Home

Thơ

Sưu Tập

Văn Điếu Tế  Linh Tinh Trang Ca Dao Search

 

Hà Phương Hoài

Cơ Trời Vận Nước 

 

Chương Hai
Nghi lễ nhập môn dành cho Tuấn thật là đơn giản song không thiếu phần trang nghiêm. Sau phần nghi lễ tụng kinh, sư ông và vị sư bác tiến đến vị trí hành lễ, các vị sư chú tuần tự theo thứ bậc tiến lên đứng trước hai hàng ghế đặt hai bên. Tuấn được sư chú Hành Tiếu dẫn đến trước mặt sư ông. Tuấn tiến lên quỳ trước mặt sư ông. Thiền sư Hành Tiếu nhập lễ giới thiệu tân môn sinh:
- Được sự ưu ái của thầy, đệ tử xin giới thiệu Nguyễn Tuấn đến trước thầy để xin thầy tiếp nhận vào làm môn đồ của bổn phái. Thể theo sở nguyện của Nguyễn Tuấn, xin thầy chuẩn nhận cho y được gia nhập môn phái với đặc miễn khỏi phải sống đời sống tứ đại giai không.
Sư ông đứng dậy, niệm kinh xong ông giảng giải về danh phận và trách vụ của một đệ tử, ông nói:
- Tuy rằng con không có phước duyên để gia nhập môn phái để sống đời sống tứ đại giai không, song thầy mong rằng con sẽ cùng mọi người trong chùa xiểng dương con đường hành đạo theo nguyện vọng của sư cụ, thầy kỳ vọng ở con rất nhiều.
Trước khi đặt pháp danh cho con thầy muốn con phải t́m hiểu và ghi nhớ những điều thầy sắp nói cho con. Con đến với thầy là do chữ duyên, con sẽ phải đem cái duyên nầy để hóa giải mọi kiếp nạn cho đời cũng như cho chính bản thân của con. Mọi biến chuyển sau nầy trong đời con chỉ bao gồm trong hai chữ 'Ta và Người'. Nếu trong ta luôn luôn có người th́ người mới có ta. Khi con làm bất cứ điều ǵ con phải nghĩ đến người trước. Nghĩa là khi con muốn người ta làm điều ǵ tốt hay lợi cho con th́ con cũng phải làm như vậy cho người. Ngược lại nếu con không muốn người ta làm ǵ có hại con th́ con đừng bao giờ làm cho người.
Nói tới đây ông ngưng lại, ngước mắt nh́n lên nóc chánh điện, sắc mặt đổi buồn, rồi cúi đầu miệng lẩm bẩm, có lẽ ông đang niệm kinh. Khung cảnh trang nghiêm lại càng trang nghiêm hơn. Cái trang nghiêm đến độ thoát tục. Xung quanh mọi sự như ngưng đọng lại hết. Mỗi lời nói của sư ông có một sức mạnh vô h́nh đưa con người đến chỗ lắng đọng. Bây giờ trông nét mặt của người đượm ít nhiều lo âu, tăng chúng và các môn đồ nín thở chờ đợi. Trong khoảnh khắc ông tiếp:
- Ngay cả cái duyên của thầy tṛ ta cũng rất ngắn ngủi. Cho nên thầy đặt pháp danh cho con là Ngộ Kiếp.
Nói xong người đặt tay lên đầu Tuấn tiếp tục niệm kinh...
Những ǵ lăo thiền sư nói, Tuấn chẳng hiểu mô tê ǵ cả, nhưng nó cũng cố ghi nhớ. Thật ra chẳng phải chỉ một ḿnh Tuấn không hiểu mà tất cả mọi người hiện diện chẳng một ai hiểu thấu lời giảng dụ có tính cách sấm ngữ như vậy. Dù vậy cũng chẳng thấy ai thắc mắc sau nầy. 
Lễ bái sư hoàn tất, mọi người xúm lại chúc mừng Tuấn, đồng thời phân ngôi thứ huynh đệ cùng thúc bá. Tuấn nhỏ tuổi nhất cho nên phải làm em của mọi người. Trong số các sư bác, sư chú của Tuấn có thầy Hành Tiếu tuổi chỉ mới chừng ba mươi ngoài c̣n các vị khác không ai dưới lục tuần.
Sư ông đứng nh́n các môn đồ của ông một lúc mới ra dấu cho mọi người chú ư ông nói.
- Từ nay việc dạy dỗ cho Ngộ Kiếp ta muốn thầy Hành Tiếu cùng với Ngộ Pháp lănh trách nhiệm chỉ bảo về tâm pháp nhập môn.
Tuấn, từ một đứa bé côi cút, không nhà không cửa, tưởng cuộc đời sẽ măi măi đứng đường, đứng chợ xin ăn, thế mà nay được bao nhiêu người xung quanh xưng huynh huynh đệ đệ, trong ḷng hân hoan vô cùng. Người người thay phiên nhau chúc tụng làm cho Tuấn cảm thấy đời chưa đến nỗi hoàn toàn bi thảm như người đời thường nghĩ.
Sau buổi lễ nhập môn, mọi người đi về pḥng trai. Cũng như mọi khi ngày có thêm học tṛ mới, hôm nay được coi như là ngày lễ lớn của chùa, mọi người tề tựu ở pḥng trai để ăn mừng. Thật ra thức ăn cũng như mọi ngày, chẳng có chi hơn là rau với đậu. Có lẽ phần ăn trội hơn mọi ngày một chút, thêm vào đó mỗi người được hưởng thêm một phần bánh ngọt. Đối với Tuấn ăn nhiều thêm một chút hay thịnh soạn hơn một chút cũng chỉ thế thôi. Được cơm ngày ba bữa là phúc phần của nó rồi. Hơn thế nữa Tuấn c̣n có cơ hội được học vơ và học chữ như mọi người th́ thật là quư hóa lắm thay.
Ngày hôm sau cũng như mọi ngày, buổi sáng sớm mọi người phải tụng kinh. Khi hết phần khóa kinh th́ họ kéo nhau ra vườn lo việc sản xuất rau đậu cho nhu cầu hàng ngày. Khoảng tám giờ sáng th́ tất cả vào ăn điểm tâm trước khi vào lớp học. Những người không phải đi học th́ tiếp tục lo sản xuất, và theo lời chỉ dụ của vị trụ tŕ, Tuấn được thầy Hành Tiếu đưa đến một pḥng riêng phía trái của chánh điện, dạy bài nhập môn gồm lược sử của chùa cùng triết lư vơ học của môn phái. Có lẽ đây là pḥng tu tŕ hay chỗ họp của tăng sĩ cho nên chỉ thấy khoảng một chục tấm nệm bồ đoàn đă đổi mầu theo thời gian, sắp thành hai hàng dài. Ở cuối pḥng có một nệm để ở giữa. Thầy Hành Tiếu đến ngồi trên nệm giữa đó. Ngộ Pháp và Tuấn đến ngồi trên hai tấm đầu ở hai bên.
Hành tiếu là sư đệ út của chùa. Ông rất vui tính và rất gần với các môn sinh cho nên mọi người rất quư mến nhưng hôm nay ông lại tỏ ra rất nghiêm trang.
Sau khi Tuấn và Ngộ Pháp ngồi yên ông bắt đầu đưa tay trái lên, để ở trước ngực, năm ngón hướng thiên, bàn tay mở rộng. Tuấn và Ngộ Pháp làm theo:
- Ngộ Kiếp, ta có ít nhất là một tháng để giúp ngươi khai mở Phật tâm cũng như dạy cho ngươi lược sử cũng như triết lư vơ học của môn phái. Đây là một vấn đề rất hệ trọng, dầu vậy ta không có sách cho con. Sách có thể làm cho tâm con ngoại hướng, không có sách bắt buộc con phải thuộc nằm ḷng - có nghĩa là nội hướng. Ngoại hướng phải hiểu là có v́ con thấy được, nội hướng là không v́ nó ở trong tâm của con. Những ǵ con phải học trong nay mai, đều phải chú tâm đến cái điểm vô tướng đó.
Linh Sơn Tự là một chi của Tông phái Trúc Lâm ra đời từ thời Nhà Trần mà tôn sư là thiền sư Vạn Hạnh.
Thiền sư Vạn Hạnh rất thông minh, từ lúc c̣n ấu thời, ngài đă tinh thông cả Nho lẫn Lăo và c̣n giỏi vơ nghệ nữa. Nhờ tinh thông cả Tam Giáo cho nên thiền sư ngoài thông suốt về Thiền Tông c̣n tinh thông về các phép trị dân, độn số và phép sấm ngữ nữa. Sau ngài có cao tăng Điều Ngự Giác Hoàng tức Trúc Lâm Đầu Đà, hấp thụ được tất cả những điều sở học của ngài cùng thiền sư Pháp Hoa và thiền sư Huyền Quang mà lập ra Tông phái Trúc Lâm. Phái nầy đă trở thành nơi đào tạo nhân tài cho quốc gia dân tộc từ đó.
Trăm năm trước đây sư tổ khai phá của chùa ta là thiền sư Huệ Không, một đệ tử của Trúc Lâm trong chuyến Nam du, khi đi qua vùng nầy thấy dân khai hoang lập nghiệp chịu biết bao nhiêu khổ cực v́ bệnh tật do lam sơn chướng khí gây nên, Ngài đă dừng chân lại dựng chùa, dạy cho họ luyện vơ để có một thân thể cường tráng. Vậy Linh Sơn Tự là một chi nhánh nhỏ ở trong Nam vậy.
Phái ta có hai loại học tṛ, một là những người chân tu như các sư bác của ngươi. Loại thứ hai là các đệ tử tại gia hay cư sĩ. Đệ tử cư sĩ chiếm đến bốn phần năm của toàn phái. Thường thường các đệ tử loại thứ hai chỉ học hết cấp sơ đẳng hay trung đẳng là cùng. Lớp cao đẳng có rất ít người lănh hội được. C̣n phần thượng đẳng chỉ có tăng nhân trong chùa.
Qua quá tŕnh phát triển của môn phái, Thiền là triết lư chánh mà những người học vơ phải thông suốt nếu muốn đạt đến thế giới hài ḥa, v́ vậy môn đồ của Linh Sơn Phái luôn luôn lấy chữ tịnh làm chủ khi luyện vơ. Nhờ sự tập luyện như vậy con người mới có được một sức mạnh vô h́nh, tự thắng và tự kiểm. Khi con người tự chế được th́ sẽ phát tiết được sức mạnh của khí công. Người thành tựu đến mức thượng thừa của chùa ta là đại sư tổ Huệ Không. Người thứ hai là sư cụ Đạo Nguyên. Thầy ngươi chỉ đạt được một phần. C̣n lại ai ai cũng chỉ tinh thông về ngạnh công mà thôi. Các thầy khác của ngươi th́ mỗi người giỏi một thứ. Sư bác Hành Năng  th́ sở trường về côn pháp, thầy Hành Ư rất thiện nghệ về nhuyễn tiên, ngược lại thầy Hành Giác th́ xuất sắc về cương tiên, thầy Hành Ngộ và Hành Duyên th́ giỏi về binh pháp và trường thương. C̣n ta, ta là con mọt sách, không giỏi một món nào cả.
Tuấn lên tiếng:
- Thưa sư chú, chứ sư cụ bây giờ ở đâu?
- Sau khi truyền y bát cho thầy ngươi, người qui ẩn ở sau Núi A Di Đà tức Hậu Sơn. Hai mươi chín năm rồi sư cụ không hề tiếp xúc với bất cứ một ai. Việc cơm nước do chính tay thầy hay sư bác ngươi đảm trách. Những lúc thầy ngươi bận xuất hành th́ sư bác Hành Năng của ngươi lo. 
Từ đó hàng ngày Tuấn phải theo một thời khóa biểu rất là khít khao. Mỗi ngày, sáng th́ tụng niệm, sau khóa kinh có nhóm th́ lo việc sản xuất, có nhóm th́ tập vơ. Những giờ khác Tuấn cắp sách đến trường học chữ. Ở đây Tuấn được học chữ Nho cùng chữ Quốc Ngữ. Nhờ trí thông minh trời phú cùng ḷng hiếu học Tuấn tiến bộ nhanh về mọi mặt. Đêm nào Tuấn cũng một ḿnh ra sân tập vơ cho tới khuya mới đi ngủ. Dù ngủ ít nhưng da dẻ vẫn hồng hào và người trông rất khỏe mạnh. Trong ṿng một năm mà Tuấn đă vượt xa các đồng môn. Mới hơn nửa năm chỉ bảo cho Tuấn, Ngộ Pháp đă lắc đầu nói:
- Tuấn à, anh bất tài chỉ biết có bấy nhiêu thôi, kể từ mai, em sẽ phải trực tiếp với sư chú để nhờ người chỉ điểm cho em. Tự hậu nếu Tuấn không chê anh ngu muội th́ ráng chỉ thêm cho anh nhé.
- Anh chớ nói vậy, bấy lâu nay anh đă tận t́nh dạy dỗ em th́ mai đây nếu biết ǵ thêm, em sẽ cùng anh tham khảo, luyện tập.
Ngộ Pháp tính t́nh chất phác và chậm hiểu. Tuy vậy sư ông rất thương quư. Ngộ Pháp được cái tính tốt là siêng năng và chịu khó. Sư ông rất kén chọn học tṛ, vậy mà Ngộ Pháp lại được ông chọn. Kể cả Tuấn, sư ông chỉ có năm người học tṛ. Cho tới nay th́ Ngộ Duyên và Trương Khá Cấn là khá nhất.                           
Một hôm khi Tuấn luyện bài Vạn Thắng Công, đến chỗ sà người lại không giữ vững được bộ thế nên ngă nằm dài trên mặt đất. Đă mấy ngày Tuấn tập lui tập tới vẫn không sao đạt được kết quả. Bỗng một người bịt mặt, mặc đồ dạ hành, nhảy ra tấn công Tuấn tới tấp đưa đến cái thế Tuấn phải xử dụng Vạn Thắng Công để né tránh. Khi Tuấn sắp bị bại trong thế sà thấp th́ kẻ bịt mặt lại đá vào chân, đánh vào tay của Tuấn tạo được thế quân b́nh. Nhờ đó mà Tuấn thoát nạn. Kẻ bịt mặt tiếp tục tấn công Tuấn một hồi nữa và Tuấn nhận thấy lối đánh của kẻ bịt mặt h́nh như cố giúp nó luyện cho thuần thục bài Vạn Thắng Công. Quần thảo một lúc th́ kẻ bịt mặt nhảy ra khỏi đấu trường biến dạng vào trong bóng đêm. Tuấn đứng thờ người ra nghĩ đến phương pháp mà người bịt mặt đă giúp Tuấn xử dụng tay chân để tạo quân b́nh vừa qua th́ thật là đơn giản. Kể từ đó kẻ bịt mặt đêm nào cũng xuất hiện giúp Tuấn tập luyện. Lúc đầu kẻ bịt mặt c̣n đánh nương tay nhưng dần dần ông ta đánh thật và đánh mạnh. Nếu Tuấn ỷ y hay sơ hở có thể bị thương hay mất mạng. Nhất là những lúc tập côn, đao, kiếm, cương tiên, nhuyễn tiên v. v. Mấy lúc đầu Tuấn c̣n ái ngại nhưng sau rồi cũng quen, v́ kẻ bịt mặt đă đến với nó hàng đêm. Thỉnh thoảng th́ người kẻ bịt mặt nghỉ dăm bữa hay nửa tháng để cho Tuấn có th́ giờ tập cho thuần thục. Nhờ đó Tuấn tiến bộ vượt bực. Có điều người bịt mặt chỉ tập luyện với Tuấn chứ không dạy ǵ mới. Nhiều lần Tuấn đă khẩn khoản yêu cầu người bịt mặt cho Tuấn được diện kiến một lần nhưng người bịt mặt chỉ lắc đầu không nói ǵ.
Ba năm trôi qua mau, Tuấn đă học hết quyền cước cùng binh khí của chùa. Bây giờ sư ông mới chính thức dạy phép luyện nội lực của môn phái. Trước khi bắt đầu nhập môn Thiền, sư ông bắt Tuấn phải giặt sạch mấy bộ quần áo mang theo, cắt tóc ngắn gọn. Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, sư ông đưa Tuấn đến một nơi vắng vẻ, hai thầy tṛ ngồi đối mặt nhau. Thiền sư Hành Thông nói:
- Bây giờ là lúc ta sẽ dạy cho con triết lư căn bản để đạt được mức tối cao trong vơ học của sư môn. Muốn vậy con phải thuộc nằm ḷng căn bản về triết lư của thiền. Người ta tu thiền để đạt được cơi nội giới, để đắc đạo cho chính ḿnh và để hướng dẫn người khác cùng hưởng niềm hạnh phúc trong sáng của một thế trần không có đố kỵ, trách móc, giận hờn, hủy hoại. Thiền của bản môn c̣n giúp cho người tu luyện dễ thấu triệt triết lư chính của vơ đạo. Phàm những người học vơ thiếu căn bản tu tâm th́ thủ thắng để triệt, người đạt được ngoại giới th́ chủ ḥa giải để tha. Trong đấu trường dù với mục đích ǵ đi nữa th́ đối phương cũng phải triệt tiêu ta, ta thắng th́ đối phương sẽ t́m cách trả thù, sinh ra cảnh oan oan tương báo. Hận thù chừng nào mới dứt. Nói như thế không có nghĩa là ta phải thua, dĩ nhiên là không. Người có khả năng thức ngộ cao trong vơ thuật, chỉ cần thắng đối phương trong đường tơ kẽ tóc. Muốn được như vậy phải rèn luyện cho ḿnh một khả năng tâm và trí trong sáng, có nghĩa là phải qua ngưỡng cửa của Thiền!
Thiền sư Hành Thông giảng giải từng chi tiết nhỏ, lập lui lập tới cho đến khi Tuấn hoàn toàn nắm vững căn bản về tập thiền, Thiền sư nói:
- Con tiến bộ và thấm nhập mọi vấn đề nhanh hơn ta dự tưởng, điều đó chứng tỏ con có đủ căn cơ để tiến xa trên con đường tu học, thầy thấy con có thể bắt đầu giai đoạn đầu của nhập thiền rồi đó. Ngày mốt, thầy sẽ đưa con đến tịnh thất để thầy đích thân giám định tiến tŕnh khai tâm của con.
Để chuẩn bị nhập thiền, Tuấn được phép vui chơi thoải mái với anh em đồng môn một bữa. Ngày hôm sau thiền sư Hành Thông dẫn đạo các nghi thức nhập thiền. Thiền sư tiếp tục giám định và dẫn giải cho Tuấn liên tục trong ba ngày rồi mới để cho Tuấn tu tập một ḿnh. Lần đầu tiên trong đời Tuấn phải ngồi thiền bốn mươi chín ngày để luyện tâm cho nên không phải dễ dàng.
Tuấn nhớ lời của thầy giảng và thấy rằng khi va chạm với sự hiện hữu của sự vật chẳng qua là sự nhận thức của tầm mắt, v́ những ǵ tầm mắt cảm giác được sẽ dẫn dắt đến sự phân hóa trong tâm, khuấy động cái hữu của kiến tính. Người mù không thấy được nhưng thức giác đặc biệt đă làm cho họ cảm nhận được vật thể. Vậy muốn cho chân tâm hành sử ḥa hợp được, ta phải diệt được cái cảm nhận của thể xác. Bức tường ngăn cách giữa cơi hài ḥa và thế giới của mẫn duệ là cái ngă cục mịch, vô duyên và nặng nề gây nên bởi thất t́nh lục dục. T́nh huống chán nản chính là căn nguyên của sự tŕ trệ và ngăn cản không cho tâm đạt được cái diệu năng của vô tướng. Trong cuộc sống thường nhật với các âu lo về cơm ăn áo mặc, các thú vui tiêu khiển, các nợ nần phải gánh, thương nhớ, thèm khát chính là sức nặng mà chúng ta tự tích lũy trên chiếc xe đưa chúng ta lên cái dốc hướng đến chân hạnh phúc.
Nghĩ đến điều đó Tuấn buông thỏng đôi tay để thể xác của ḿnh ở trong trạng thái nghỉ ngơi, để tâm có thể gắn liền với thế giới của vô tướng và vô h́nh. Làm như vậy trong mấy tuần nhật th́ những h́nh ảnh của lo âu, mộng tưởng trước đây chen nhau lởn vởn trong đầu Tuấn cũng mờ dần.
Từ đó về sau Tuấn cứ để cho thể xác cũng như tâm hồn trong trạng thái thoải mái, trống trải. Tiếp tục như vậy trong một thời gian dài Tuấn cũng không biết là bao nhiêu ngày th́ Tuấn thật sự đi vào thế giới của vô tướng, cái thể căn bản của thiền. Ḷng của Tuấn trôi, tạp niệm biến thể dần dần, trôi theo những khó khăn, hận thù, trách nhiệm, lo lắng. Trong một khoảng thời gian nào đó, không có kích thước, ngắn dài, lâu mau. Tuấn đă tạo điều kiện cho Tâm và Thân ḥa thành một.
Bốn mươi chín ngày trôi qua, sư ông đích thân đến đón Tuấn xuất quan.
- Thầy mừng con đă thành công giai đoạn đầu. Cơm đă dọn sẵn con hăy ăn một tư. Tuấn quỳ xuống vái thầy nói:
- Con xin đội ơn thầy đă ra công dạy dỗ.
- Con thành tựu được là do căn duyên của con. Ta có cố gắng cũng chưa chắc đă giúp con đạt được tâm thân hợp nhất.
Tuấn đứng dậy vươn vai. Nó cảm thấy thân xác nhẹ nhơm lạ thường. Tuấn riu ríu đi theo thầy hướng về phía trai pḥng. 

*
 
Tuấn trở lại với cuộc sống thường nhật của chùa. Thật ra chưa ai biết được sự tiến bộ vượt bực của Tuấn trong một thời gian ngắn. Hơn nữa với đức tính khiêm nhường và b́nh dị, Tuấn chẳng hề lộ sự thành tựu của ḿnh. Từ đó Tuấn đă bước qua giai đoạn cao hơn của vơ học. Giờ đây sư ông hàng ngày chỉ điểm thêm cho Tuấn phương pháp vận dụng khí, đồng thời bắt Tuấn phải thiền hàng ngày để tích tụ khí lực đă tập luyện được. Một tháng sau th́ Tuấn đă khá thành thạo. Tuấn đem áp dụng khí công cho các bài đă học trước đây. Một hôm người bịt mặt xuất hiện, dùng toàn những chiêu thức chỉ công của bổn môn để tấn công chàng. Từ ngày có người bịt mặt chỉ điểm, Tuấn tiến bộ rất nhanh. Hôm ấy sau khi tập vợt được một lúc, người bịt mặt phóng cho Tuấn một vật lạ, Tuấn chụp được th́ trong đó có một mảnh giấy:
- Này người bạn trẻ, người tiến bộ nhanh lắm. Ta chẳng c̣n ǵ nữa để giúp ngươi. Ngày mai ta sẽ đến với ngươi một lần nữa để cùng ngươi luyện tập bài Vạn Thắng Công một lần chót.
 

Thư Mục 

Thơ

Đổi Thay  
Những Đoản Khúc
Tơ Ṿ
Hương Phai 
Thi Đàm /Thi Họa

Kịch Thơ 

Cô Hàng Nước  
Ngồi Đợi B́nh Minh

Truyện Dài

Cơ Trời Vận Nước
Trầm Bay

Truyện Ngắn

Bước Hổng Chân Không
Ba Con Yến Nhỏ

Sưu Tập

NQ Thương Hận Tập I
NQ Thương Hận Tập II
Ca Dao

Huy Chương VNCH

Huy hiệu QL/VNCH

Huy Hiệu QĐ Pháp/Đ-Dương

Tiền Tệ

Điếu Tế 

Văn Tế
Điếu Văn
 
Miếng Ngọt Quê Hương Về Trang Chủ

Friendly Links

Thực Vô Cầu Băo 25 Năm Xây Dựng CĐ Ha Huyen Chi
Cá Kho 25 years of the Community building Gia Đ́nh Vơ Bị
Món Xào Gia Phả Họ Nguyễn Diên Trường All Links
Send mail to haphuonghoai@gmail.com with questions or comments about this web site.
Copyright © 2003 Haphuonghoai
Last modified: 07/01/16