần, một con chó lớn đang bị xích ở bên phải cổng nhà sủa dữ dằn. Ngôi nhà ông bà Hoàng nho nhỏ và thanh nhă. Xung quanh nhà trồng toàn cau. Hai bên đường đi vào nhà là hai gian bầu bí xanh ŕ, trái đeo lủng lẳng Tuấn thấy thèm một tô canh bầu nấu tôm. Ngoài ra c̣n rất nhiều loại cây ăn trái như măng cầu, ḅng quân v. v.. Ông Hoàng đang ở trong nhà nghe chó sủa, ra xem, bỗng ông reo lớn:

- Bà ơi mau ra coi có ai đă về đây nè.

- Chứ ai vậy ông?

- Th́ cứ ra mà coi.

Trong khi đó Tuấn cũng vừa vào tới cửa nhà. Tuấn chào:

- Thưa ba con mới về.

Bà Hoàng nghe chồng nói như vậy bỏ cả việc ướp thịt nướng, không kịp rửa tay chạy vội ra hướng cửa chính.

- Thưa má con mới về, má có được khỏe không?

Ông Hoàng bắt tay Tuấn và đưa vào nhà. Bà Hoàng vui lộ ra mặt, bà loay hoay chẳng biết phải làm ǵ. Thấy thế ông Hoàng nói:

- Bà giao cái vụ bếp núc đó cho chị Ba, rửa tay lên đây ngồi chơi với con.

Bà Hoàng vừa quay lưng đi th́ ông gọi giật lại:

- À quên, bà bảo chị Ba làm thêm món ăn cho ngon để tôi gọi giây nói mời cậu mợ Tích qua ăn cơm tối. Hôm nay ḿnh phải vui một bữa đi nhé.

Quay qua Tuấn ông tiếp:

- Con đem đồ vô pḥng nầy cất. Đó là pḥng của con. Tất cả những ǵ của con ở dịch xá, má con đă thu dọn đưa về đây hết.

Trong lúc ông Hoàng vào pḥng gọi giây nói cho Lăo Thiên Tích th́ Tuấn đem đồ vô pḥng như ông Hoàng đă chỉ. Tuấn không ngờ bà Hoàng lại chu đáo và có chiều sâu như vậy. Tuấn ngỡ rằng đang bước vào pḥng của chàng như ở Qui Nhơn. V́ không muốn để mọi người chờ, Tuấn bước ngay ra pḥng khách sau khi để tay nải lên chiếc bàn con của chàng.

Nhà của ông Hoàng ở đây có cái không khí na ná như ở phủ đường Qui Nhơn. Dĩ nhiên nhà nhỏ hơn, bộ trường kỷ khảm xà cừ, bộ ngựa gơ bằng gỗ lim bóng loáng, cũng như bộ tủ chè được dùng làm tủ thờ ở phủ đường cũng đă được chở về đây. Những câu đối ca ngợi cuộc đời làm quan thanh bần, liêm khiết của quan đầu tỉnh Phạm Hoàng được treo tứ phía.

Bà Hoàng chạy xuống bếp chừng mười phút sau th́ lên nhà ngồi bên cạnh ông Hoàng. Bà nh́n Tuấn xong lên tiếng hỏi:

- Con có khát nước không, để má đi lấy cho. Con uống bia nhé?

- Dạ, cám ơn má, con không khát. Để con tự đi lấy!

Bà Hoàng xoắn xít nắm tay Tuấn như nắm tay của Quân vậy. Ông Hoàng thấy vợ vui vẻ mà hạnh phúc lây.

Tuấn cảm động nh́n bà Hoàng nói:

- Con cám ơn má đă nghĩ tới con mà dọn hết căn pḥng của con từ Qui Nhơn về đây!

Bà Hoàng cười, không nói ǵ.

Từ ngày dọn về nhà này tới giờ có lẽ hôm nay là ngày vui nhất của hai ông bà. Bà Hoàng đêm ngày nhớ con. Thêm vào đó cuộc sống ở đây cũng rất cô độc. Thỉnh thoảng có gia đ́nh Lăo Thiên Tích lên thăm th́ nhà mới có một chút huyên náo, c̣n thường nhật nhà cửa lúc nào cũng vắng vẻ. Đôi khi quá chán với cảnh tĩnh mịch như một ngôi chùa, bà Hoàng có trách nhẹ ông Hoàng một chút:

- Giá mà ông kiếm một ngôi nhà nho nhỏ ở ĐaKao th́ giờ này có chị có em phải vui không nhỉ?

 Ông Hoàng vào tủ rượu xách ra một chai rượu tây rót ra hai ly, ông đưa cho Tuấn một ly nói:

- Mừng con tái ngộ an lành.

- Tiếc rằng không có thằng Quân và con Tú Anh.

- Dạ thưa ba má, Quân và Tú Anh đâu rồi?

- Chúng nó mới đi Tây học năm ngoái. Bà Hoàng nói với nước mắt ṿng quanh.

- Chừng nào các em mới về? Tuấn hỏi.

- Chắc cũng phải bốn hay năm năm ǵ đó. Ba con thấy t́nh h́nh không mấy yên, cho chúng đi cho đỡ mối lo.

Bà Hoàng liên tục hỏi Tuấn đủ chuyện chẳng cho ông Hoàng chêm vào được câu nào. Hỏi một thôi, bà trực nhớ đến thau thịt nướng bà nói:

- Con đi tắm rửa nghỉ ngơi một chút, chờ cậu mợ Tích qua rồi ăn cơm. Má phải xuống bếp xâu thịt.

Thấy bà Hoàng đi rồi, ông Hoàng mới có cơ hội nói:

- Ba có nhiều chuyện hỏi con.

Hai người một già một trẻ thủ thỉ với nhau cho đến chiều th́ ông bà Thiên Tích tới. Tuấn và mọi người bước ra đón họ. Tuấn chào ông bà Thiên Tích:

- Thưa ông cậu, bà mợ.

Ông bà Hoàng cũng chào:

- Thưa cậu mợ lên chơi.

Vừa gặp Tuấn ông quá vui mừng nói:

- Chắc ta từ đây ngoài t́nh gia đ́nh, c̣n thêm t́nh sư huynh đệ phải không cháu?

Tuấn chỉ cười, cúi đầu không nói. Lăo Thiên Tích sau khi bắt tay ông Hoàng và đáp lời chào của bà Hoàng xong quay qua Tuấn hỏi:

- Thầy vẫn mạnh khỏe đấy chứ?

- Dạ mạnh?

- Người nói ǵ đến ta không?

Tuấn chưa kịp trả lời th́ Lăo Phạm Hoàng đă nói:

- Mời cậu mợ vào nhà rồi hăy nói tiếp.

Mọi người theo ông Hoàng vào nhà. Vừa ngồi xuống Lăo Tích đă nóng ḷng hỏi ngay:

- Sao thầy có nói ǵ đến ta không?

- Dạ thầy nói: Kiếp nạn tán gia bại sản của ông cậu không thể tránh được, nhưng mọi người đều được b́nh an. Thầy đă đoán được chữ duyên và cái nghiệp giữa con người và con người như giữa cháu và ông cậu cho nên mới đưa cuốn kinh y cho ông cậu để ông cậu đưa lại cho cháu.

- Thầy biết trước thế tại sao chẳng nói ǵ cho ta cả?

- Thầy biết nhưng v́ chưa tiện nói ra thôi. Hôm cháu lên núi. Người đă giả dạng làm lăo tiều phu xuống núi đón cháu.

- Như vậy th́ duyên của cháu dễ dàng quá nhỉ, chính thầy xuống núi để đón cháu?

- Dầu vậy, cháu cũng đă bị người quần cho cả tuần lễ mới lộ chân tướng dạy nghề cho.

- Vậy chắc cháu đă học đủ cả năm ngành của sư phụ.

- Dạ chỉ có vơ kinh là đắc, c̣n các môn khác th́ chỉ ngộ được chút ít thôi.

- Thế ra cháu cũng không học được Kinh Đạo và Kinh An sao?

- Dạ, cháu chỉ học được chút xíu là may mắn lắm rồi. Về dịch cháu chỉ được truyền thụ vừa đủ đệ trau dồi vơ học của cháu cho chóng tăng tiến mà thôi.

- Như vậy cháu cũng đă đạt được chân truyền của thầy rồi. Kể như ta chỉ học được y mà cũng chưa có thể gọi là thông. Lăo Thiên Tích buồn buồn nói.

- Cậu chỉ học có bấy nhiêu mà cũng đă vang danh thiên hạ là thần y của đời nay rồi. Ông Hoàng xen vào.

- Cháu cũng tâng bốc cậu nữa ḱa! Lăo Thiên Tích cười ha hả nói.

Mọi người cùng cười thật là sảng khoái. Đến lúc này th́ cơm cũng vừa dọn xong. Ông bà Hoàng mời mọi người ra pḥng ăn.

Thật là một cuộc hội ngộ đầy t́nh cảm. Cuộc tái ngộ với Tuấn giữa hai gia đ́nh nầy có những giá trị khác nhau. Ông bà tuần th́ coi như đă gặp lại một đứa con của hai người. Lăo Thiên Tích th́ mừng rỡ đă gặp lại người sư đệ của ḿnh để được hỏi tin tức về ân sư. Lăo Thiên Tích là người nói chuyện nhiều nhất hôm nay. Lúc đầu ông bà Hoàng nhắc lại những chuyện xẩy ra ở Qui Nhơn cho Lăo Thiên Tích nghe. Sau đó đến phiên lăo, lăo cũng nhắc lại chuyện xảy ra ở Vĩnh Long. Hai câu chuyện ở hai nơi khác nhau, hai thời điểm khác nhau nhưng nội dung lại giống nhau. Cả hai đều ly kỳ như tiểu thuyết.

- Cháu biết không, hôm chúng ḿnh chia tay nhau ở bến đ̣, ta tưởng cả gia đ́nh chầu Diêm Vương rồi đó. Khi ta vừa lên đường độ nửa giờ th́ bị bọn Hồng Kỳ Hội phục kích ở dọc đường. May thay, có ghe tuần của tỉnh đi qua, can thiệp kịp thời, chúng buộc phải bỏ chạy. Lăo Thiên Tích kể lại với những kinh hăi c̣n vương vấn trong mắt của lăo.

- V́ chuyện đó cho nên thay v́ đi Cần Giờ ông cậu đi thẳng Sài G̣n phải không?

- Đúng thế. Chỉ có cách đó mới đánh lạc hướng được bọn nó.

- T́nh h́nh chính trị thay đổi nhanh quá. Theo cháu nghĩ th́ t́nh h́nh yên ổn nầy chỉ có tính cách giả tạo. Bọn Hồng Kỳ Hội sẽ không tha chúng ta đâu! Cách này hay cách khác chúng cũng sẽ trở lại kiếm chúng ta. Sách vở của sư phụ, cháu đă trả lại người.

- Nhưng cháu vẫn là mục tiêu quan trọng của chúng. Ông Thiên Tích lo lắng.

Khi nh́n nét mặt của Bà Tuần và bà Thiên Tích đổi sắc v́ lo lắng, ông Hoàng đề nghị:

- Thôi hôm nay là ngày đoàn tụ của chúng ta, hăy gác bỏ chuyện giang hồ sóng gió sang một bên. Ta hăy cùng nhau vui hưởng cái không khí đầm ấm này.

- Anh Hoàng nói đúng đó, thôi mời cạn ly. Lăo Tích chấp nhận chuyển hướng một cách mau lẹ.

Họ nói chuyện với nhau thật là vui vẻ. T́nh của bà Hoàng đối với Tuấn bây giờ đậm đà hơn xưa nhiều. Bà gắp đồ ăn cho Tuấn lia lịa làm Tuấn cảm thấy ấm ḷng. Họ có nhiều chuyện để nói. Họ hàn huyên cho tới khuya mới chia tay nhau.

Nói chuyện thế mà cũng chưa đủ. Lăo Thiên Tích đă đặc biệt mời Tuấn về nhà của họ. Tuấn xin phép ông bà Hoàng.

- Xin phép ba má cho con qua nhà ông Cậu ít hôm. Con có nhiều chuyện cần bàn với ông cậu.

Bà Tuấn nói dỡn nhưng có chút hờn dỗi trong đó:

- Này Cậu Hai à, Cậu không được giữ nó luôn bên đó nhe. Cậu c̣n đặc biệt hơn chúng cháu nữa đó. Mới gặp nhau sau hơn một năm xa cách mà nó lại đến nhà cậu trước, thay v́ ở nhà với chúng cháu như vậy có phải bất công lắm không?

- Ai mà dám giữ nó lâu. Tui cũng biết hai người cần có nó bên cạnh trong lúc nầy. Thôi Chúa Nhựt này tôi cho người lên đón nó qua chơi vậy!

Khi hai ông bà Thiên Tích về rồi. Tuấn vào pḥng sách với ông Hoàng nói chuyện. Họ thủ thỉ với nhau cho tới ba bốn giờ sáng vẫn chưa chịu đi ngủ. Bà Hoàng phải hối thúc họ măi mới dứt họ ra được.

 

         *

 

Sáng hôm Chủ Nhật, tại ngă sáu lực lượng cảnh sát bỗng nhiên tổ chức một cuộc bố ráp bất thường. Dân chúng vẫn đi đứng qua lại như thường. Có nhiều người hiếu kỳ đă dừng lại hỏi:

- Thầy Cai ơi, hôm nay có chuyện ǵ mà cảnh sát đông như thế nầy?

- Không phải việc của các người không nên thắc mắc.

Một người cảnh sát trả lời nhát gừng. Mọi người vô ra trong phạm vi giới hạn đều bị chận xét một cách tỉ mỉ. Người tài xế lái chiếc xe Studebaker bốn cửa màu đen bóng loáng vừa về tới trước của một ngôi biệt thự tọa lạc trên một đại lộ Hồng Bàng, đi Chợ Lớn, bóp c̣i để người nhà ra mở cửa th́ hai cảnh sát viên cũng tiến tới chận hỏi giấy tờ. Tuấn không có giấy tờ hợp lệ hiện hành cho nên được mời lên xe cảnh sát. Lăo Thiên Tích đứng từ trong nhà nh́n ra để đón khách thấy vậy vội vă bước ra cửa can thiệp:

- Thầy đội ơi, đây là chú em của tôi, chú ấy có làm ǵ đâu mà bắt chú ấy!

Người cảnh sát viên đặc trách lịch sự trả lời:

- Thưa cụ, chúng tôi chỉ biết thi hành lệnh. Có ǵ xin mời cụ đến cảnh sát cuộc mà lănh anh ấy!

- Thôi mà thầy đội, chúng tôi xin bảo đảm người này là dân lương thiện, xin dễ dăi cho chú ấy, chúng tôi sẽ biết ơn.

- Dạ chúng tôi luôn luôn nhớ đến nghĩa cả cao thâm của cụ đối với chúng tôi, nhưng chúng tôi không thể làm ǵ hơn v́ đă có lệnh trên phải bắt những ai không có giấy tờ. Xin cụ thông cảm cho!

Biết không thể làm ǵ hơn, Lăo Thiên Tích vào nhà khoát vội bộ đồ lớn, kêu chú tài xế lái xe thẳng đến Tổng Nha Cảnh Sát nhờ can thiệp. Cho chắc hơn ông bảo bà Tích:

- Bà bảo thằng Hai chạy lên B́nh Tây báo cho gia đ́nh chú Quách về nội t́nh. Ngoài ra cũng xuống Sàig̣n báo động với gia đ́nh Chú Hỏa hay, nhớ không được chậm trễ.

 Rủi thay cho Tuấn, khi mà Lăo Thiên Tích đến Tổng Nha th́ ông Đa đă vào dinh Thủ Tướng theo lệnh gọi. Chờ măi tới khuya mà ông ta vẫn chưa về ông Tích đành trở về nhà.

Trong khi đó, cảnh sát đưa Tuấn về bóp quận Năm th́ chính quyền của quận đă có sẵn án ṭa tống giam Tuấn vào khám Chí Ḥa ngay tối hôm đó. Tuấn chẳng biết phải nói sao, chỉ mong ông Thiên Tích lo cứu chàng ra. Sau khi lăn tay chụp h́nh họ đă ép Tuấn kư vào một tờ giấy đánh máy mà chàng chẳng biết nội dung ra sao! Tuấn toan căi nhưng đă bị súng dí vào lưng đành phải riu ríu nghe theo. Người ta đưa Tuấn lên một chiếc xe bịt bùng, chạy ngoằn ngoèo một lúc th́ ngừng lại trong một nơi có nhiều nhà cửa kiên cố, tối om om và xung quanh có tường cao vây kín, lính gác khắp nơi. Tuấn biết rằng ḿnh gặp sao thiên h́nh ngộ cô thần chiếu mạng cho nên cứ b́nh tĩnh để cho cái ǵ phải đến th́ đến. Tuấn bị điệu vào một căn pḥng nhỏ có nhiều h́nh cụ như cùm kẹp. Xung quanh tường có nhiều vết máu loang lổ đă khô từ lâu, trông thật là kinh hoàng. Chàng răm rắp làm theo lời họ bảo. Lúc đầu Tuấn chỉ bị hỏi vài câu liên quan đến quá khứ của chàng nhất là tại sao chàng không có giấy tờ tùy thân. Tuấn không thể khai sự thật, và câu trả lời không được trôi chảy. Sự kiện đó làm cho vấn đề của Tuấn trở nên phức tạp hơn. Cuộc thẩm vấn kéo dài cho đến khoảng 12 giờ khuya th́ họ tống chàng vào ngục thất. Khi bị đẩy vào đó Tuấn chẳng có thể nhận diện được cảnh vật xung quanh v́ không có đèn. Tuấn cũng chẳng cần phải đi đâu, ngồi xuống ngay tại chỗ dựa lưng vào tường tỉnh dưỡng.

Khoảng vài tiếng đồng hồ sau th́ Tuấn mới nghe có tiếng hỏi nho nhỏ từ một nơi đối diện chàng:

- Tội ǵ mà phải vào đây vậy?

Tuấn định không trả lời, nhưng nghĩ lại rằng có ǵ mà phải sợ cho nên chậm răi trả lời:

- Tội th́ chẳng có nhưng bị bắt vào đây là đă thành tội rồi!

- Nghe giọng nói của cậu, nếu tôi đoán không lầm th́ cậu c̣n nhỏ lắm phải không?

Tuấn nghĩ rằng người tù nầy ắt cũng có tuổi rồi cho nên lễ phép trả lời:

- Dạ đúng, tôi c̣n trẻ lắm mới hai mươi mấy tuổi đầu thôi.

Tuấn trả lời xong. Không hiểu sao người đó im lặng. Thay vào tiếng hỏi là giọng rên của một người đang bị lên cơn đau đớn cùng cực.

- Ông bị đau ǵ vậy?

- Đau hay không đau có ăn thua ǵ tới ngươi đâu. Nếu bị nhốt ở đây lâu rồi th́ ngươi cũng như ta thôi!

Bầu không khí lại trở nên tịch mịch, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng rên rỉ phát xuất từ một góc pḥng. Khi ngồi tỉnh dưỡng được vài tiếng đồng hồ th́ Tuấn bắt đầu nhận diện được bối cảnh của pḥng giam. Tuấn biết chắc trong pḥng nầy chỉ có hai người là Tuấn và người phát ra giọng nói lúc năy. Nếu có nhiều hơn vị tất đă nghe được tiếng ngáy. V́ chưa biết đối tượng là ai cho nên Tuấn không hỏi han ǵ cả. Vài tiếng đồng hồ sau, Tuấn nghe có tiếng làm ràm như người mớ ngủ:

- Tôi không có tội ǵ cả, ngoài tội chống những kẻ cướp nước, hà hiếp dân.

Có lúc Tuấn không nghe rơ kẻ mớ nói ǵ. Đến lúc gần sáng Tuấn đang lim dim ngủ th́ nghe:

Giang đầu nợ.... Nhưng câu sau th́ nghe không rơ. Đột nhiên lại nghe lẩm bẩm:

.. .. .. .. .. .. .. .. .. .. . hướng đi. Tới đây th́ tự nhiên tiếng nói im bặt. Tuấn giật ḿnh. Có phải người đó đang đọc hai câu thơ của bà Hồng dặn chàng hay không?

Giang đầu nợ nước hai vai gánh

Trước mặt thù nhà một hướng đi?

Tuấn nghĩ không nên chủ quan, có thể đây chỉ là một sự trùng hợp v́ chàng không nghe đủ cả hai câu. Nhưng dù sao đi nữa Tuấn cũng phải thận trọng v́ có thể đây là một cái bẫy để đưa chàng vào tṛng. Tuấn nghĩ mông lung một hồi rồi thiếp đi.

Bỗng có tiếng động ở ngoài, đánh thức dậy, nhưng Tuấn vẫn ngồi yên một chỗ. Khoảng một phút sau th́ có tiếng mở cửa lách cách và có tiếng gọi:

- T132 dậy đi thẩm vấn.

Tuấn ngồi yên, quên bẵng số T132 là số điểm danh của chính chàng. Đến khi có tiếng kêu thêm một lần nữa.

- T132 dậy đi.

Tuấn mới chợt nhớ ra số T132 cho nên đứng dậy đi ra cửa.

- Có tôi đây.

Cánh cửa vừa xịch mở, th́ một người đàn ông lực lưỡng xuất hiện, Tuấn chưa kịp nói ǵ th́ đă bị một cái bao vải chụp vào đầu, rồi họ điệu Tuấn đi ra cửa. Tuấn chỉ nghe có tiếng lách cách cửa khóa. Độ hai phút sau th́ Tuấn bị đẩy lên một chiếc xe. Tuấn vừa ngồi yên th́ xe chạy. Tuấn không thấy ǵ, chỉ biết trong khoảng một nửa giờ đầu th́ xe chỉ lắc nhè nhẹ nhưng sau đó xe lắc mạnh làm Tuấn đổ nghiêng, đổ ngửa. Tuấn đoán rằng họ đang chạy trên một đoạn đường có nhiều ổ gà.

Một lúc sau th́ xe ngừng. Tuấn bị điệu vào một nơi mà Tuấn chẳng biết là ở đâu. Đến khi họ mở bao vải đen cho chàng th́ chàng mới biết rằng chàng đang ở trong một ngôi nhà lá cửa đóng kín. Tuấn Nghe có tiếng gió ŕ rào. Lá cây chạm nhau kêu xào xạc. Tuấn nghĩ nếu đây không phải là rừng th́ cũng ở một ngôi vườn nào đó ở một nơi xa Sài G̣n.

Trước mặt Tuấn có một người đứng tuổi, thân h́nh tuy mảnh khảnh nhưng rắn chắc vô cùng, mắt sáng như sao. Hắn kéo ghế mời Tuấn ngồi. Tuấn không hiểu tại sao họ lại phải đưa Tuấn đến một địa điểm hẻo lánh nầy để hỏi cung.

- Chào cậu Nguyễn Tuấn, xin lỗi đă phải dùng biện pháp mời cậu đến đây một cách thiếu lễ nghi. Chúng tôi cần sự cộng tác của cậu. Với vơ công mà cậu có cũng khó có thể qua được hàng rào súng ống của lính canh ở ngoài. Cậu nên biết điều, chỉ cần trả lời những câu hỏi của chúng tôi một cách thành thật, cậu sẽ được trả tự do. Chúng tôi hứa sẽ không làm một điều ǵ bất lợi cho cậu.

Tuấn biết hắn nói thật. Nhưng vẫn thắc mắc là tại sao bị chính quyền bắt mà bây giờ lại lọt vào tay bọn nầy! H́nh như đọc được ư nghĩ của Tuấn nên hắn nói thêm:

- Có lẽ cậu ngạc nhiên về sự thể ngày hôm nay. Cậu muốn biết chúng tôi là ai chứ ǵ? Cậu khỏi cần thắc mắc sớm muộn ǵ cậu cũng biết. Có điều cậu nên nhớ rằng, cậu đang ở trong tay chúng tôi.

Tuấn lặng yên không nói ǵ.

- Cậu là đồng môn của lăo già Thiên Tích phải không?

Tuấn giật bắn người. Chuyện chàng là đồng môn của Lăo Thiên Tích chỉ có hai người biết là chính lăo ta cùng dưỡng phụ của Tuấn vậy làm sao lăo nầy biết được. Tuấn bắt buộc phải phủ nhận:

- Không tôi chỉ là bà con xa của lăo ta mà thôi.

- Vậy à! Hắn khinh khỉnh đáp lại lời của Tuấn.

Vừa nói dứt lời bỗng nhiên lăo ra đ̣n đánh thẳng vào tử huyệt của Tuấn. Trong lúc thập tử nhất sinh Tuấn phải dùng vô lực thần công để chịu đ̣n của lăo. Tuấn văng ra xa đến mấy thước. Chàng lật đật ngồi dậy nhưng giả bộ đứng dậy không nổi. Lăo già tiến lại gần Tuấn thầm nghĩ:

- Khá lắm, chịu đựng nổi một quyền của ta chứng tỏ ngươi không phải là tay vừa. Được, coi ngươi c̣n đóng kịch hay đến cỡ nào?.

Lăo đánh Tuấn phủ đầu. Tuấn đỡ quờ quạng một lúc rồi để cho đối phương đánh trúng ngă lăn quay ra đất nằm im bất động. Lăo già bán tính bán nghi xốc lại quần áo nói:

- Rơ là đồ bị thịt, tưởng Vô Lực Thần Công của ngươi đến chỗ bất phàm té ra cũng chỉ đến thế mà thôi!

Tuấn nghe hắn lẩm bẩm như thế cười thầm trong bụng nhưng cũng phải làm bộ cho trót. Độ một lúc sau Tuấn mở mắt rên hừ hừ, ra chiều đau đớn lắm. Lăo già lúc năy đang ngồi uống nước trà đứng dậy nói:

- Ngươi không thể dấu chân tướng với ta được đâu. Nào hăy trả lời ta:

Hắn bước lại xốc Tuấn lên tiếp:

- Lăo già dịch vật Đạo Nguyên, ông bác của ngươi nay ở đâu?

- Dạ thưa ông tôi đâu có biết đạo nguyên với đạo nửa ǵ đâu!

Lăo búng tay một cái th́ có hai tên lực lưỡng khác bước vào kềm hai tay của Tuấn. Hắn đánh xối xả vào bụng Tuấn. Tuấn hộc cả máu mồm. Thấy đánh măi vẫn không kết quả ǵ đành ra lệnh trói Tuấn vào cột nhà rồi đi ra. Đến khoảng xế trưa Tuấn kêu đói, v́ từ trưa hôm qua tới bây giờ Tuấn chưa được ăn hay uống một chút ǵ. Hai tên đứng gác nói:

- Nếu muốn ăn th́ phải trả lời câu hỏi của đồng chí khu ủy.

- À ra th́ bọn nầy là người của bọn Hồng Kỳ Hội. Tuấn nghĩ thầm.

- Xin hai ông cho tôi ăn đi tôi đói lắm rồi. C̣n về việc đó tôi là một người tầm thường có biết cái ǵ đâu mà khai.

- Người chớ có dấu đầu ḷi đuôi. Ngươi không phải là tên thư lại của lăo già mất nết Phạm Hoàng ở Qui Nhơn sao.

- Vâng tôi đúng là người thư kư của tỉnh đường, nhưng tôi đâu biết ǵ hơn là công việc hàng ngày của tỉnh.

- Vậy tại sao ngươi lại trốn khỏi tỉnh đường khi đứa con gái nhà họ Phạm được giải thoát khỏi tay của ta?

- Tôi làm ǵ mà trốn. Tôi được tin mẹ tôi mất tôi đă xin nghỉ về lo tang chay cho mẹ.

- Láo nào, với giọng nói của ngươi th́ làm sao mà mẹ ngươi lại ở Vĩnh Long được?

Sự kiện Tuấn mới từ Vĩnh Long về người ngoài đâu ai biết. Tụi nầy ắt hẳn có tay trong ở nhà ông cậu Thiên Tích hoặc chị Ba người giúp việc nhà cha mẹ nuôi của Tuấn. Tuấn thầm nghĩ.

- Sao lại không được v́ cha tôi làm công chức cho nên được đổi về đó.

- Nếu vậy ngươi không phải là Nguyễn Tuấn sao?

- Tôi tên là Tuấn, nhưng họ th́ họ Phạm chứ không phải họ Nguyễn

Trả lời xong Tuấn lại kèo nheo đ̣i ăn:

- Cho tôi ăn đi tôi đói quá.

Hai tên đó lấy một mẩu bánh ḿ đút vào mồm Tuấn. Tuấn ăn một cách ngon lành.

- Mới bị bỏ đói 24 giờ đồng hồ mà bánh ḿ không ăn cũng ngon quá chừng! Tuấn thầm nghĩ.

Sau khi cho Tuấn ăn xong chúng ngồi lim dim ngủ. Tuấn chỉ biết chịu đựng cái đau của thể xác. Chàng nhắm mắt để định tâm trí, kiếm cơ hội thoát thân. Nếu dùng khả năng của Tuấn th́ quá dễ dàng, tuy nhiên nếu làm như vậy là - lạy ông tôi ở bụi nầy. Đang nặn óc để kiếm phương pháp vẹn toàn th́ cơ may đă tới không lâu mấy. Ngoài nhà có tiếng huyên náo và có tiếng gọi nhau:

- Các đồng chí cảnh giác, quân của ngụy đă tới ngoài b́a rừng. Mau mau chạy đi!

Hai tên đang gác Tuấn bừng mắt dậy chạy ra ngoài. Ngay lúc đó những người lính sắc phục trắng cũng vừa ập tới. Tuấn không thể chứng minh được căn cước của ḿnh nên lại bị bắt. Tuấn bị dẫn về đồn ở gần đấy.

Tuấn khai với họ là Tuấn bị bắt nhưng không biết họ là ai. Viên Cảnh sát thẩm vấn nói :

- Hiện giờ có bọn Cộng Sản hoạt động ráo riết cho nên chúng tôi phải cẩn thận khi gặp người dân không chứng minh được căn cước của ḿnh. Nhà của anh ở đâu chúng tôi sẽ báo cho người nhà đến lănh anh về

Tuấn nghĩ rằng nếu đă là kẻ thù th́ họ đă biết nơi ăn chốn ở của chàng cho nên chẳng chút ngại ngùng nói toạt ra địa chỉ của dưỡng phụ chàng. Bỗng người thẩm vấn reo lên:

- Có phải nhà của ông cựu tỉnh trưởng Qui Nhơn không?

- Dạ phải, Tuấn chậm răi xác nhận.

- Vậy để tôi đưa anh về nhà.

Thế là anh ta lấy xe đưa Tuấn lên Hóc Môn. Đi chưa đầy một tiếng đồng hồ th́ xe đă ngừng trước nhà ông Hoàng. Vừa bước chân vào sân nhà th́ gặp ông Hoàng đang lên xe. Nghe có tiếng chân người ông quay ra th́ thấy Tuấn bước vào với một người cảnh sát sắc phục. Lăo mừng rỡ:

- Tuấn con về đó à. Ủa chú Bảy, chú cũng quen biết con tôi hả ?

- Dạ thưa cụ lớn, nhân viên của cháu bắt gặp chú ấy ở trong rừng cao su Phú Thọ.

- Sao có thể vậy cà? Chiều hôm qua nó bị cảnh sát bắt ở Chợ Lớn và sau đó bị đưa vào nhốt ở khám Chí Ḥa mà.

- Dạ, tŕnh cụ lớn đó là sự thật. À mà cậu ấy bị tội ǵ mà bị bắt và bị tống giam vào khám Chí Ḥa?

- Chỉ v́ tội không có giấy tờ tùy thân. Ông Hoàng trả lời.

- Với tội đó th́ làm sao lại bị tống giam vào Khám Chí Ḥa được.

Ông Phạm Hoàng thấy khách đứng lâu mới mời vào nhà:

- Chẳng mấy khi mà chú có th́ giờ ghé qua nhà tôi, vào nhà uống nước.

- Cháu xin đa tạ cụ. Hôm nào cháu lên thăm.

Tuấn không muốn nói ǵ chỉ trố mắt nh́n và nghe hai người đối thoại.

- Thôi nếu là cậu ấm nhà th́ cháu xin hoàn lại cho cụ, cháu xin phép kiếu cụ, cháu c̣n phải lo nhiều công vụ khác. Hôm nào cháu sẽ lên hầu cụ.

Chú Bảy vái chào lăo Phạm Hoàng và xoay qua Tuấn nói:

- Có điều ǵ sơ suất xin cậu miễn chấp cho.

Nói xong hắn ra xe rồ máy đi đi ra cổng.

Ông Phạm Hoàng cùng Tuấn vào nhà gọi:

- Bà ơi, thằng Tuấn về rồi đây nè.

Bà Hoàng trong pḥng chạy ra mừng rỡ nói:

- Khi được tin báo của cậu Tích, ba đă chạy khắp cả các nơi nhưng không biết họ nhốt con ở phương vị nào? Sáng nay điều tra ra th́ mới biết họ đă đưa con vào Khám Chí Ḥa. Ba chạy đôn chạy đáo hỏi t́m con đă mang tội ǵ mà họ lại tống con vào Khám Chí Ḥa. Ác nghiệt thay khi vào khám th́ chẳng ai biết một chút xíu về con. Trưa ba về ăn cơm định chiều nay cùng Cậu Tích đi lên Tổng Nha hỏi thêm một lần nữa. Vậy chứ họ bắt con đi đâu?

Tuấn kể lại mọi diễn biến cho cha mẹ nuôi nghe. Lăo lắc đầu nói:

- Lạ thiệt, sao lại có thể như thế? Không lẽ trong Tổng Nha có nội tuyến của bọn Hồng kỳ. Thôi nhân tiện đàng nào ba cũng phải vào tổng nha, con đi theo ba để nhờ họ làm giấy căn cước cho con ngay để khỏi lôi thôi về sau.

Tuấn báo động:

- Thưa ba, theo con nghĩ th́ không những trong chính quyền có nội tuyến mà ở nhà ông cậu cũng chưa chắc tránh khỏi.

- Ư con nói trong nhà cậu mợ Tích cũng có gian tế! Ông Hoàng ngạc nhiên hỏi.

- Con dám khẳng định như vậy v́ có vài yếu tố thật là riêng tư chỉ có người trong nhà mới biết thế mà bọn Hồng Kỳ biết hết như ma xó vậy. Tuấn nói.

 - Con có thể nói rơ hơn được không? Ông Hoàng lo lắng.

 - Ba má biết rằng cái chuyện con bái sư ở Thất Sơn th́ có mấy ai biết đâu! Vả lại ba má cũng như ông cậu bà mợ chỉ mới biết chưa được một tuần vậy làm sao người ngoài lại biết rơ như hai với hai là bốn. Tuấn phân tích.

 - Được để ba gọi giây nói báo cho ông cậu biết mà điều tra. Ông Hoàng sốt sắng.

 Sau khi lăo Phạm Hoàng gọi giây nói báo động cho Lăo Thiên Tích xong họ ra xe đi thẳng lên Tổng Nha Cảnh Sát. Cũng như mọi lần, lăo Phạm Hoàng vừa vào tới Tổng Nha đă được ông Đa đón tiếp niềm nở. Sau khi phân ngôi chủ khách ông Hoàng giới thiệu Tuấn cho ông Đa. Khi vừa nhấp một hớp trà, ông Hoàng lên tiếng:

- Anh Đa à, cháu Tuấn tôi mới từ B́nh Định vào đây, và v́ sơ ư đă đánh mất tất cả giấy tùy thân, cũng v́ lẽ đó hôm qua cháu đă bị bắt rồi bị nhốt ở khám Chí Ḥa.

 Ông Đa nghe thế lên tiếng hỏi:

- Tại sao chỉ thiếu giấy tùy thân mà lại bị nhốt ở khám Chí Ḥa. Không biết bộ phận nào làm việc mà tắc trách đến như vậy?

- Dạ, chẳng nói dấu ǵ anh, cháu bị bắt tại trước cửa nhà Cậu Tích tôi, khi tài xế đón nó đến nhà cậu ấy chơi.

- Trước nhà thầy Tích sao?

- Anh và cháu có thể cho tôi biết tất cả mọi chi tiết mà anh và cháu chứng kiến hoặc gặp phải. Lăo ân cần nói.

Ông Hoàng quay qua Tuấn bảo:

- Tuấn, con hăy kể cho bác Đa nghe mọi việc đă xảy ra

Tuấn kể lại cho ông Đa nghe những chi tiết về cuộc tảo thanh hôm đó và Tuấn bị bắt trong trường hợp nào, sau đó Tuấn bị đưa vào Khám Chí Ḥa cũng như những chi tiết từ lúc họ điệu chàng ra khỏi khám bằng cách trùm kín chàng với bao vải đen. Cuối cùng là những diễn biến ở ngôi nhà lá cho đến khi Tuấn đào thoát khỏi tay bọn Hồng Kỳ Hội như thế nào. Ông Đa sau khi nghe Tuấn kể, vỗ trán nói:

- Không ngờ một nghi án bấy lâu nay bỗng nhiên được hóa giải.

Vừa nói xong ông nhấn chuông gọi ông chánh văn pḥng vào gặp. Ông ra lệnh:

- Thầy hăy ra lệnh cho khối đặc biệt lên bắt ngay quận trưởng Quận 5 cho tôi. Nhớ dặn làm nhẹ nhàng và kín đáo. Không được sơ hở một chút nào. Ngoài ra những người tham dự cuộc bố ráp ngày hôm qua trước nhà thầy Tích phải bắt cho kỳ hết. Tŕnh bộ Tư Pháp xin lệnh tạm giam những nhân viên trực của Khám Chí Ḥa tối hôm qua và sáng nay, bắt luôn cả toán ẩm thực của khám.

Lăo Phạm Hoàng và Tuấn ngồi yên lặng nh́n ông Tổng ra lệnh mà chẳng hiểu ất giáp ǵ cả!

Ra lệnh xong, ông Đa quay qua hai người nói:

- Cám ơn anh Hoàng. Anh đă giúp tôi khám phá ra một mạng lưới gián điệp của Cộng Sản ngay trong lực lượng Cảnh Sát và của Bộ Tư Pháp.

- Anh đă quá lời rồi, tôi có làm ǵ đâu mà cám ơn, tôi đến đây để xin anh một ân huệ cho cháu, th́ tôi phải cám ơn anh mới phải hơn!

- Xin lỗi anh tôi quá mừng v́ anh giúp tôi làm sáng tỏ một nghi án. Nói xong ông ta gọi người chánh văn pḥng vào:

- Thầy cho người dắt cậu Tuấn đi làm ngay một thẻ kiểm tra.

- Vị chánh văn pḥng dắt Tuấn đi ra, c̣n lại hai người bạn già ngồi nói chuyện với nhau. Ông Đa rót rượu mời ông Hoàng:

- Đây ly rượu này để cám ơn anh và cháu và cũng để mừng tôi đă thành công trong việc phá vỡ một âm mưu lớn của Cộng Sản, nguy hại đến nền an ninh quốc gia. Chắc anh không biết từ ngày chính phủ ta văn hồi được chủ quyền và nền an ninh tại Miền Nam cho đến nay th́ bọn Cộng Sản đă tung nhiều mạng lưới gián điệp có tính cách quốc tế. Chúng tôi đă điên đầu v́ có nhiều vụ án mạng xảy ra mà mục tiêu là những yếu nhân hoặc chính khách sáng giá của Miền Nam. Ngay cả Trung Ương T́nh Báo của Hoa Kỳ cũng bó tay. Đài Loan cũng đă đặc phái ông Vương cùng mấy tay trùm điệp báo của họ qua nhưng vẫn chưa t́m ra được một chút manh mối nào. Có thể nói lực lượng của địch gồm có điệp viên của Hà nội, Pḥng nh́ Pháp và Cục t́nh báo Trung Quốc phối hợp với nhau để phá vỡ kế hoạch thành lập thể chế Cộng ḥa Miền Nam Việt Nam. Phủ Thủ Tướng đă chỉ thị cho Bác Sĩ Trần Kim Tuyến lập kế sách đối đầu với bọn họ. Hôm nay một t́nh cờ đơn giản mà tôi đă đạt được kết quả tốt đẹp. Ngôi sao trên cổ áo tôi chắc chắn là món quà quư giá mà anh đă tặng tôi đấy! Anh à, cháu ở nhà chỉ là một cậu thanh niên tầm thường sao lại có thể là mục tiêu của chúng nó được. Anh có thể cho tôi biết qua quá tŕnh của cháu được không?

 Ông Hoàng với ông Đa là bạn chí thân cho nên đă thật t́nh nói cho ông ta nghe tất cả những chuyện đă xảy ra trong gia đ́nh ông từ ngày Tuấn xuất hiện trong phủ đường.

- Thế th́ đúng rồi, ngay cả văn pḥng nghiên cứu chính trị của ông Cố Vấn Ngô Đ́nh Nhu, bào huynh của Thủ Tướng Ngô Định Diệm cũng đă có chỉ thị phải điều tra cho rơ vụ thiên thư và thẻ bài như lời đồn của giang hồ. Tuy nhiên việc nầy có tính cách mơ hồ cho nên không ra lệnh như một chính sách liên quan đến nền an ninh quốc gia. Tháng trước đây nhân dịp tháp tùng Thủ Tướng đi kinh lư ở miền Trung, ông Ngô Đ́nh Nhu cũng đă nhắc lại với tôi về vấn đề nầy.

Nói tới đây ông xem đồng hồ rồi tiếp:

- Bây giờ tôi phải đi họp cho nên không thể tiếp anh và cháu lâu được, tôi muốn mời anh mai đưa cháu đến nhà tôi để tôi hỏi cháu vài chuyện. Anh cứ ngồi đây chờ cháu trở lại.

Ông Đa vừa dứt lời th́ xe Jeep cũng vừa đỗ xịch trước văn pḥng. Viên tùy viên bước vào nhắc:

- Tŕnh ông Tổng Giám Đốc, đă đến giờ đi họp.

- Cám ơn Thiếu úy, tôi ra ngay. Quay sang ông Hoàng ông Đa thân mật nói:

- Xin lỗi anh, xin anh đừng quên mai ḿnh gặp nhau ở nhà tôi. Nhớ dắt cháu theo nhé. Mai ḿnh phải say một bữa. Lâu lắm rồi ḿnh không có dịp đánh chén và hàn huyên.

Nói xong ông Đa xách cặp và gậy lệnh (bâton de command) đi ra cửa. Ông Hoàng đứng nh́n theo ông Đa mờ dần trong khói xe. Đúng lúc đó, ông chánh văn pḥng dắt Tuấn trở lại.

- Tŕnh cụ, giấy tờ đă làm xong. Chắc ông Tổng đă đi họp rồi phải không ạ! Tôi lo ông Tổng quên nên vội vă chạy về đây để nhắc nhở.

Ông Phạm Hoàng cám ơn thầy chánh văn pḥng của ông Đa:

- Đa tạ thầy, khi nào có dịp lên Hóc Môn ghé nhà tôi chơi. Vườn nhà cũng có nhiều loại trái cây đặc biệt như măng cầu dai và ổi xá lị giống G̣ Công ngon lắm.

- Xin đa tạ cụ, có dịp cháu xin phép được ghé hầu thăm cụ.

Tuấn và lăo Phạm Hoàng ra về.

 
                                             *
Giới Thiệu 1 1-2 2 2-2 3 3-2 4 4-2 5 5-2 6 6-2 7 7-2 8 8-2 9 9-2 10 10-2 Bạt
 
 

Thư Mục 

Thơ

Đổi Thay  
Những Đoản Khúc
Tơ Ṿ
Hương Phai 
Thi Đàm /Thi Họa

Kịch Thơ 

Cô Hàng Nước  
Ngồi Đợi B́nh Minh

Truyện Dài

Cơ Trời Vận Nước
Trầm Bay

Truyện Ngắn

Bước Hổng Chân Không
Ba Con Yến Nhỏ

Sưu Tập

NQ Thương Hận Tập I
NQ Thương Hận Tập II
Ca Dao

Huy Chương VNCH

Huy hiệu QL/VNCH

Huy Hiệu QĐ Pháp/Đ-Dương

Tiền Tệ

Điếu Tế 

Văn Tế
Điếu Văn
 
Miếng Ngọt Quê Hương Về Trang Chủ

Friendly Links

Thực Vô Cầu Băo 25 Năm Xây Dựng CĐ Ha Huyen Chi
Cá Kho 25 years of the Community building Gia Đ́nh Vơ Bị
Món Xào Gia Phả Họ Nguyễn Diên Trường All Links
Send mail to haphuonghoai@gmail.com with questions or comments about this web site.
Copyright © 2003 Haphuonghoai
Last modified: 07/01/16