|
Cơ Trời Vận Nước
Chương Tám (tiếp)
Kiến
trúc sư Hoành là người trẻ hoạt bát và rất cởi mở cho nên chỉ trong ṿng không
đầy một tuần mà đă coi Tuấn như là bạn thâm giao. Trước khi có việc thay đổi về
nhân sự, Tuấn thường ăn cơm với bọn Hai Cao. Nếu những lúc rảnh rỗi mà bọn chúng
không đi tán gẫu với cô hàng nước cuối làng th́ thường hay ngồi tâm sự với Tuấn.
Người thế Hai Cao là Bác Thịnh một người có tuổi vả lại rất trầm lặng cho nên
ông ta suốt ngày chỉ lầm lỳ không nói năng ǵ với Tuấn, Tuấn cảm thấy rất cô
quạnh. Nhờ cá tính dễ ḥa ḿnh với người khác, Hoành mặc nhiên đă trở thành lá
bài trùng với Tuấn trong một thời gian ngắn. Sau giờ làm việc họ ăn cơm với nhau
hoặc cùng nhau đi câu cá, ngày cuối tuần họ đưa nhau đi Qui Nhơn chơi.
Hôm ấy
một buổi chiều thứ sáu Hoành từ công trường trở về, nhận được một công điện mật
từ trung ương.
Bức công điện mật của ông cố
vấn cho rằng đường lối Hoành kết thân với
Tuấn để Tuấn tự tiết lộ
những điều cơ mật v́ t́nh bằng hữu th́ mất nhiều thời gian và hối thúc Hoành
phải tích cực đưa Tuấn vào tṛng để buộc Tuấn phải nhân nhượng. Hoành đốt bỏ bức
mật điện xong
đi qua
pḥng Tuấn. Thấy Tuấn đang loay hoay viết, Hoành nói ngay: - Anh
Tuấn, hôm nay tan sở ḿnh đi Qui nhơn chơi nhé! Tuấn bỏ
bút xuống, ngước mặt nh́n Hoành nói: - Trời,
anh có nói chơi không? Giờ nầy có đi liền th́ cũng đă là trễ rồi, huống ǵ lúc
tan sở. Anh không sợ Việt cọng sao?
Hoành
nét mặt hơi buồn buồn, chậm răi trả lời: - Đúng,
trễ thật đấy, nhưng ḿnh bất th́nh ĺnh đi th́ có ai biết đâu mà
sợ! Tuấn
nh́n Hoành với đôi mắt lo ngại: - Anh
đúng là người có chí khí! Hoành
nghe Tuấn khen, phổng mũi, ch́a tay ra bắt tay chàng.
- Như
vậy là anh đồng ư rồi chứ ǵ?
Tuấn
nói như phân trần.
- Anh
không sợ cọp không lẽ tôi lại đi sợ sao?
Hai
người cùng phá lên cười. Những người ở pḥng bên nghe Hoành và Tuấn cười họ đổ
xô chay qua nh́n.
- Hai
ông Giám đốc có ǵ mà vui quá vậy, cho đám thuộc hạ nầy ké với?
Từ khi
ông Tiếp đi rồi, lối cung xử của bọn Tuấn và Hoành đối với nhân viên thuộc cấp
rất cởi mở cho nên mọi người luôn luôn đùa dỡn với họ.
- Có ǵ
đâu, chúng tôi đang nói chuyện về đào! Hoành trả lời.
Một
người trong đám thắc mắc: - Ông
Tuấn lên đây cũng khá lâu rồi, mà h́nh như ông chưa bao giờ ông có thơ của đào.
Ông Tuấn chưa có bồ sao?
Tuấn
không ngờ những người xung quanh cũng để ư đến đời sống riêng tư của chàng, ngay
cả việc thơ từ mà họ cũng hay biết. Tuy không mấy bận tâm về yếu tố cẩn mật
trong việc thư từ qua lại với người thân, nhưng Tuấn cũng đă dùng địa chỉ của
ông Hoàng, và ông Hoàng chuyển lại cho chàng. Có lẽ v́ vậy mọi người không biết
chàng vẫn thường xuyên nhận thơ của Thuyên. Tuấn cười nói: - Không
có bây giờ nhưng lúc khác sẽ có! Một
người khác nói lớn: - Vậy
th́ em anh Triết trúng mối rồi đó! Triết
quay lại hướng có tiếng nói: - Anh
Thống chơi vậy là không đẹp rồi đó, chuyện tôi hỏi ông Tuấn chỉ là câu hỏi
thường t́nh chứ đâu có ư ǵ khác mà anh Thống lại lồng em gái tôi
vào! Tuấn
thấy Thống và Triết đang có lời qua lại sợ hiểu lầm cho nên chận
lời: - Anh
Thống và anh Triết mà ở trong bàn nhậu chắc phải vui nhộn vô
cùng. Quay
qua nh́n Hoành, Tuấn tiếp: - Có
phải thế không anh Hoành?
Hoành
nói ngay: - Tôi
nghe nói quán Chú Ngầu trên quận có nhiều món ăn tuyệt cú mèo hay là chiều nay
ḿnh đến đó vui một bữa đàng nào mai thứ bẩy ta nghỉ mà. Tôi bao.
Mọi
người la lên: - Phải
đấy!
Thế là
mọi người trở về bàn làm việc của ḿnh.
Tuấn
quay qua Hoành hỏi: - Ủa,
anh quên việc rủ tôi đi Qui nhơn chiều nay rồi sao?
Hoành
cười và nói: - Mai
đi cũng được, tôi có chút chuyện riêng đang cần có chỗ để xả xú bắp, v́ vậy đi
Qui Nhơn hay lên quán chú Ngầu cũng vậy thôi! Tuấn
đồng t́nh: -Quyết
định hay, dù ở đâu cũng được, miễn sao chúng ta có những phút hàn huyên cởi mở
với mọi người, và để nghe anh tâm sự. Hoành
nói: - Không, tôi chỉ cần t́m nguồn vui để quên đi nỗi bực dọc ở trong ḷng. C̣n chuyện đem tâm sự để trải bày cho mọi người th́ chắc chưa tiện. - Nếu anh nói như thế th́ chúng ta chỉ vui chơi thôi vậy. Hoành cúi đầu không đáp lại. Hoành càng đi gần Tuấn càng thấy Tuấn thành thật đến độ đần độn. Tuấn làm sao có thể là người đang nắm báu vật mà cả hai miền Nam Bắc đều muốn chiếm đoạt. Hoành khó có thể không tuân hành lệnh của thượng cấp. Hoành phải đốt giai đoạn. Việc rủ Tuấn đi Qui nhơn để từ từ gài Tuấn vào một thế tất yếu để kết thúc "Chiến Dịch Trùng Tu Di Tích Lịch Sử Tây Sơn" mà Tuấn là mục tiêu chính. Hoành nghĩ rằng việc thi hành kế hoạch của thượng cấp giao phó có chậm lại một đôi ba tuần cũng chẳng sao, miễn Hoành được sống với chính ḿnh, với người mà Hoành có ít nhiều nể phục trong ḷng. Vừa tan
sở mọi người lên xe chạy thẳng đến quán chú Ngầu.
Khi
thấy xe của bọn Tuấn ngừng trước quán, thím Ngầu hối hả ra đón khách
vào. - Lâu
quá không thấy các ông đến ăn! Triết
nói ngay: - Th́
hôm nay không đến đây sao?
- Mời
các ông vào.
Mọi
người vào ngồi ở một cái bàn đặt ở giữa tiệm, bà Ngầu đi vào trong lo rót nước,
bà gọi lớn: - Ông
à, có ông Tuấn và mọi người lên chơi đây nè.
Có
tiếng trả lời ở trong nhà bếp vọng ra: - Bà
mời mấy ổng ngồi, rửa tay xong tôi ra ngay.
Tiệm
Chú Ngầu có tên là "Quán Cơm Miền Nam" nhưng bọn Tuấn lại lấy tên của ông chủ
kiêm đầu bếp chính mà gọi. Tiệm ăn tọa lạc ở đầu quận lỵ, trông rất xập xệ, chỉ
có bốn bàn, chuyên nấu cơm tháng cho các viên chức hành chánh độc thân từ các
nơi đổi về. Hai vợ chồng Chú Ngầu quán xuyến mọi sự từ đầu bếp cho tới dọn bàn.
Chú Ngầu nấu ăn rất ngon, nhưng cứ giữ măi cái tiệm xập xệ nầy bao nhiêu năm
qua. Có người ngỏ ư muốn giúp hai vợ chồng sang một tiệm lớn hơn ở ngay trung
tâm quận lỵ để có thể khấm khá hơn nhưng Chú Ngầu đă gạt
phăng: - Cám
ơn hảo ư của các ông, vợ chồng chúng tôi cũng đă có tuổi rồi mà con cái th́
chẳng có, nuôi thằng Hiển làm con nuôi, nó cũng đă xanh cỏ v́ mấy ông trong núi
phục kích giết năm ngoái. Nếu giầu có ai hưởng đây? Hai vợ chồng già với tiệm
nầy cũng nhàn hạ, vả lại có các ông quư mến thỉnh thoảng đến thưởng thức tài mọn
của chúng tôi, chúng tôi cũng cảm thấy măn nguyện rồi.
Trong
lúc thím Ngầu rót nước cho mọi người th́ chú Ngầu ở dưới bếp lên vừa đi vừa lau
tay. Ông có dáng người hơi thấp nước da ngăm ngăm trông rất cương nghị. Ông cười
một cách đắc ư.
- Cám
ơn mấy ông lên chơi. Hôm nay có món ngon tuyệt cú mèo, bảo đảm mấy ông sẽ nhậu
quên đời luôn đó.
Thống
là tay chịu phá mồi hơn nhậu cho nên lên tiếng ngay tức
khắc: - Món
ǵ đó ông Hai, có phải cá lóc nướng trui chấm mỡ hành không?
Chú Ngầu vui vẻ trả lời: - Cái
lỗ mũi của cậu thính quá chừng! Phục thiệt, đồ ăn c̣n ở trong bếp mà cậu đă đánh
hơi được rồi, món nầy do tôi đăi.
Triết
là người biết bạn cho nên xỏ ngay.
- Chỉ
tội mới ngửi qua mùi rượu là say lăn quay ra liền.
Thống
căi ngay: - Đừng
có thêm mắm muối, ít nhất tôi cũng làm độ nửa ly chứ bộ.
Triết
không chịu thua: - Nửa
chung th́ có!
Chú Ngầu biết tính hai người cho nên ngắt lời.
- Thôi,
cho tôi xin hai ngài đi, người nầy nửa chung th́ người kia có giỏi cũng chỉ được
một phần tư xị cũng đủ lắc lư rồi.
Hoành
kêu ngay: - Chú
Hai bữa khác hăy thưởng tài cái lỗ mũi bén nhạy của anh Thống, hôm nay phải dành
cho tôi thù tiếp. Có rượu ǵ ngon nhất ở đây Chú Hai?
Chú Ngầu găi đầu nói: - Rượu
ngon ấy à, thiếu ǵ, muốn quẹo ḅ, quẹo nghiêng hay quẹo thẳng cẳng.
Hoành
không hiểu ư, quay qua Tuấn nh́n cố ư cầu cứu. Tuấn chưa kịp trả lời th́ Chú
Ngầu đă nói ngay: - Quán
nầy chỉ có hai thứ, bia cồ và rượu đế Bà Quẹo mà thôi. Muốn ḅ hay quẹo nghiêng
th́ uống rượu đế không pha; c̣n như muốn thẳng cẳng th́ pha với xá xị, uống ngọt
nhưng thẳng cẳng lúc nào không hay, v́ thế người ta gọi là Uưt ki Bà Quẹo. À chú
em nầy chắc mới tới đây phải không?
Tuấn
nhanh miệng trả lời: - À xin
lỗi Chú Hai, quên giới thiệu với chú Hai.
Tuấn
đứng dậy chỉ tay về hướng của Hoành tiếp: - Xin
giới thiệu với chú Hai đây ông kiến trúc sư Hoành, giám đốc tân nhiệm của chúng
tôi.
- Xin
ông giám đốc thứ lỗi cho chúng tôi thiếu lễ phép từ hồi năy
giờ!
Chú cúi đầu xin lỗi. Hoành thấy vậy vội vàng
đứng dậy đỡ lời: - Ấy
chết Chú Hai đừng quá lời, trước sau ǵ rồi ḿnh cũng biết nhau mà. Xin chú Hai
cứ xưng hô như mọi người cho vui vẻ cả làng, quên các chức phận lỉnh kỉnh đó, nó
khó nghe lắm! - Dạ,
cám ơn ông giám... à.. Ông Hoành.
Giới
thiệu Hoành xong Tuấn quay qua bác Thịnh: - Và
đây là bác Thịnh, được bổ nhiệm một lần với ông Hoành!
Ông Thịnh hơi nhớn người lên một chút, cúi đầu
chào Chú Hai Ngầu.
Chú Ngầu đáp lễ: - Chào
chú, Chú thứ mấy?
- Người
ta thường gọi tôi là Cả Thịnh! - À ra
th́ chú cũng thứ Hai, thôi th́ tôi gọi chú Cả vậy.
Giới
thiệu xong, Tuấn kéo ghế ngồi xuống.
Về
khoản rượu Hoành chưa nắm vững vấn đề cho lắm nhưng không muốn hỏi thêm, nên
gọi: - Vậy
phiền chú Hai cho thứ rượu nào ngon nhất là được rồi. Đồ nhắm th́ cá lóc nướng
trui như anh Thống đánh hơi được và thêm vài ba món ǵ bắt rượu là được rồi.
Quay
qua mọi người Hoành hỏi: - Như
vậy có được không mấy anh?
- Thế
cũng ngon chán rồi. Bác Thịnh bây giờ mới lên tiếng.
Thím
Ngầu đem ly và một chai rượu trắng ra để lên bàn. Hoành rót rượu ra cho mọi
người. Xong nâng ly lên nói: - Hôm
nay tôi mới có dịp đi chơi với quư vị, xin nâng ly, cạn ly đầu gọi là ly ra mắt.
Hoành
đưa ly lên môi, đẩy nhẹ một cái, úp ly xuống mặt bàn. Mọi người làm theo. Thấy
cách uống rượu của xếp mới có vẻ sành sơi, mọi người có ư dè dặt. Thật ra không
ai biết đây là ly rượu đế đầu tiên trong đời Hoành. Sinh ra và lớn lên trong một
gia đ́nh giầu có ở Sài G̣n, Hoành chỉ uống rượu Martell, hay Ballantine hoặc tệ
cũng ông già chống gậy. Ly đế đầu, đối với Hoành nó nồng nặc khó nuốt vô cùng,
nhưng trong hoàn cảnh nầy, Hoành phải coi như là rượu ngon. Nhâm nhi chưa hết ly
thứ hai th́ món cá lóc nướng trui chấm mỡ hành bốc khói cũng vừa ra tới, mùi
thơm của hành nóng bốc lên tạo cho người ngồi xung quanh cảm thấy thèm chảy nước
miếng.
Thống
nhấp một tư đế, khà mạnh một cái để ly xuống bàn cầm đũa lên mời mọi
người: - Xin
mời quư vị. Chẳng
cần cho ai phụ họa hắn gắp một miếng cá chấm vào bát mỡ hành, đưa vào mồm, nhai
chậm răi, nuốt xong miếng cá, hắm chụm năm đầu ngón tay hôn nhẹ một cái, tỏ ra
là một tay thử món ăn sành nghề.
Hoành
hỏi: - Tôi
thấy thường thường người ta tưới mỡ hành lên cá, tại sao ở đây lại chấm nhỉ?
- Tại
ông giám đốc chưa biết món mỡ hành của chú Hai ở đây mặn, v́ có nước mắm. Nếu ta
rưới lên cá, cá sẽ thấm đầy nước mắm, làm cho thớ cá bị nhăo mất ngon.
- Anh
Thống học ăn ở đâu mà rành sáu câu quá vậy?
Thống
cười toe toét nói: - Dạ,
có ǵ đâu, em chuyên môn đi theo mấy ông nhậu chi tiền đồ nhậu cho mấy ổng mà
rành đó thôi! - Tại
sao không tự đi một ḿnh có phải đỡ tốn tiền hơn không?
Thống
nói một cách hănh diện:
- Trên
đời nầy rành ăn chỉ có mấy ông nhậu, dại ǵ mà đi thử một ḿnh, vừa không vui
vừa làm sao biết hết các món ngon của thiên hạ! - Anh
chi bao nhiêu là tiền để ăn ké với những người sành ăn như thế không phí hay
sao?
Thống
sung sướng ra mặt, bảo vệ cái ư tưởng cộng hưởng của ḿnh là
đúng: - Mấy
ông nhậu biết ăn ngon nhưng lại ăn rất ít thành ra tôi vẫn là người ăn nhiều
nhất, nếu không thế th́ sao anh chàng Triết lại đặt cho tôi cái hỗn danh là vua
phá mồi! Mọi
người cười ồ.
Chú Hai
Ngầu đúng là tay làm món ăn ngon không đâu bằng, Cặp cá lóc tuy không to lắm
nhưng cũng nặng cả kí-lô thế mà chỉ trong phút chốc, hai dĩa rau sống lớn với
hai dĩa bánh tráng nhúng bây giờ chỉ c̣n dĩa không. Bác Thịnh dành cho được hai
cái đầu c̣n Thống xương cũng không chê. Món cá nướng trui vừa hết, Chú Ngầu cũng
vừa bưng lên hai món nữa. Đó là món gà gị nướng chanh muối da vàng, bóng loáng
và mỏng dính. Món kế là ốc bưu xào dưa cải chua thơm phứt. Triết chuyển lỗ mũi
theo tay của Chú Hai, hắn hít một hơi dài rồi nói:
- Đồ ăn
ngon thật nhưng thiếu chú Hai nói chuyện đời th́ mất cả cái thú của bữa nhậu.
Chú xong chưa, ngồi lai rai vài ba sợi đi đă! Chú Hai
cười đưa mấy cái răng vàng ra nói:
- Xong
rồi, với các ông mà tôi không được góp phần làm cho rượu mau cạn chai th́ phí
phạm cả tấm ḷng chiếu cố của mọi người. Tôi phải lo cho xong ba món nhậu. Bây
giờ đến phiên bả hầu ông táo để ta có cơm ăn.
Cũng
như mọi khi Tuấn ít nói, chỉ từ tốn nhấm nháp cho vui ḷng mọi người. Mọi người
đi chơi với chàng hơn năm qua cũng đă quá biết tính t́nh của Tuấn, nên chẳng ai
nói ǵ, nhưng Hoành không biết nên hối thúc: - Anh
Tuấn người không khỏe sao ăn có vẻ uể oải quá vậy?
Thống
tỏ ra là người hiểu biết Tuấn nhiều: - Ông
nầy chỉ thích lấy cái vui của thiên hạ làm cái vui của chính ḿnh. Ổng vậy đó,
nhưng ḿnh uống tới đâu ổng theo tới đó! Thấy
Tuấn uống cũng rất ít cho nên Hoành trêu Thống: - Vậy
giữa hai người ai là người say trước?
Thống
tự đắc: - Cả
hai chúng tôi chưa bao giờ say cả. Tôi với ông Tuấn thường là người d́u đưa mọi
người về nhà mỗi lần có nhậu.
Triết
cười ha hả nói: - "Tại
hạ rất là bội phục huynh đài tửu lượng cao! Bội phục, bội
phục!" Tuấn
cười một cách thoải mái. Thống cũng chẳng bực ḿnh mà c̣n khoái chí đứng dậy nói
lớn: - "Cám
ơn huynh đài quá khen"! Mọi
người cười ồ. Hoành tiếp tục rót rượu cho mọi người. Khi đổ tới giọt chót, Hoành
quay qua Chú Ngầu kêu thêm: - Phiền
chú cho thêm một lít nữa.
Chú
Ngầu đi vào nhà trong xách ra một lít đế đặt xuống bàn vừa cười
nói: - Chà
hôm nay coi bộ nóng máy, chưa có phần tui mà đă láng được một lít, chắc tui sắp
được ra ŕa rồi đó! - Chú
khỏi lo, hôm nay chú có đối thủ rồi đó, bác Cả Thịnh và ông Hoành uống ngọt như
uống nước mía vậy. Triết nói.
Bác
Thịnh không nói ǵ nhưng Hoành khoát tay lia lịa chặn lời
Triết: - Anh
Triết chớ nói như vậy làm chú Hai hiểu lầm th́ khổ tôi đấy.
Chú Ngầu cầm chai rượu đế lên
nói: - Nếu
vậy th́ tốt quá, chai rượu nầy do một người bạn ở dưới Mỹ, nấu nếp và bắp nếp
thượng hạng, sau khi cất cho vào hũ khằn kín rồi thả xuống đ́a đúng ba năm mới
lấy lên. Ảnh nói ngon lắm nhưng tôi chưa dám uống, hôm nay đem ra để quư vị
thưởng thức.
Hoành
tuy sành rượu, nhưng chỉ biết về rượu nhập cảng, chứ các loại rượu quê hương th́
hôm nay mới uống lần đầu, cho nên khi nghe tới phương pháp ủ rượu đặc biệt nầy
lấy làm thích thú. Bác Thịnh có lẽ là người sành sơi về đế cho nên hứng khởi lên
tiếng:
- Tôi
đă được uống các loại bách nhật và một ít rượu Tầu nhưng chưa nghe loại rượu
ngh́n ngày.
Quư
quá, quư quá. Chú Hai khoan hăy rót, rửa mấy chung nầy cho sạch để rượu quư được
thuần chất.
Chú
Hai thấy có người hưởng ứng một cách trịnh trọng như vậy, cười khà khà
nói:
-
Khỏi cần rửa, tôi có một bộ chung của Nhật, chắc hợp với rượu quư.
Nói
xong Chú Ngầu đứng dậy đi vào nhà trong, chưa đầy mười phút sau, ông bưng một
cái khay với tám cái chung kiểu đặt lên bàn.
-
Xin mời chú Cả khai đao!
-
Dạ, không dám rước bác!
Không
để mất thời giờ Chú Ngầu nói:
-
Cung kính không bằng tuân lệnh.
Nói
xong chú cẩn thận mở nút chai và rót rượu cho bác Cả Thịnh
nói:
-
Kính lăo đắc thọ.
Bác
Cả Thịnh trịnh trọng cầm chung rượu đưa lên mũi, xong nhấp một miếng, để ly
xuống nói:
-
Đúng là rượu quư.
Ngon
thật, ngon thật.
Chú Ngầu từ từ rót rượu ra cho mọi người xong
cầm chung lên nói: - Rượu
ngon mà không có người biết thưởng thức th́ phí thật. Chú Cả làm cho tôi hănh
diện lắm. Mời quư vị nâng chung.
Mọi
người bắt chước bác Cả Thịnh, đưa lên mũi thưởng thức hương vị của rượu xong mới
uống. Hoành nhấp một tư, từ từ đưa rượu vào từng chân răng, đẩy lên khẩu cái rồi
mới nuốt.
- Đúng rượu ngon và đằm vô cùng, chẳng thua ǵ các loại rượu lâu năm của Tây Phương!
|
Send mail to
haphuonghoai@gmail.com
with questions or comments about this web site.
|