Chị bảo tôi lấy làm Hai
Suốt một đêm dài chị nói vân vi
Nhà chị chẳng thiếu thứ chi
Muốn mặc của gì chị sắm cho ngay
Bây giờ chị gọi: bớ Hai!
Mau mau trở dậy thái khoai đâm bèo
Thưa chị: cám bã còn nhiều
Rau khoai em thái từ chiều hôm qua
Xin chị cứ ở trong nhà
Nồi cơm ấm nước đã là có em
Đêm đêm chị nổi cơn ghen
Chị phá bức thuận, chị len mình vào
Tay chị cầm một con dao
Chị nổi máu hồng bào, nhà cửa tan hoang
Hầm hầm mặt đỏ như vang
Chị la, năm bảy xã làng đổ ra
Thanh Hóa quê ta
Khu bốn đuổi ra
Khu ba duổi vào
Đuổi sang Lào
Lào không nhận
Bực mình trở về
Lập quốc gia riêng
Thủ đô thiêng liêng
Là miền Nông Cống
Quốc ca chính thống
“Dô tá dô tà ”
Ví dầu tình bậu muốn thôi
Bậu gieo tiếng dữ cho rồi bậu ra
Bậu ra bậu lấy quan ba
Ai cầu bậu lại quét nhà nấu cơm
Nấu cơm rồi lại nấu canh
Bỏ tiêu cho ngọt, bỏ hành cho thơm
Con cá lý ngư sầu tư biếng lội
Em xa anh rồi anh trông đợi biếng ăn
Mang bộ xương cách trí, anh leo lên tháp mười từng
Trông vượt Bảy Núi, trông tuốt Nam Vang,
Trông quàng Châu Đốc, trông dọc Long Xuyên,
Trông lên Cao Lãnh, trông thẳng cánh cò bay lên Sài Gòn
Ối thôi thôi em ơi, con mắt anh mòn
Em mải mê xứ lạ, anh đâu còn thấy em!
Quê Hương, Địa Danh, Tinh Yêu Trai Gái, Tỏ Tình, Con Người,
Bến Tre dừa ngọt sông dài,
Nơi chợ Mỏ Cày có kẹo nổi danh.
Kẹo Mỏ Cày vừa thơm vừa béo,
Gái Mỏ Cày vừa khéo vừa ngoan.
Anh đây muốn hỏi thiệt nàng,
Là trai Thạnh Phú cưới nàng được chăng
Cá trê trắng nấu với rau cần,
Muốn về Kinh Xáng cho gần với em
Ðâu vui bằng xứ Kinh Cùng,
Tràm xanh củi lục anh hùng thiếu chi.
Chừng nào chiếc xáng nọ bung vành
Tàu Tây kiệt máy anh mới đành bỏ em.
Anh Ba kia hỡi anh Ba,
Đầu đội nón dứa taу bưng ba cơi trầu
Trầu nàу em chẳng ăn đâu,
Để thương để nhớ để ѕầu anh Ba,
Để em bác mẹ gả chồng хa,
Thà rằng lấу quách anh Ba cho gần!
Nhớ khi rộn rịp bến tàu
Quán cơm Đà Nẵng cao lầu Hội An.
Thăng Bình nhớ dĩa khoai lang
Duy Xuyên bánh đập Hòa Vang thịt rừng
Bò thui chấm dĩa muối gừng
Điện Bàn nhớ trận giặc, lùng đánh Tây
Nhớ khi rửa bát cầu ao
Ta cầm nắm đũa ta trao cho mình.
Nhớ khi ngồi quán ngồi đình
Ngồi phủ ngồi huyện có mình có ta
Nhớ khi ngồi gốc cây đa
Vặt nắm cỏ gà thề nguyện chỉ thiên.
Nhớ khi chiếc đũa đồng tiền
Bẻ tam bẻ tứ kết nguyền cùng nhau
Nhớ khi mình trước ta sau
Có một miếng trầu cũng xẻ làm hai
Bây giờ mình đã nghe ai
Đi qua ghé nón chạm vai không chào
Một là vô ý không chào
Hai là mình có nơi nào mình quên.
Nhớ lời nguyện ước ba sinh
Xa xôi ai có biết tình chăng ai ?
Khi về hỏi liễu Chương đài
Cành xuân đã bẻ cho ai một cành ?
Có yêu anh thì bẻ quách cho anh
Nhớ nhau hơn (như) vợ nhớ chồng
Như chim nhớ tổ, như rồng nhớ mây
Tình cờ gặp được nhau đây
Để rồng than thở với mây đôi lời
Rồi ra kẻ ngược người xuôi
Nỗi lòng tưởng nhớ sao nguôi hỡi chàng
Nhớ những hồi khi mô ăn nói cùng nhau
Nhớ khi miếng thuốc miếng cau miếng trầu
Nhớ những hồi khi mô trên bộc dưới dâu
Gối loan gối phụng gối lên đầu cánh tay
Nhớ làm chi nhớ đắng nhớ cay
Nhớ năm nhớ tháng nhớ ngày nhớ đêm
Còn ngày còn nhớ còn thêm
Còn đau đoạn ruột còn mềm lá gan
Nhớ làm chi nhớ lắm hỡi chàng
Cũng vì nhơn ngãi công đàng xuống lên
Sá chi cái tiếng gièm pha
Bạn ơi quớ bạn dứt ngãi ta sao đành!
Nhớ xưa thứ sáu đời Hùng
Giặc Ân sang chiếm cả vùng Vũ Ninh
Chúng nó có Thạch Linh thần tướng
Dạ hung tàn chúng nướng dân đen
Vua Hùng sai sứ một phen
Về làng Phù Đổng thuộc miền Tiên Du
Thánh sai gọi sứ vua vào báo:
Họp thợ rào rèn nấu ngựa, roi
Ngựa, roi, áo sắt đúc rồi
Ra oai một trận tơi bời giặc Ân.
Công Thánh đã cứu dân, cứu nước
Con cúc cung đứng trước đền vàng
Lòng thành chén rượu, tuần nhang
Cầu xin rộng lượng Thánh ban phúc lành
Nhớ xưa trả nợ ba đời
Chiều ba mươi Tết mẹ ngồi nhìn con
Gánh cực mà đổ lên non
Còng lưng mà chạy cực còn chạy theo
Chừ đây hết cực hết nghèo
Vui theo ra ruộng nhàn theo về nhà
No lòng phỉ dạ là con cá cơm,
Không ướp mà thơm là con cá ngát.
Liệng bay thấp thoáng là con cá chim,
Hụt cẳng chết chìm là con cá đuối,
Lớn năm nhiều tuổi là cá bạc đầu,
Đủ chữ xứng câu là con cá đối,
Nở mai tàn tối là cá vá hai,
Trắng muốt bẹo da là cá út thịt,
Dài lưng hẹp kích là cá lòng tong,
ốm yếu hình dong là con cá nhái,
Nón này chính ở làng Chuông
Làng Già lợp nón, Khương Thường bán mua
Hà Nội thì kết quai tua
Có hai con bướm đậu vừa chung quanh
Tứ bề nghiêng nón chạy quanh
Ở giữa con bướm là hình ông trăng
Nón này em sắm đáng trăm
Ai trông cái nón ba tầm cũng ưa
Nón này che nắng che mưa
Nón này để đội cho vừa đôi ta
Nón này khâu những móc già
Em đi thử nón đã ba năm chày
Muốn em chung mẹ chung thày
Thì anh đưa cái nón này em xin.
Nón này Hà Nội làm ra
Mang lên tỉnh Bắc thêu hoa rõ ràng
Vợ chồng đồng tịch đồng sàng
Mà chàng bắt nón em ngang giữa đường
Để mà nắng gió hôm nay
Má hồng em nhạt thế này chàng ơi
Bây giờ chàng giả nón tôi
Tôi đội cái nón che đôi má hồng
Bao giờ kết nghĩa vợ chồng
Thì chàng lại được má hồng tốt tươi.