Hà Phương Hoài
Cơ Trời Vận Nước
-
- Chương
Một (tiếp)
-
- Tuấn
cúi đầu chào thầy, vẫy tay chào bạn rồi chạy bay ra cổng.
- - Anh
Tuấn chờ Dung với.
- Tuấn
nghe tiếng của Dung gọi vói theo từ sau lưng.
- Tuấn
đứng lại chờ cô bé. Cô bé bắt kịp bước chân của Tuấn liền vội vă dúi vào tay
Tuấn một chiếc khăn tay, mắt đỏ hoe nói trong nghẹn ngào:
- - Anh
Tuấn nhớ về thăm Dung thường xuyên nhé.
- Nói
xong Dung quay mặt chạy về lớp.
- Tuấn
đứng nh́n theo cho đến khi Dung biến mất sau khung cửa của lớp học mới tiếp tục
lên đường. Nhưng khi vừa quay lưng lại th́ thấy Lăo Tôn, quản gia của Trương bá
hộ đứng chờ nó trên lộ. Tuấn chào:
- - Cháu
định qua nhà chào chú để cháu lên tỉnh t́m bác Sáu của cháu.
- Lăo
Tôn, vợ con đều chết cả, thấy Tuấn côi cút một ḿnh thường hay gọi qua nhà cho
quà hay bánh kẹo.
- - Cháu
ngoan, cháu đi rồi ta sẽ cô độc vô cùng. Nhớ về thăm chú nhé. À, ông sai chú
mang một chút hành trang cho cháu đồng thời nhắn với cháu rằng: "Ông rất mong
cháu trở về đây sống với ổng".
- Lăo
trao cho Tuấn một cái xách bằng vải nhỏ nặng tay, chắc là đồ ăn đường. Tuấn xúc
động về mối chân t́nh của lăo Trương nhưng biết rằng Trưljng bà không mấy đồng ư,
cho nên chuyệ?n chấp nhận làm con của lăo sẽ không bao giờ xảy ra. Dù vậy Tuấn
cũng đăi đưa:
- - Nếu
mai đây bác Sáu của cháu ư?ng thuận cháu sẽ tức tốc về đây với ông bà. Thôi chú ở lại mạnh giỏi cháu
phải đi ngay Kẻo trễ.
-
- ¨ °
*<:p>
(-
- Trời
vào xuân, gió thổi nhè nhẹ như mơn trớn, vuốt ve trên cây lá vừa trổ lộc. Thấy
cảnh mà nghĩ &+273;ến ḿnh. Tuấn tự hỏi: Ngày mai sẽ ra sao? Đời ḿnh có t6#7889;t đẹp như
những n6#7909; hoa xuân0kia, hay đời ḿnh s&+7869; như chiếc lá bạc phước rụng lúc về đông,
bị ngư.#7901;i và vật dầy xéo lên ngày ngày?
- Tuấn
không dám nghĩ đến nữa. V́ có nghĩ đến cũng không biết sẽ phải làm ǵ để tránh
khỏi những gai góc đang chờ đón hắn. Tu̐=;n băng qua một cánh đồng lúa. Hương thơm
của lúa làm nó quên đi những dự đoán của tương lai. Tuấn thuy thủi tiếp tục dấn
bước v&37873; một(hướng đi mà Tuấn chẳng có thể h́nh dung về khoảng xa khỏi tầm mắt mà
nó có thể nhận được đó sẽ như thế nào. Nếu bảo rằng nó có dự tính, th́ dự tính
đó chỉ có tính cách không thực. Nó cố nh́n xa hơn, nó chỉ thấy ở đó có một lằn
giới hạn. Cái giới hạn rơ mồn một như hai với hai là bốn, nhưng sau cái giới hạn
đó th́ thật quá mù mờ. Tuấn ngước mắt nh́n trời, một đàn c̣ trắng, thong thả bay
về hướng bắc, dấu chỉ cuộc đời không phải là những chuỗi ngày tích tụ mà là
những chuỗi ngày lang thang t́m kiếm; đàn c̣ kia có bao giờ chấp nhận sự cố
định. Chính cuộc sống của chúng là những chuỗi ngày nổi trôi. Tuấn bước xuống
ruộng nếp bẻ một gié lúa, bỏ vào miệng, tận hưởng những giọt sữa thơm tho của
hương trời đất mẹ.
- Đây là
lần đầu tiên Tuấn rời nơi chôn nhau cắt rốn để đến một phương trời xa lạ, mà
ngày trở lại th́ thật là mù mờ. Khi đến trước một ngă ba đường Tuấn không biết
nên đi ngả nào mới tới tỉnh. Tuấn băn khoăn nh́n con đường mà nghĩ tới bản thân.
Trước mặt, đơn giản chỉ có hai con đường để chọn, thế mà Tuấn đă cảm thấy mông
lung, không biết nên chọn lối nào. Cuộc đời có tới muôn ngả th́ làm sao có thể
biết đâu mà chọn cho đúng.
- Trong
đầu Tuấn có hàng đống câu hỏi. Câu hỏi nào cũng không có đáp số. Cha
là ai? Người c̣n sống hay chết? Nếu c̣n sống, bây giờ người đang ở đâu? Làm sao
kiếm được người trong khoảng đất trời cao rộng nầy? Bác Sáu Tuyên là ai? Cha
ḿnh tên là Tuyên, bí danh là Sáu Tuyên! Bác Sáu Tuyên có phải là cha ḿnh
không? Nếu phải tại sao bà Hồng không chịu nói rơ? Nếu không gặp được bác Sáu
Tuyên ở Chùa th́ ḿnh sẽ phải làm ǵ? Nhiều câu hỏi quá! Tuấn không muốn nghĩ
tới nữa, mạnh dạn tiến bước không cần đắn đo, đi đại vào một ngả đường....
- Chiều
hôm sau, nhờ có một người đi ra tỉnh cho Tuấn quá giang trên chiếc xe đạp già
nua của găᠮ?#234;n Tuấn đă đến Chùa Linh Sơn ở phía tây thị trấn Qui Nhơn vài
cây số vào lúc gần xế chiều.
-
- Tuấn
uể oải bước qua cửa tam quan chùa. Qua khỏi cổng tam quan là một vườn hoa đủ
loại. Đập mạnh vào mắt khách thập phương là hai hàng trắc bách diệp, được cắt
tỉa thật cân đối, tuổi chắc cũng cả trăm năm. Cuối hai hàng trắc bách diệp là
hai bụi thiên tuế cao đến bảy, tám thước tây, thân cao và lớn chứng tỏ đă thi
gan cùng tuế nguyệt. Ở giữa, đối diện với chánh điện là một vườn hồng khoe sắc
thắm, thêm vào đó mấy bụi hải đường sum suê, hoa đang tranh hương sắc với các
nàng hồng. Giữa vườn là các loại thược dược hoa vẫn c̣n vẻ đẹp của những ngày
đầu xuân. Đặc biệt hai bên, từ ngoài cổng chùa vào đến hai bên hông chánh điện
là hai hàng mai c̣n đua nở tạo thành h́nh rẽ quạt. Từ hồi mới bắt đầu hiểu giá
trị của cuộc đời, Tuấn đă nghe nhiều về Linh Sơn Tự, những tiếng thơm xấu đều có
đủ cả, nhưng bây giờ Tuấn đang thực sự sờ mó và chiêm ngưỡng trong khung cảnh
hữu t́nh. Tuấn khó có thể tưởng tưởng được làm sao một nơi tu tŕ mà lại có thể
có cái cảnh muôn hoa tranh sắc, ngàn bướm lả lơi.
- Trước
khi đi vào chánh điện, hai bên hiên chùa c̣n có hai giàn hoa thiên lư, và xa xa
phía sau chùa là những giàn bầu bí trái nặng giàn, và một vườn rau, cà và đậu
xanh tươi. Thật là một cảnh thoát tục tuyệt trần.
- Trước
đây những lúc chiều về hoặc khi rỗi răi Tuấn thường đến thăm thầy Hương. Thầy
Hương tŕu mến giảng cho Tuấn nghe những huyền thoại về các loài hoa. Câu chuyện
hoa mẫu đơn làm cho Tuấn hứng thú nhất.
- -
Sao ở đây lại không có mẫu đơn nhỉ? Giá như ở hai góc cổng tam quan và hai góc
tiền điện có mấy bụi mẫu đơn nữa th́ đẹp biết mấy! Tuấn
nghĩ.
- Có
một lần Tuấn v́ quá say mê những chuyện kể về linh hồn của các loài hoa đă quên
bẵng việc nó đă hứa đi bắt bướm với Dung làm Dung giận đến cả tuần lễ. Nghĩ đến
cô bé Tuấn thấy ḷng vui vui, nhất là chiếc khăn tay có cột một chiếc nhẫn nhỏ
xíu mà Dung tặng nó trước khi rời xa Tây Sơn làm Tuấn quên đi hoàn cảnh hiện
tại. Tuấn vẫn ngây người trước cảnh hữu t́nh và những kỷ niệm của ngày qua tiếp
tục trở lại với nó - Tuấn chợt nhớ đến người xưa, nhớ đến vị thầy khả kính, say
mê thiên nhiên, tâm hồn thoát tục...
- Trong
những đêm trời trong, trăng sáng, Tuấn thường trốn bà Hồng đến với thầy Hương.
Một thầy một tṛ, vui với trời trăng, thơ phú. Nay vật đổi sao dời, Tuấn phải xa
thầy, xa bạn, xa nơi đầy kỷ niệm của tuổi thơ. Hơn mười tuổi đầu mà Tuấn đă phải
trải qua ba lần mất mát lớn lao. Lần đầu mất đi t́nh thương của người từ mẫu. Sự
mất mát nầy có lẽ lớn lao nhất nhưng v́ Tuấn c̣n nhỏ nên chưa biết ǵ. Thứ nh́
là cái chết của bà Hồng. Biến cố nầy tạo nên cảnh tứ cố vô thân của cả đời nó và
bây giờ Tuấn mất nốt những cái ǵ đẹp nhất của tuổi thơ - Thầy và bạn. Nghĩ đến
những đau thương nầy, Tuấn thấy g̣ má ươn ướt. Bỗng nhiên Tuấn nghe có tiếng
chào hỏi phía sau lưng kéo nó về với thực tại.
- -
Mô Phật, nầy anh bạn kia muốn kiếm ai?
- Tuấn
lấy tay quẹt vội nước mắt trên má rồi quay lại hướng có tiếng nói, th́ phát hiện
một chú tiểu cỡ tuổi của nó từ trong chùa trong đi ra, chú tiểu có nước da hơi
xanh, đầu cạo trọc ngoại trừ trước thóp c̣n một cḥm tóc.
- Tuấn
ấp úng:
- -
Dạ... thưa tôi t́m bác Sáu!
- -
À, bác Sáu đi vắng mấy hôm rồi, chắc rằm mới về. Anh từ đâu
tới?
- -
Tôi từ Tây Sơn lên đây!
- -
Đây về Tây Sơn xa lắm, vậy tối nay anh định ngủ đâu?
- Tuấn
găi đầu.
- -
Dạ, cũng chưa biết!
- -
Hay là để tôi vào tŕnh với sư phụ, xin cho anh ngủ tạm ở đây một đêm, mai hăy
hay. Chú tiểu đề nghị.
- Bỗng
có tiếng gọi từ trong chánh điện:
- -
Ngộ Pháp.
- Ngộ
Pháp quay về hướng chánh điện cung kính trả lời:
- - Dạ,
thưa thầy gọi con,
- - Hăy
đưa tiểu đạo hữu đó vào đây. Tiếng vọng từ trong chánh điện.
- - Dạ!
- Ngộ
Pháp quay sang Tuấn nói.
- - Anh
theo tôi vào gặp Trụ tŕ.
- Tuấn
chẳng chút thắc mắc lặng lẽ đi theo chú tiểu tiến về phía chánh điện. Tịnh pḥng
của vị trụ tŕ ở bên chái sau phía trái của chánh điện. Chú tiểu Ngộ Pháp dắt
Tuấn đi ṿng và vào bằng cửa bên hông. Từ trong pḥng vị trụ tŕ có cửa khác
thông ra chánh điện cho nên Tuấn có thể nh́n thấy cảnh trí ở bên đó. Tuấn vừa
nh́n ra th́ vị trụ tŕ đă từ chánh điện tiến vào tịnh pḥng. Chú tiểu Ngộ Pháp
chắp tay niệm Phật và vái.
- - Bạch
sư phụ, anh nầy từ Tây Sơn đến t́m Bác Sáu.
- Tuấn
cúi đầu chào:
- - Kính
thưa thầy!
- - Nam
Mô A Di Đà Phật, tiểu đạo hữu là ǵ của bác Sáu?
- - Dạ
con mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được bà Hồng nuôi nay bà Hồng cũng đă khuất bóng.
Trước khi mất có dặn con đến đây kiếm bác Sáu, nhưng con cũng chẳng biết bác Sáu
có liên hệ ǵ với con?
- - Bác
Sáu đi vắng, năm bữa hay nửa tháng mới về. Tiểu đạo hữu cứ tự nhiên lưu lại đây
chờ bác Sáu về hăy hay.
- Lăo ḥa
thượng quay qua Ngộ Pháp:
- - Ngộ
Pháp, con hăy đưa tiểu đạo hữu ra nhà sau nghỉ ngơi, nhớ lo cơm chay cho tiểu
đạo hữu ăn, chắc đi từ sáng tới giờ cũng đói lắm rồi. Lăo
lại quay qua Tuấn nói:
- -
Tiểu đạo hữu hăy tùy nghi.
- -
Con xin cám ơn sự rộng lượng của thầy.
- Ngộ
Pháp và Tuấn vái chào lăo Ḥa Thượng và đi ra sau chùa bằng cửa hông. Sau hai
ngày dài mệt mỏi và đói khát nay được cơm nước no nê, Tuấn vừa lên giường đă lăn
ra ngủ như chết.
- Thời
gian trôi qua nhanh, Tuấn đă ở lại chùa được mười ngày. Hôm nay là ngày mười bốn
mọi người trong chùa bận bịu lo hoa qua lễ vật chuẩn bị đón khách thập phương
đến chùa lễ Phật vào ngày rằm. V́ mới đến chùa trong một thời gian ngắn cho nên
Tuấn lăng xăng không biết làm ǵ, chỉ chờ có ai sai ǵ th́ làm nấy. Những công
việc cần phải làm trong những ngày lễ th́ đă có quy củ từ bao năm tháng qua,
người nào việc đó cho nên Tuấn trở thành thừa. Quanh quẩn măi vẫn không có ǵ
làm cũng sinh buồn chán, Tuấn bèn thả bộ ra vườn ngắm hoa. Khi ra tới vườn hoa
bỗng Tuấn nhớ đến một việc quan trọng là xuống bếp t́m bác Sáu. Tuấn rẽ trái đi
về hướng nhà bếp. Nhưng khi đến nơi th́ căn pḥng của bác vẫn vắng lặng như tờ.
Tuấn lại thui thủi đi vào chánh điện xem mọi người làm
việc.
- Tối
nay mọi người đi ngủ sớm, một ḿnh vị trụ tŕ ngồi trong chánh điện tụng kinh.
Tuấn ngủ không được, ngồi dậy, ra cửa lửng thửng đi về hướng chánh điện, băng
ngang dưới giàn hoa thiên lư. Ánh trăng mười bốn chiếu xuyên qua giàn hoa thật
thơ mộng. Tuấn nghĩ đến thân phận của ḿnh, không biết ngày mai sẽ ra sao? Thật
là một thắc mắc khó có thể giải đoán được. Không lẽ cứ để cho sự sự tự nhiên
trôi qua. Là một người con trai Tuấn nghĩ phải phấn đấu, không thể ngồi chờ ông
trời diễu cợt qua phần số con người. Chim muông kia dù tạo hóa đă an bài cho
chúng có đủ thức ăn, có dẫy đầy nước uống, nhưng chúng cũng phải phấn đấu để
sinh tồn. Chúng phải tránh thiên tai, phải khôn khéo ḥa ḿnh với mầu sắc của
thiên nhiên mới thoát khỏi móng vuốt của những con chim lớn luôn luôn ŕnh rập
để bắt nó. Tuấn biết, tự ḿnh phải chuẩn bị cho ngày mai, không thể phó mặc cho
trời. Ngày mai - Ngày mai là một thời điểm mới của những dự tính và kết quả của
những ǵ ḿnh đă thực hiện ngày hôm nay.
- Tuấn
vươn vai hít một hơi thật dài để tận hưởng không khí trong lành để bồi bổ cho
thân xác và tạo thêm sức mạnh cho tâm năo để ḿnh có thể sáng suốt bước chân vào
đời...
- Thời
gian trôi nhanh như bóng sổ, một tháng trôi qua nhưng bác Sáu Tuyên vẫn chưa trở
về. Đời sống ở chùa thật cũng có nhiều hứng thú đối với Tuấn, dù rằng ngày qua
tháng tới cũng chỉ có những việc kinh kệ, ăn, học chữ, học Phật pháp, học vơ
cùng làm các việc lặt vặt nhưng Tuấn được mọi người thương yêu quư mến nhất là
vị trụ tŕ cùng Ngộ Pháp. Tuấn bắt đầu yêu đời sống ở đây. Tuấn chẳng c̣n thấy
sốt ruột v́ hàng ngày trông đợi bác Sáu trở về. Tuấn đă sắp đặt và tự tạo cho
ḿnh một chỗ đứng trong chùa bằng cách tích cực ḥa ḿnh vào mọi sinh hoạt của
tăng nhân. V́ vậy việc trở về của bác Sáu Tuyên có xảy ra hay không, chẳng có ǵ
quan trọng đối với Tuấn.
- Một
hôm trụ tŕ cho gọi Tuấn vào thiền pḥng hỏi:
- -
Sống ở đây mấy lâu nay con thấy thế nào? Có thích không?
- -
Dạ, bạch thầy, con là một đứa bé mồ côi, chỉ ước ao được phụ việc với bác Sáu
ngày ngày kiếm ba bữa cơm là phúc đức cho đời con lắm rồi. Ơn đức này con không
biết làm sao mà trả nổi!
- -
Đă là duyên th́ làm ǵ mang ơn hay trả ơn. Ta đă quyết định vào ngày mồng 10
tháng tới sẽ chính thức nhận con làm đệ tử của ta.
- -
Bạch thầy, vấn đề nầy xin...
- -
Con khỏi lo, vị trụ tŕ như hiểu ư của Tuấn, an ủi, dù là học tṛ của ta nhưng
con không phải xuống tóc. Ta sẽ truyền thụ vơ công cho con đồng thời cho con
theo các sư huynh đệ trong chùa học chữ và Phật pháp. Mai nầy tất hữu ích cho
con.
- - Đa tạ
ơn thầy!
- Mấy hôm
sau, khi nghe được tin bác Sáu về, Tuấn vội vă đến gặp bác. Bác Sáu sống trong
một căn pḥng sát vách bếp. Mùi mốc pha lẫn với mùi khói cùng hơi đồ ăn làm
người mới bước vào pḥng không quen sẽ thấy khó ngửi vô cùng. Pḥng chỉ có một
chiếc giường cùng một cái bàn bằng gỗ tạp. Khi Tuấn đến, bác Sáu đang thu dọn đồ
đạt. Thấy Tuấn bước vào lăo đă gắt ngay:
- - Nầy
chú bé kia, vào đây làm ǵ?
- - Dạ
cháu từ Tây Sơn lên đây v́ lời ủy thác của một người.
- - Ủy
thác th́ sao. Xin lỗi chú tôi cần nghỉ ngơi.
- Tuấn
thấy ông nầy không mấy thiện cảm với trẻ con cho nên vội vă đi ra chờ dịp khác
vậy.
- Đă
nhiều lần, Tuấn, khi xuống bếp lấy trà nước cho vị trụ tŕ đă cố ư làm quen để
rồi có dịp vào pḥng lăo cho lăo biết ư định của ḿnh. Nhưng lần nào cũng thất
bại, v́ chưa kịp hở môi th́ lăo không thèm lư tới hoặc đă bỏ đi ra nơi khác. Một
hôm Tuấn đánh bạo đến pḥng của bác một lần nữa. Tuấn lễ phép chào hỏi bác Sáu,
lăo chỉ ừ lấy lệ, lần nầy lăo không đuổi đi như mấy lần trước, có lẽ v́ lăo đang
bận đọc sách. Tuấn đi đến kệ sách, mắt liếc về hướng bác Sáu lẩm bẩm
đọc:
- Giang
đầu, nợ nước hai vai gánh,
- Trước
mặt thù nhà một hướng đi.
- Khi
nghe xong câu nầy, bác Sáu biến sắc ra mặt, ngẩng đầu lên nh́n Tuấn, lăo lấy lại
vẻ tự nhiên quát lớn.
- - Bộ
mày điên rồi hả thằng nhóc! Lẩm bẩm ǵ đó.
- Thật
như trời giáng, Tuấn thấy trời đất trước mặt như quay cuồng. Nó nhớ lại lời dặn
của bà Hồng trước khi chết: "Con nên nhớ một điều, hăy nhẫn nại, v́ ông ta rất
cổ quái". Tuấn nghe lăo nói tiếp:
- - Từ
này về sau, tao cấm mầy bén mảng đến nới nầy. Dù ai có nhờ mầy hoặc bảo mầy đến
đây cũng không được tới. Chỗ nầy không phải là chỗ của mầy biết chưa?
Đi
ra ngay!
- Tuấn
toan nói: "Bà Hồng ủy thác tôi đến gặp ông" nhưng mồm đă cứng lại sau khi chỉ
nói được hai chữ
- -
Bà Hồng...
- -
Đi, đi mau, không hồng không đỏ ǵ cả .
- Nước
mắt trào nhanh, lăn trên đôi má thằng bé, Tuấn thui thủi đi ra, nó đi một mạch
ra đến hậu sơn của chùa. Nó nghĩ cảnh vắng lặng ở đây sẽ làm cho ḷng khuây khỏa
hơn. Nó đi, đi măi qua những con đường ngoằn ngoèo, xung quanh là những cây con
thuộc loại rừng chồi. Thỉnh thoảng có điểm một vài cây ổi sẻ hay cây chuối mọc
chen lẫn bên cạnh những bụi thiên tuế, có thân đen và cao đến hai ba thước tây,
điều nầy chứng tỏ Hậu Sơn đă hiện hữu trên trăm năm. Bây giờ là xế trưa vào mùa
hè, trời tuy nóng như thiêu như đốt nhưng ở đây lại mát mẻ dễ chịu. Gió hiu hiu
thổi rung những cành cây lá xanh mơn mởn, làm cây tiết ra không khí trong lành,
Tuấn thấy khoan khoái vô cùng. Tuấn giang hai tay ôm lấy trời cao, hít mạnh cho
không khí ngập tràn buồng phổi rồi từ từ thở ra. Nó làm như thế độ một chục lần
th́ thấy tinh thần sảng khoải. Nó thấy lồng ngực nó nóng ran. Đầu óc nó lóe lên
một ư tưởng lạ kỳ. Cái ư tưởng giữa yêu và sợ. Tại sao nó lại phải chạy trốn một
t́nh huống không rơ hư thực! Bác Sáu tuy hất hủi nó nhưng nó luôn luôn nhận thấy
ở bác Sáu có một ma lực thu hút hắn. Nó thấy Bác Sáu chẳng có chỗ nào là đáng
ghét. Nó tự nhiên sợ và chạy trốn cái lực đó. Một cơn gió mạnh thoáng
qua.
- -
Tao cấm mày bén mảng đến nơi nầy!.. đến nơi nầy!.. đến nơi nầy!
- Rồi
bỗng nhiên chân nó khựng lại, nó đang đứng trước một cái biển hiệu: "Khu Cấm
Địa, Miễn Vào", Khu Cấm Địa, Miễn Vào - năm chữ đó bắt đầu thay phiên nhau nổ
tung trong đầu của Tuấn. Như lửa đổ thêm dầu, âm vang lời của bác Sáu oang oang
dội lại trong tai của thằng bé: "Tao cấm mầy bén mảng đến nơi nầy!
"
- Thực
ra bác Sáu là ai! Tại sao bà Hồng lại bảo Tuấn đến gặp lăo. Tại sao lăo lại
không chịu nhận! Bác Sáu là ai. Thật là rắc rối. Tuấn ngồi bệt xuống băi cỏ, dựa
vào gốc cây nghĩ vẩn vơ. Tuấn ngước mắt nh́n trời, thấy những đám mây đang lơ
lửng trôi về nơi vô định. Tuấn hy vọng t́m được một minh chứng nào đó để giải
thích hoặc biện minh cho hành động quái dị của người đời. Mây vẫn bàng bạc bay ở
trên cao, nhưng có lúc nó lại thấy mây nhảy xuống đất, biến thể thành bóng đen
chạy thoáng qua trước mặt hắn, như trêu ngươi hắn. Có phải mây chính là cái bóng
đen tai ác luôn luôn ở trên đầu hắn, che khuất tương lai c̣n dài của nó hay
không? Tuấn không muốn đối đầu cái lực vô duyên dó. Hồn Tuấn ngưng đọng lại, nó
buông xuôi hết tất cả để rồi Tuấn trở về với đất Tây Sơn. Ở đó tuy cuộc sống đầy
sợ sệt v́ bạo quyền. Tuy bọn cầm quyền đă gây nên nhiều ân oán hận thù với một
mớ chủ thuyết mới, làm đảo lộn cương thường đạo lư, nhưng ḷng người Tây Sơn lại
luôn luôn ḥa dịu với nhau và cố gắng bảo vệ những ǵ của cha ông c̣n để lại.
Theo lời của thầy Hương th́ đă bao năm qua, kể từ khi nhà Nguyễn Tây Sơn bị thất
bại, dân Tây sơn ít khi được sống yên hàn theo đúng nghĩa của nó, dù là trong
thời gian thái b́nh thịnh vượng nhất của đất nước, bởi lẽ dân Tây Sơn đă mang
một món nợ máu truyền kiếp với nhà cầm quyền đương cuộc. Những cuộc lùng bắt hay
hạ sát tập thể đă thường hay xảy ra tại đây. Giang sơn gấm vóc đă không c̣n là
nơi dung thân của những người dân hiền ḥa, lam lũ mà là của kẻ chiến thắng. Khi
cầm vận mệnh quốc gia xă tắc trong tay, kẻ chiến thắng vẫn măi măi dành quyền lo
trả thù, tính chuyện nhổ cỏ th́ phải nhổ cho tận gốc. Cái lư của kẻ chiến thắng
là cái lư của lẽ phải hay là cái lư của lệnh trời. Ngay cả những người trước đây
phục vụ đắc lực theo mệnh trời nay hoàn tất nhiệm vụ cũng có thể trở thành những
cái gai đáng ghét như những cái gai thừa thăi và nguy hiểm của một cành hoa
hồng, cần phải bỏ đi. Sự trung thành nhiều khi chỉ được hiểu theo một chiều. Cái
chiều từ thuộc cấp đi lên mà thôi. Lẽ tất nhiên ḷng trung thành làm ǵ có giá
trị vĩnh cửu để được tồn tại khi người muốn chiếm giữ cái hoa hồng đó nhất quyết
loại bỏ những ǵ có thể làm tổn thương chủ nhân của hoa. V́ vậy giá trị của ḷng
trung thành cũng chỉ nhất thời.
- Để
tránh họa sát thân nhiều người đă bỏ thôn đi t́m đất sống. Họ chạy đến Thái Lan
lập nghiệp hoặc vào trong Nam lánh nạn, một số th́ vào trong núi tạm lánh mặt để
rồi khi an b́nh văn hồi th́ họ lại trở về thôn sinh sống. Cảnh núi non nguy hiểm
kia mặc nhiên đă trở nên chỗ an toàn đầy nhân hậu. Trong khi đó con người khi
muốn chiếm giữ, và nếu họ là người có uy quyền th́ dù họ làm bất cứ chuyện ǵ,
phi đạo lư đến đâu cũng trở thành hợp lư! Vậy đạo lư của cuộc đời đâu phải là
những cốt cán của những ǵ ghi trong sách vở thánh hiền mà chỉ là những phương
cách đề ra bởi những con người có uy quyền, đă được tô son trát vàng để trở
thành những công thức hành sự có chính nghĩa.
- Ngày
nay, tuy chuyện lùng bắt những người liên quan tới gịng họ Nguyễn Tây Sơn không
c̣n xẩy ra nữa. Nhưng đại nạn vẫn c̣n lẩn quẩn xung quanh đời sống của người dân
Tây Sơn như những con ma đói, người dân và thân tộc đă hơn một lần đem vinh
quang cho gịng giống Lạc Hồng nhờ trận Đống Đa và trận Hà Hồi.
- Khi
người Pháp đặt nền đô hộ trên toàn thể đất nước Việt Nam, sóng gió chính trị lại
đổ trên đầu những người dân thiếu may mắn này. V́ tính chất lịch sử và đất địa
linh anh kiệt của thôn Tây Sơn, nhiều anh hùng đă phát xuất từ đây. V́ hoàn cảnh
đưa đẩy, dân của thôn Tây Sơn rất hăng say trong những hoạt động chính trị chống
ngoại xâm. Những hoạt động này thường mang nhiều bất lợi cho chính quyền thuộc
địa, do đó họ lùng bắt c̣n dă man hơn cả thời xa xưa nữa.
- Nhưng
Tây Sơn vẫn là Tây Sơn. V́ Tây Sơn c̣n ẩn tàng một cái ǵ đó, làm cho người dân
vẫn sống và vẫn tiếp tục đấu tranh dưới bất cứ huống cảnh nào. Sự kiện nầy được
chứng tỏ qua lịch sử của họ hơn hai trăm năm nay. Tây Sơn hầu như chấp nhận mọi
tai biến như là những sự việc b́nh thường của cuộc sống hàng ngày... Thiên tai,
hạn hán liên tục không làm cho họ nhụt chí. Chiến tranh và chết chóc măi măi đổ
trên đầu con cháu của Tây Sơn, không làm cho họ khiếp sợ hay đầu hàng. Sau cơn
mưa trời lại sáng.
- Tuấn
làm sao quên được ngày đầu tiên theo bà Hồng đến giúp việc trong sân nhà của Lăo
Trương, Tuấn đă gặp Dung, đứa con gái độc nhất của lăo Trương bá hộ đang thả
diều trong sân th́ diều bị vướng vào cây. Dung loay hoay măi vẫn không gỡ được,
đành ôm mặt khóc. Tuấn đă gỡ con diều khỏi cây giúp Dung. Nhưng con diều đó đă
rách nát.
- Thấy
con bé khóc nức nở, Tuấn đă đi lấy tre làm một con diều khác cho Dung. Chỉ trong
mấy giờ Tuấn đă làm xong cho Dung một con diều mặt trăng rất đẹp và lại bay cao
hơn con diều bướm cũ của Dung, làm Dung vui sướng cười đến híp cả mắt. Từ đó
Dung và Tuấn đă trở thành đôi bạn thân.
- -
Anh Tuấn có đi học không? Dung hỏi.
- -
Nhà tôi nghèo th́ làm sao có thể đi học được, Tuấn buồn bă trả lời.
- Với
tất cả chân t́nh của một đứa bé xuất thân từ một gia đ́nh đạo đức, Dung
nói:
- -
Để Dung nói với ba Dung cho anh đến đây học cùng với tụi Dung.
- Tuấn
rụt rè năn nỉ:
- -
Thôi cám ơn Dung. Dung làm vậy ông bà giận đuổi bà của tôi th́ chết đói cả đám
đó.
- -
Đâu có sao, con cái của tá điền cũng được ba Dung cho vào học chung với Dung
đấy. Bà Hồng không phải là tá điền nhưng cũng đang giúp việc cho nhà nầy mà.
- Tuấn
im lặng, Dung nói tiếp:
- -
Có mấy đứa đâu phải là con tá điền cũng được học. Chúng c̣n học giỏi hơn Dung
nữa à.
- Mấy
hôm sau khi bà Hồng lănh tiền công th́ Trương bá hộ kêu riêng vào pḥng khách
ngỏ ư với bà Hồng là muốn để cho Tuấn đi học với mọi con trẻ ở đây. Dung đứng
bên cạnh cha mặt mày hớn hở và hănh diện. Thế là ngày hôm sau Tuấn vào lớp học
như những đứa trẻ khác. Nghĩ đến Dung, nghĩ đến những người thân, Tuấn cảm thấy
vui vui, ḷng tràn đầy một niềm tin...
- Mặt
trời trở nên đỏ rồi xuống dần sau rặng Trường Sơn. Những đám mây trắng trưa nay
đă đổi thành mầu đỏ ối, phản chiếu trên núi trên đồi. Gió cũng đă đổi hướng.
Ngọn gió tây buốt rát bây giờ được thay bằng gió đông mát nhẹ và phơn phớt một
chút mùi lúa mới, với đ̣ng lúa c̣n đang nặng sữa. Sư ông và các tăng nhân đi t́m
khắp nơi trong chùa, gọi tên của Tuấn vang dội cả một góc trời.
- Ngộ
Pháp quay qua sư ông nói:
- -
Bạch sư phụ, con nghe đồn rằng, thời gian gần đây, trong vùng này có cọp ba chân
đă thành tinh thường hiện ra mượn h́nh người, để bắt người đem về ăn thịt, hay
là anh Tuấn bị cọp vồ rồi.
- -
Ngộ Pháp, con không được nói những lời gở. Sư ông ôn tồn trách đồ đệ.
- -
Dạ, con xin lỗi thầy, nhưng ḿnh đă kiếm khắp nơi rồi vẫn chẳng thấy anh ấy đâu
hay là anh Tuấn ở trong nhà bác Sáu.
- Ngộ Duyên nói:
- -
Tôi đă t́m rồi, nhưng không thấy!
- Sư
ông với giọng đầy từ ái tiếp:
- -
C̣n một nơi ta chưa tới đó là A Di Đà Sơn.
- Ngộ
Duyên nói:
- -
Nhưng nơi đó là cấm địa mà sư phụ!
- -
Có thể v́ vô t́nh nó đă đến hậu sơn rồi không kiếm được đường về.
- Nói
xong mọi người lục tục đi về phía hướng đó, vừa đi vừa kêu ơi ới. Tuấn đang nằm
ngủ say trên tảng đá, nghe tiếng gọi giật ḿnh thức dậy. Đúng ngay lúc các tăng
nhân cũng vừa đến chỗ Tuấn. Tuấn đứng dậy dụi mắt chạy đến trước sư ông quỳ
xuống.
- -
Bạch sư ông, con chỉ vô t́nh đến đây và v́ say mê với cảnh trí nên đă nằm ngủ
quên, xin sư ông và các thầy xá tội.
- -
Không sao, miễn con an lành là được rồi, sư ông đỡ lời.
- -
Con xin đội ơn sư ông và các thầy đă tha tội.
- Tuấn
dập đầu bái tạ với tất cả ḷng chân thành của nó. Sư ông đỡ Tuấn dậy và
nói:
- -
Thôi con đứng dậy đi, không ai phiền trách con ǵ đâu!
-
| |
|