-
Chương
Chín
(tiếp)
- Hôm ấy
một ngày hè nắng đẹp, văn pḥng trại thông báo có thượng khách đến thăm trại,
ngoài việc tổng vệ sinh như thường lệ, kỳ nầy mọi người không được rời khỏi
cương vị của ḿnh, ngoại trừ những người có công tác đặc biệt. Tuấn được gọi đến
văn pḥng chỉ huy trưởng trại:
- - Hôm
nay thầy có khách quư đến thăm, đó là ông Cục Trưởng Cục An Ninh Quân Đội. Ông
Cục Trưởng có nhă ư muốn mời thầy đi câu
cá. Nghe nói trong phái đoàn c̣n có một
nữ luật sư trẻ đẹp tháp tùng, rất nổi tiếng là giỏi ở
Sàig̣n, đặc biệt thăm
thầy.
- Tuấn
không tỏ vẻ ǵ là thích thú với tin sốt dẻo đó. Vị Cục trưởng nào đó cũng chỉ
đến v́ bảo vật, c̣n người luật sư trẻ Tuấn đoán chắc không ai khác hơn là Tú
Anh. Tuấn Sợ gặp Tú Anh, sợ phải đối đầu với một sự thật quá đớn đau. T́nh cảm
của nàng đối chàng vẫn chẳng hề đổi
thay. Tú Anh vẫn ôm trong ḷng mối t́nh vô
vọng mà lại chẳng hề đ̣i bù đắp cũng như chẳng hề đối kháng. Sự chấp nhận đó gần
như là khờ dại! Thấy Tuấn không nói hay có ư kiến
ǵ, vị chỉ huy trưởng
tiếp:
- - Thầy
ở đây chờ, chắc độ khoảng nửa giờ nữa th́ phái đoàn tới. Trong lúc chờ đợi xin
thầy tự nhiên đọc báo.
- Cầm tờ
báo đă nhầu nát v́ nhiều người đọc, Tuấn cảm thương cho chính đời ḿnh cũng như
biết bao nhiêu tù nhân chính trị ở đảo nầy, đời của họ cũng bị dằn vặt bởi mọi
chế độ. Có một số tù bị nhốt v́ có hành vi chống chính phủ Đệ Nhất Cộng Ḥa sau
ngày đảo chánh 1-11 đă được thả, nay không biết có bao nhiêu người trong số nầy
đă trở lại Côn Sơn. Riêng Tuấn th́ bị đưa vào an trí tại đây. Chàng cũng chẳng
hề thắc mắc v́ biết kiếp nạn ḿnh c̣n phải gánh chịu c̣n lâu
dài.
- Khoảng
trưa trưa th́ phái đoàn tới văn pḥng đảo. Sau phần giới thiệu, thấy Tú Anh
không đá động ǵ đến Tuấn. Nàng coi Tuấn như người xa lạ, Tuấn giữ thái độ b́nh
thản. Vị chỉ huy trưởng giới thiệu Tuấn với phái đoàn:
- - Tŕnh
thiếu tướng cục trưởng, đây là thầy Phạm Tuấn mà thiếu tướng có nhă ư mời đi
câu.
- Quay
qua vị tướng, ông chỉ huy trưởng nói:
- - Xin
giới thiệu với thầy Tuấn đây là thiếu tướng cục trưởng Cục An Ninh Quân Đội.
- - Kính
chào thiếu tướng.
- Quay
qua Tuấn, vị tướng cục trưởng giới thiệu Tú
Anh:
- - C̣n
đây là luật sư Phạm Tú Anh, một ân nhân của những người cô thế. Sở dĩ mà chúng
tôi có bữa đi chơi xa như hôm nay là luật sư Tú Anh muốn gặp thầy, để hỏi thầy
vài chuyện.
- - Cám
ơn sự chiếu cố của luật sư, kẻ dân giả nầy có tài cán ǵ mà luật sư phải lặn lội
xa, khổ cực như vậy?
- - Sau
vụ án trùng tu Di Tích Lịch Sử Tây Sơn, thầy nổi tiếng trong giới luật pháp, rất
nhiều người biết và nể v́! Tú Anh nói.
- Vị chỉ
huy trưởng hối thúc:
- - Chúng
ta không c̣n nhiều th́ giờ nữa, vậy tôi xin đề nghị chúng ta vừa đi vừa nói
chuyện.
- Tất cả
mọi người lên xe và xuống tầu ra khơi. Khi tầu bắt đầu rẽ sóng tiến về vị trí
câu cá th́ vị cục trưởng nhắc Tú Anh:
- - Sao
em không hỏi thầy Tuấn về vụ án ngày xưa đi, chứ một chút nữa bắt đầu câu cá vui
quá hóa quên đấy nhé!
- - Lặn
lội ngàn dặm xa xôi đên đây chỉ v́ muốn tham vấn với thầy Tuấn dĩ nhiên em phải
hỏi chứ quên làm sao được, nhưng vấn đề nầy có tính cách cá nhân đâu thể công
khai hóa vậy phiền ông anh để em tự nhiên nhé!
- Vị cục
trưởng nhe răng cười cầu tài xong nói:
- - Dĩ
nhiên, thôi anh ra trước boong tàu, các người cứ tự nhiên.
- Sau khi
chướng ngại đi rồi, Tú Anh đưa tay ngắt Tuấn một cái thật đau rồi trách
móc:
- - Anh
ác lắm, làm anh hùng quân tử làm ǵ để cho bao nhiêu người
khổ!
- Tuấn
mặt nhăn như bị nói:
- - Nầy
em ráng giữ kẽ nhé, họ vẫn ŕnh ḿnh đấy!
- - Họ
ŕnh th́ kệ họ, em đâu làm ǵ mà sợ! Tú Anh bực
ḿnh.
- - Em
đừng quên là em gặp anh với tư cách một
người lạ đó nghe!
- Tú Anh
tỉnh bơ nói:
- - Thôi
được rồi ông cụ non. Mục đích em
dùng khứa nầy để ra đây gặp anh để
t́m cách cứu anh về. Ba má nhớ anh, nhắc tới
anh hoài đấy!
- - Em
và Quân vẫn thường về thăm ba má đấy
chứ? Ba má có khỏe không?
- Tú Anh,
sịu mặt nói:
- -
Anh có biết không, ba má nghi nhà ḿnh có người ŕnh
kẻ ngó, cho nên dù thương nhớ anh nhưng không
dám liên lạc với anh v́ sợ chúng nó biết t́nh
cảm của ba má đối với anh mà dùng ba má
làm mồi để yêu sách anh.
- Tuấn
ủ rũ nói:
- - Anh
thật có lỗi với ba má. Nhưng anh không thể
làm hơn được v́ đây không phải là chuyện
nhỏ, làm sai sẽ nguy hại lắm.
- Tú Anh
buồn buồn:
- *
- - Em
luôn luôn nghĩ rằng anh có lư do chính đáng của anh. T́nh cảm của em dành cho
anh dù sao đi nữa cũng không thay đổi. Mặc cho ai có nói ngửa nói nghiêng th́
ḷng em cũng vậy thôi!
- - Anh
biết điều đó, nhưng anh không thể làm ǵ hơn!
- - Mục
đích của chuyến đi nầy là em muốn bàn với anh vài chi tiết để lo cho anh thoát
cảnh tù tội.
- Tuấn
nh́n Tú Anh với tất cả ḷng tŕu mến:
- - Anh
thành thật biết ơn em, nhưng việc nầy không nên đâu. Vận hạn của anh c̣n nặng
lắm. Nơi đây chính là nơi dung thân của anh cho tới ngày măn hạn tử
vong. Có
nhiều chuyện không nên cưỡng cầu. Muốn ra khỏi nơi nầy đối với anh không có ǵ
là khó. Duy muốn thay đổi một cục diện cần phải nương theo sự biến chuyển của
mệnh trời. Anh chịu giam ḿnh ở đây là đang chuẩn bị một phương sách đối đầu với
cục diện mới. Thời điểm đó chẳng c̣n bao lâu nữa. Mọi người sẽ phải qua một cơn
khổ nạn lớn lao chưa từng có trong lịch sử của quê hương
ta!
- - Anh
đâu có thể thay đổi một cục diện mà anh vẫn tin là do mệnh trời xếp đặt?
- - Đúng
thế ở trong hoàn cảnh nầy, biết để mà biết, biết mà không thể tiết lộ thiên cơ,
biết để mà nhắm mắt nh́n thiên hạ đảo điên!
- - Nói
như anh, vậy th́ có lẽ cuộc đời như em là tốt hơn, cứ lầm lỳ làm việc theo cái
bản năng và hiểu biết rất ư chi là phàm tục của
em, em thấy sung sướng và thú vị
hơn nhiều. Cả như anh, anh từng giờ từng khắc bị hai thế giới vô thực hành hạ:
một là cái thế giới của thiên cơ hai là thế giới của nhân
tâm. Tại sao anh lại
phải luẩn quẩn trong cái ṿng đảo điên đó?
- - Sự cố
gắng trong tuyệt vọng chưa phải là điều vô bổ. Ḷng trời đâu phải luôn luôn chắc
nịch và cố hữu. Anh tin thế nhân có thể chuyển cải cái sức mạnh của mệnh trời
bằng những cố gắng và ḷng kiên tŕ.
- - Anh
không muốn về hay là anh muốn tránh né t́nh em?
- -
Không, đây chính là sự thật. Em cứ để cho anh tự nhiên lo liệu. Em phải lo cho
đời em. Em không thể v́ anh mà để tuổi xuân qua đi.
- - Em dù
đi học bên Tây về, nhưng em vẫn yêu cái nét lăng mạn của Á
Đông! Yêu không có
nghĩa là hoàn toàn chiếm hữu.
- - Tại
sao em lại phải cứ lư tưởng hóa cuộc đời như thế?
- Tú Anh
cố gắng kềm hăm nỗi khổ đau ở trong ḷng:
- - Nếu
như em không lư tưởng hóa cuộc t́nh của ḿnh, không lẽ em đem ḷng oán hận anh
sao?
- Tuấn
nghẹn ngào nói:
- - Anh
đâu có ư như vậy, thật ra, nếu bỏ liên hệ nghĩa
huynh, nghĩa muội, th́ anh vẫn
chẳng hề xứng với t́nh em!
- - Thôi
đàng nào chuyện đó nó cũng đă như vậy. Kể từ ngày em vỗ tay mừng anh trở thành
anh kết nghĩa của em chính là ngày em khai tử cho con tim của
em!
- Nói
xong nàng nh́n bâng quơ lên trời mây bao la mà ḷng tự nhiên cảm thấy trống
rỗng, hai gịng lệ bắt đầu chảy. Trong khi đó Tuấn yên lặng, sự yên lặng của
những trận cuồng phong trong nội tâm. Dù rằng chàng đă thành công trong việc đi
vào thế giới của gạt bỏ ngoài tai sự đời phức tạp, song không có nghĩa là đă đạt
được cái tâm của bậc chí thánh chí tịnh. Tuấn xót xa cho mối chân t́nh của người
em gái kết nghĩa. Thế rồi vô lực thần công đă lắng dịu bao lâu nay bỗng nhiên
vùng chỗi dậy. Người chàng run lên. Nội lực đang hàm dưỡng ở trọng tâm của thái
cực căng phồng, thân chàng như muốn vỡ tung. Tuấn lắc lư như muốn ngă xuống sàn
tầu. Tú Anh sợ tái người, nh́n thấy hiện tượng quái dị đổi thay trên sắc diện
của người yêu, nàng la lớn:
- - Anh
Thạch, cứu người, cứu người!
- Vị cục
trưởng nghe la vội chạy ra chỗ hai người. Nghe có tiếng la cầu cứu, Tuấn giật
ḿnh trở về với thực tại, bèn vận dụng phương thức nạp khí để điều ḥa loạn lực
của vô lực thần công. Trong khi đó tướng Thạch cũng vừa tới nơi
hỏi:
- -
Chuyện ǵ vậy?
- Tú Anh
trả lời trong hốt hoảng:
- - H́nh
như ông Tuấn trúng gió!
- -
Không, tôi không sao! Tuấn an ủi.
- Tướng
Thạch nói:
- - Chắc
ở trong bóng râm lâu ngày, bây giờ ra nắng thành bị trúng nắng đấy thôi!
Thôi
ta đi về vậy.
- -
Các vị đừng v́ tôi mà mất vui. Tôi
không sao cả!
- Mục
đích của buổi du ngoạn nầy, đối với Tú Anh là t́m cách cứu người yêu. Mục đích
của tướng Thạch là t́m hiểu Tuấn trong chiều hướng thân thiện. Ông ta muốn nhờ
Tuấn giải tỏa cho ông ta một vài điểm uẩn khúc đang dằn vặt tâm tư ông
ta. Nhưng
khi gặp được Tuấn lại không có dịp để nói ǵ v́ phải chiều ḷng người đẹp. Bây
giờ biết Tuấn đang lên cơn đau sợ không có cơ hội ông ta phải muối mặt bắt ngay
thời cơ:
- - Ông
Tuấn à, tôi có câu hỏi nầy không biết ông Tuấn có vui ḷng thỏa măn cho
không?
- - Thưa
ông cục trưởng quá lời. Dù sao tôi cũng chỉ là một tên
tù!
- Tướng
Thạch, cười ha hả nói:
- - Thật
ra ông muốn ra khỏi đây đâu có ǵ là khó, ông chỉ cần ừ một tiếng th́ mọi sự đều
thay đổi. Hơn thế nữa lại không bơ công cho chuyến đi nầy của luật sư Tú
Anh!
- - Xin
đội ơn ông cục trưởng thương tưởng mà chỉ bảo
cho, nhưng thật ra chúng tôi không
biết phải ừ cái ǵ đây?
- Tướng
Thạch nghe Tuấn nói thế như mở cờ trong bụng:
- - Ông
Tuấn đúng là một người khiêm nhượng khó kiếm ở trên đời. Trong một thập niên
qua, ai ai trong chính trường lại không biết thực tài của
ông. Chính chúng tôi
khi làm phụ tá thanh tra cho Ông Đa đă có dịp gặp
ông. Một người đại tài như Ông
Đa mà c̣n phải chịu phép ông, thà chịu mất chức chứ không bán đứng
ông. Một
người như ông Ngô Đ́nh Nhu cũng phải nể v́ đến tám phần, thử hỏi cái ừ của ông
có đáng giá không?
- - Bao
nhiêu năm nay tôi phải chịu ṿng lao lư khổ cực như thế nầy cũng chỉ v́ cái hiểu
lầm nguy hại của các ông. Tôi xuất thân chỉ là một tên thư lại tầm thường ở tỉnh
đường B́nh Định th́ làm ǵ được cái vinh dự đó?
- Tướng
Thạch bắt đầu tấn công.
- - Ông
có thừa nhận hay không th́ trắng đen cũng quá rơ ràng rồi. Ông đă chẳng từng là
giám đốc công tŕnh trùng tu Di Tích Lịch Sử Tây Sơn hay
sao?
- Tuấn
giả vờ khờ khạo.
- - Thật
ra lúc đó tôi c̣n trẻ hiếu thắng, được nâng đỡ th́ híp mắt nhận việc, chẳng biết
trời cao đất rộng là ǵ! Xin ông cục trưởng bỏ quá cho
tôi.
- Tướng
Thạch trả đũa:
- - Với
tư cách là bạn thân của luật sư Tú Anh, chúng ta nói chuyện nầy qua t́nh thân
mật, mong ông cũng đối xử lại tương tự.
- Tướng
Thạch cố nhấn mạnh chữ bạn thân, trong khi quay qua Tú Anh cười t́nh.
- Tuấn
vẫn giữ nét b́nh thản cố hữu nói:
- - Tôi
thực t́nh không dám trèo cao, chỉ biết theo lệnh của ông cục trưởng.
- Tú Anh
cúi đầu ngậm ngùi. Tuấn
nói tiếp:
- -
Những chuyện xẩy ra trong bao nhiêu năm qua chẳng qua là do người ta thêu dệt
thêm mà thôi. Thật ra tôi chỉ được cơ may đọc vài cuốn sách cổ mà đoán xằng đoán
bậy, may mà trúng đấy thôi. Nếu giỏi th́ tôi đă chẳng chịu tù tội bao nhiêu năm
nay!
- Tướng
Thạch rào đón:
- - Xin
ông đừng hiểu sai ư của chúng tôi. Chúng tôi đến đây với tính cách bằng hữu chứ
chúng tôi hoàn toàn không có ư ǵ khác. Trước là để giúp luật sư Tú Anh ra đây
nghiên cứu thêm chi tiết về sự hàm oan của ông để t́m cách cứu
ông, thứ đến
chúng tôi cũng đă ngưỡng mộ ông từ thời tôi c̣n phục vụ ở văn pḥng tổng
nha.
- - Trước
khi đi vào vấn đề ông cục trưởng muốn hỏi, tôi xin trước mặt ông cục trưởng,
danh chánh ngôn thuận biết ơn ḷng tốt của luật sư đă có nhă ư thương tưởng đến
kẻ hèn thế cô nầy. Tiếc rằng tôi không dám nhận ân sâu nghĩa trọng nầy. Bây giờ
xin ông cục trưởng đi thẳng vào vấn đề!
- - Cũng
chẳng có ǵ đâu, tôi muốn xin ông giúp cho tôi được dịp phát tài đấy thôi.
- - Ư của
ông cục trưởng là?
- Nghe
tới đây tướng Thạch hí hửng hỏi tiếp.
- - Theo
tôi được biết th́ ông đúng là một người ngồi trong bốn bức tường mà nh́n thấu
được thiên hạ! Câu hỏi chính của tôi là nhờ ông Tuấn xem cho thế đất của gịng
họ nhà tôi.
- Nh́n
tướng phản phúc và kỳ vọng cao của tướng Thạch, Tuấn phải đưa ra cách tháo
gỡ:
- - Cụ
Trạng Tŕnh ngày xưa khi nh́n thế sự mà đau đớn ḷng cũng chỉ nhắn với họ Trịnh
rằng: "ở chùa th́ ăn oản" chứ không thể nói ǵ hơn được. Mong ông cục trưởng
hiểu cho.
- Có lẽ
không hiểu ư của Tuấn cho nên nghĩ rằng Tuấn cũng chỉ biết lơ mơ cho nên mượn
lời người xưa để thoái thác đành thôi không
ép.
- - Ông
Tuấn đọc nhiều sách thánh hiền chắc cũng đă thấu đáo chuyện chí làm trai của
thiên hạ.
- Tuấn
giả bộ ngây thơ.
- - Thật
ra muốn làm trai ở đời nầy không phải là chuyện dễ. Tôi là người ở trong hoàn
cảnh cá chậu chim lồng, chẳng qua cũng là hậu quả của chí
trai, vậy tôi chẳng có
chi hay để hầu bàn với ông cục trưởng về khía cạnh nầy. Chính cá nhân tôi đang
muốn học ông cục trưởng về điểm nầy.
- Mặt
đang vui vẻ, nghe lời đối đáp của Tuấn có ngôn ngữ châm chọc, ông cục trưởng đổi
lại trong tư thế nghiêm nghị nói:
- - Ông
Tuấn cũng biết nói chơi đấy chứ! Chúng tôi dù sao cũng chỉ biết theo thời đấy
thôi. Tôn tử đă chẳng nói: "Biết người, biết
ta, trăm trận trăm thắng hay sao"?
- Biết
ḿnh đang ở trong thế cỡi lưng cọp, Tuấn rầu rầu nói:
- - Cám
ơn thiếu tướng thương tưởng, tôi chẳng có thực tài như ông cục trưởng nghĩ.
- Thấy
đối phương cứ giả tảng đi ṿng
quanh, Tướng Thạch đi thẳng vào vấn
đề:
- - Ông
Tuấn nên thực tế một chút. Làm trai đâu thể cứ khư khư giữ cái đạo người quân tử
đă lỗi thời. Chúng tôi, sở dĩ hôm nay ra đây chỉ mong rằng ông Tuấn cộng tác với
chúng tôi trong việc tầm bảo.
- Tuấn
vẫn giả bộ:
- -Vụ tầm
bảo là vụ ǵ?
- Ông cục trưởng ghé mồm vào tai của Tuấn
nói:
- - Vụ
thiên thư và kho tàng ấy mà.
- Tuấn
nói một cách chắc nịch:
- - Các
ngài cứ nghi là tôi có bảo vật, vậy chứ các ngài có nghĩ rằng có bảo vật mà cứ
bị giam măi trong chốn tù tội nầy th́ được ích
ǵ!
- Tướng
Thạch lư luận theo sự suy nghĩ của ḿnh:
- - Th́
có ǵ lạ đâu, dù ở tù ông Tuấn cũng vẫn ủy thác cho những người thân như Ông Đa
hay ông Phạm Hoàng hay Luật...
- Biết
ḿnh đă lỡ lời hắn đổi hướng:
- - Luật
giang hồ đôi khi cũng sắc bén vô cùng. Chúng tôi v́ muốn bảo vệ bảo vật của quốc
gia cho nên nếu có kẻ giang hồ nào đó chơi trội với
ông, chúng tôi hứa sẽ gỡ rối
cho ông v́ vậy xin ông thật t́nh cho biết rơ vị trí của bảo vật.
- Tuấn
biết dù có nói ǵ đi nữa, họ vẫn cho là chàng đang dấu sự
thật:
- - Các
ngài đă nghĩ như thế và không tin lời khai của tôi th́ tôi chẳng biết nói ǵ
hơn!
- Tướng
Thạch tỏ vẻ khó chịu, quay qua Tú Anh nói:
- - Thôi
ḿnh đi về đi thôi, có dịp khác sẽ ra đây nói chuyện nhiều với thầy
Tuấn!
- Nói
xong hắn cho vời ông chỉ huy trưởng từ pḥng lái ra và
nói:
- - Ông
Tuấn cũng mệt rồi, ta kiếm một ghe đánh cá nào đó mua ít con về ăn cũng được.
Thôi
ta về.
- Ông chỉ huy trưởng ra lệnh cho tầu chuyển
hướng.
-
*
- Sau
chuyến viếng thăm của vị cục trưởng Cục An Ninh Quân Đội, đời sống của Tuấn cũng
chẳng có ǵ đổi thay quan trọng. Ngoại trừ sự cung xử của toàn trại đối với Tuấn
có nhiều dễ dăi hơn. Nhờ được dễ dăi, Tuấn có nhiều điều kiện hơn để bí mật
truyền thụ sở học của ḿnh cho một số đồ đệ mà chàng đă âm thầm thu nạp một bấy
lâu nay. Dù có nhiều đệ tử nhưng cũng chẳng có mấy ai học được nhiều v́ thời
gian sống ở đảo cũng chỉ một cho tới sáu tháng hay một năm là
cùng.
- Ít
lâu sau tướng Thạch làm một tờ phúc tŕnh đặc biệt với nội dung cố t́nh nhốt
Tuấn lâu dài, tờ tŕnh có đoạn phúc kết như
sau:
- -
Nguyễn Tuấn là một người có hành động và đường hướng tà ma, mị
dân, ảnh hưởng có
thể lớn như ông Đạo Dừa cũng như các tôn giáo
khác, rất nguy hại cho nền an ninh
quốc gia, đề nghị cho biệt giam cho đến hết kiếp.
- Kết quả của tờ tŕnh th́ trước Tết năm Đinh
Mùi, Tuấn được ông chỉ huy trưởng trại buồn rầu báo tin.
- -
Hôm nay chúng tôi mời thầy lên đây để báo cho thầy biết một điều đáng tiếc,
ngoài khả năng và trách vụ của chúng tôi là kể từ hôm nay thầy sẽ được đưa vào
khu biệt giam. Mọi công tác xưa nay coi như đ́nh chỉ. Anh em chúng tôi thành
thật xin lỗi thầy. Thầy không cần phải về trại cũ nữa, những đồ dùng của thầy sẽ
có anh Toán dọn giúp.
- Sau
khi nghe hung tin, Tuấn vẫn b́nh thản cám ơn ông chỉ huy trưởng trại và trấn
an:
- -
Cám ơn ông chỉ huy trưởng đă tỏ ra tế nhị với tôi trong việc nầy. Thật ra tôi đă
chuẩn bị đón nhận sự thể nầy từ ngày ông Cục Trưởng Cục An Ninh Quân Đội ra đây
thăm. Ông cứ tự nhiên mà hành sự!
- Ông chỉ huy trưởng trại nhấn chuông th́ trung
sĩ Toán bước vào.
- -
Trung sĩ đưa thầy Tuấn qua khu biệt giam, nhớ không được tạo cảnh vọng động.
- Quay
qua Tuấn ông nói:
- -
Tuy được biết thầy chưa được bao lâu nhưng tôi rất hiểu thầy, tuy nhiên v́ bổn
phận tôi cũng phải xin thầy một điều.
- Và
chẳng cần cho Tuấn đồng t́nh hay không, ông ta đă tiếp:
- -
Xin thầy thứ lỗi cho sự bất lực của chúng
tôi. Chúng tôi chỉ biết hành sự theo
lệnh của trung ương!
- Tuấn
gật đầu nhẹ, điểm một nụ cười chua chát, quay người ra cửa. Trung sĩ Toán, cúi
đầu, trong ḷng thấy xống xang, từ từ lặng lẽ đi theo
sau. Ông chỉ huy trưởng để
cho gịng lệ lăn trên má...
-
-
*
-
- Vào
khoảng tháng 10 năm Giáp Dần, t́nh h́nh quân sự ở Miền Nam Việt Nam đến hồi bi
đát, một chính khách của Sài G̣n ra thăm Tuấn để tham vấn về tương lai của đất
nước. Tuấn lại được nhân viên an ninh đưa từ nơi biệt giam ra pḥng khách của
trại để tương kiến với nhân vật đó. Sau khi mời nước, vị chính khách đó vào đề
ngay:
- -
Thầy Tuấn có thể cho biết vận số của đất nước ta sẽ ra sao trong ṿng một vài
tháng tới. Việc lập chính phủ Ḥa Hợp, Ḥa Giải Dân Tộc có giải quyết được vấn
đề hay không?
- Tuấn
đang lim dim đôi mắt, mở bừng ra nói:
- -
Các ông có giấc mơ quá cao. Làm tay sai cho quỷ có bao giờ được thành chánh quả
đâu?
- -
Thầy nói như vậy là có ư ǵ?
- Tuấn
chậm răi trả lời:
- -
Tự ông, ông Lư, ông phải hiểu ngay là tôi muốn nói
ǵ, thiết tưởng tôi không cần
phải nói rơ hơn!
- Thôi,
coi như thầy đă giải đáp câu hỏi đầu của tôi. Bây giờ xin hỏi thầy câu thứ
hai:
- -
Tôi nghe nói Tổng Thống Thiệu đă dời ngôi mộ của ông thân từ Đông
Xuyên, Thanh
Hải, Phan Thiết về Tri Thủy ở Phan Rang. Theo ư của ông th́
sao?
- - Câu hỏi nầy đúng ra khó có thể đáp ứng được
v́ liên quan đến bí mật của một gia tộc, hơn thế nữa gia tộc ấy đang nắm vận
mệnh của đất nước, tiết lộ thiên cơ không những nguy hại đến họ tộc đó mà c̣n cả
một dân tộc. Đại để tôi chỉ có thể nói được rằng: Danh lợi con người như cái hoa
đẹp ở trên cây. Tự nhiên th́ hoa sẽ sống lâu hơn và c̣n tạo được cái nhân tốt để
sinh sôi nẩy nở thêm nhiều, c̣n nếu như vị kỷ ta hái đem về cắm ở pḥng th́ tuổi
thọ của cái đẹp sẽ giảm đồng thời, tuyệt ṇi tuyệt giống.
- Chánh
khách họ Lư tái mặt, đứng dậy nói:
- -
Cám ơn lời chỉ dạy của thầy. Thầy có thể nói rơ hơn một chút được không?
- Tuấn
nh́n chánh khách họ Lư xong nh́n bâng quơ ra ngoài nói:
- -
Tôi thấy không cần thiết phải giải thích rơ hơn. Các ông đă chủ trương những ǵ
các ông hẳn đă biết. Các ông hỏi chỉ để mà hỏi chứ câu trả lời, thật ra các ông
cũng chẳng muốn nghe! Cái hậu quả do việc các ông làm sẽ có nhiều tác hại trên
đầu người dân hiền ḥa thấp cổ bé họng. Chúa Giêsu đă chẳng bảo Giuđa cứ tiến
hành việc ǵ mà hắn đă mưu toan hay sao?
- Bỗng
nhiên bị chửi lừa thầy, phản bạn, chánh khách họ Lư ngượng nghịu đứng dậy kiếu
từ Tuấn.
- -
Tôi thành thật cảm ơn thầy và xin kiếu để về đất liền cho kịp giờ. Nói xong ông
đi ra cửa trong thế giận dữ.
- Khi
chánh khách họ Lư đi rồi, nhân viên an ninh mới nói:
- -
Thưa thầy, em không hiểu ư thầy!
- Tuấn
mở mắt lớn nh́n xung quanh trách người thanh niên trẻ.
- - Phong, em sao sơ ư quá vậy?
- -
Phong cười nói:
- -
Thầy đừng lo, ông chỉ huy trưởng về Sài g̣n dự lễ Quốc
Khánh, các nhân viên khác
đi ăn cơm trưa. Chỉ có một ḿnh em ở đây
thôi, xin thầy chỉ dạy thêm cho.
- Tuấn
nói nhỏ chỉ vừa đủ cho Phong nghe
- -
Có phải em muốn nghe về giá trị phong thủy của mồ mả của đương kim Tổng Thống
phải không?
- Phong
chỉ khẽ gật đầu. Tuấn tiếp:
- - Trong
một cơ duyên hăn hữu, ta đă có dịp chiêm ngưỡng cả hai thế đất lớn khi c̣n tại
ngoại ngao du. Ngôi mộ cũ của ông cụ của Tổng Thống ở Phan Thiết là ngôi mộ lộc
trời cho. Chắc ít ai biết ông cụ của Trung Tướng Thiệu bị Việt Minh giết và chôn
đại ở đó. Đấy chính là ngôi đất Phi Mă phát đế vương. Cách đây không lâu có một
thầy Tầu đem xác một người con gái chôn ở bên cạnh, cọng thêm hai xác của hai
tên đạo tặc hai bên nữa để yểm. Vậy mà sự kết phát cũng không hề suy suyển. Nay
không biết ai đặt bày để ông hốt cốt đưa về Tri Thủy, một thế đất phản chủ. Thật
ra đất Tri Thủy cũng khá lắm duy có có một điều cái bút mong manh giả tạo, nó có
thể trở thành cái đinh đóng vào huyệt. Tuy
nhiên, có điều quan trọng là sự kết
phát tốt xấu của mỗi ngôi đất c̣n là phúc phần của mỗi họ tộc. Sự kiện nầy cũng
tương tự như mộ cụ Ngô Đ́nh Khả và Ngô Đ́nh Khôi ở Ba
Ḷng. Quyết định của cụ
Diệm khi cải táng về làng Phước Quả tức Phú Cam, Huế là cái án tử h́nh cho chính
ḿnh và bào đệ. V́ lẽ đó mà chúng ta không nên lạm
bàn.
- Phong
vẫn chưa hiểu rơ câu trả cho câu hỏi đầu tiên của chánh khách họ Lư nên hỏi
tiếp:
- - Sao
thầy lại dùng dụ ngôn cánh hoa ở trên cây và cánh hoa hái về cắm ở
b́nh?
- - Danh
lợi luôn luôn làm tối mắt con người. Ḷng tham của người ta không bao giờ có
hạn. Có một triệu sẽ muốn thêm chín triệu. Đang làm tổng thống th́ muốn làm
vua.
Ngươi cố gắng suy nghĩ đi! Thôi
đưa ta về trại.
- Nói
xong Tuấn đứng dậy đi ra cửa. Phong vẫn chưa nắm vững được lời giảng, đang từ dụ
ngôn nầy ông nhẩy qua dụ ngôn khác, nhưng đành phải đứng dậy đi theo chân sư
phụ.
- Về
tới khu biệt giam, Phong đưa thầy vào xà lim rồi tra khóa vào ổ vặn chéo một
ṿng. Tiếng khóa kêu lóc cóc dội vào tim chàng, Phong cảm thấy đau nhói nhưng
chàng bất lực không biết làm ǵ hơn. Có thể nói Phong biết chắc thầy là một
người chân tu, tiên phong đạo cốt. Cuộc sống rất thanh đạm th́ làm sao người có
thể phạm tội tham nhũng được, chắc chắn phải có lư do ǵ
khác. Phong kính cẩn
cúi đầu vái thầy của chàng:
- -
Thầy hăy bảo trọng, em xin kiếu.
- Thật
ra tuổi Tuấn và Phong không cách biệt nhau mấy cho nên Tuấn chỉ coi Phong như
một người em. Tuấn không cho phép bất cứ một đệ tử nào xưng con với chàng. Do đó
Phong đôi khi xưng em, cũng có khi xưng là đệ tử! Phong lủi thủi bước ra cửa
trong khi có một giọng nói có vẻ mệt mỏi của một người tù nào đó từ trong vọng
ra:
- -
Cũng chỉ là dở sống, dở chết mà thôi!
-
| |
|