Ai đi vô nơi đây xin dừng chân xứ Nghệ,
Nghe câu hò ví dặm càng lắng lại càng sâu,
Như sông Lam chảy chậm đặm bao thủa vùi sâu.
Ai ơi cà xứ Nghệ càng mặn lại càng giòn
Nước chè xanh xứ Nghệ càng chát lại càng ngon.
Tình xứ Nghệ không mau nhưng bén rồi mà sâu lắng,
Quen xứ Nghệ quen lâu càng tình sâu nghĩa nặng.
Khoai lang vàng xứ Nghệ càng nhai kỹ càng bùi,
Cam Xã Đoài xứ Nghệ càng chín lại càng thơm.
Anh đứng Nha Trang
Trông sang xóm Bóng
Lên thăm Tháp Bà
Về viếng Sinh Trung
Non xanh nước biết chập chùng
Biết bao liệt nữ anh hùng, em ơi
Em hay nhận lời
Cùng anh kết ngãi
Đầu ghềnh cuối bãi
Ta hãy nương nhau
Biển Cù nước mãi còn sâu
Công linh chẳng trước thì sau cũng thành
Anh đứng ở Nha Trang
Trông sang Xóm Bóng
Ánh trăng lờ mờ, lượn sóng lăn tăn.
Gần nhau chưa kịp nói năng,
Bây giờ sông cách, biển ngăn ngại ngùng?
Biển sâu con cá vẫy vùng
Sông sâu không dễ mượn dòng đưa thư
Anh nguyền cùng em:
Bao giờ Hòn Chữ bể tư
Biển Nha Trang cạn nước
Anh mới từ duyên em
Bao giờ Hòn Chữ bẻ tư
Biển Nha Trang cạn nước, anh mới từ duyên em
Cất tiếng kêu người ở xóm Bùi
Nửa đêm thức dậy cầm dùi đặp xơ
Mau ngâm rồi lại tiếp xơ
Tiếp thành con nhỏ rồi đưa vô bà
Đánh ba giây lại thành đàn giây neo
Hai bên rồng dựng, bốn bên rồng chầu
Trông anh không thấy anh đâu
Hay là cơm cháo kẻ hầu người đưa
Anh ơi đừng kén đừng lừa
Biết ông trời ổng nắng ổng mưa hồi nào
Hai chân đạp đất đầu em đội trời cao
Ngó lên mái tóc mấy lời giao vẫn còn
Lời nguyền với anh chật biển đầy non
Em thương anh, hai chữ vuông tròn cả hai
Chữ em đề bâu áo chẳng sai
Nghĩa nhơn em gánh hai vai nặng quằn
Gá lời kêu quân tử điệu hành
Duyên em còn đượm ông Tơ Hồng mới xây
Em đợi anh cho tới chừng này
Gian nan thì có xum vầy thì không
Mùa đông cho chí mùa thu
Trông em thất thểu tợ vọng phu ngóng chồng
Chiều chiều xem bắc ngó đông
Thấy người thiên hạ sao không thấy chàng
Tóc dài sao vận rối ngang
Tay lần lược gỡ miệng ngồi than bóng đèn
Vịt đua dưới nước, cá lội bàu sen
Hồi này không gặp bạn quen đi đàng
Ngậm ngùi trông phượng nhớ loan
Gởi thư cho gió gió mang về trời
Đêm nằm ruột rã gan rời
Thức thời tơ tưởng, ngủ thời chiêm bao
Đặt mình xuống tấm phản sao
Nghĩ tới người bạn mắt trào như mưa
Trông trời mau sáng mau trưa
Bước ra đường cái, đón đưa bộ hành
Trồng cây cũng muốn cây xanh
Kết đôi hổng đặng để thành phu thê
Dò chân ra bãi cát dài
Nỡ nào liễu bỏ nhành mai héo sầu
Anh thương em vì bởi miếng trầu
Ông Tơ bà Nguyệt ngồi rồi ước mơ
Giàu sang phú quý, ba bốn bặc giường thờ
Màn the gấm phủ thao rời điểm trang
Bây giờ than thiệt với chàng
Bần mà gặp phú lauận bàn làm sao
Lên xe rồi lại xuống lừa
Chàng than tiếp thở cũng vừa nửa đêm
Đứng giữa đàng không dám nói thêm
Nói ra ruột thắt gan mềm xương xanh
Biết chừng nào cho sóng bỏ gành
Cù lao kia bỏ biển anh đành bỏ em
Lên xe rồi lại xuống xe
Hai bên lẳng lặng mà nghe em chào
Chào trong rồi lại chào ngoài
Chào người quân mở lầu đài sang chơi
Lìa chân trải chiếu các nơi
Trải năm ba chiếc chiếu, miệng mời chơi ăn trầu
Lên non rọc lá buổi đầu
Rồi đây anh sẽ đưa câu dặn lòng
Lên xe xuống kiệu nghiêng mình
Bạn chào ai không tưởng mình ta dưng
Một đôi vầng nhật nguyệt sáng trung
Tối tăm vườn liễu, sáng trưng vườn đào
Bạn ở xa nghe tiếng ta chào
Ừ ừ rựng hết má đào cảm ơn
Anh cùng em thề đã trước sau
Dầu cho điên đảo thế nào
Búa rìu sấm sét, gươm dao chẳng rời.
Anh chào bên nam thì mất lòng bên nữ
Anh chào quân tử bỏ bụng thuyền quyên
Cho anh chào chung một tiếng kẻo chào riêng khó chào.
Thơm Vạn Giã ngọt đà quá ngọt,
Mía Phú Ân cái đọt cũng ngon
Hởi người chưa vợ chưa con
Vào đây chung gánh nước non với mình.
Quản bao lên thác xuống ghềnh,
Mía ngon, thơm ngọt đượm tình quê hương.
Càng trưa càng nắng càng cao
Có cây bóng mát ghé vào nghỉ chân
Nhìn xem bụi ớt chín tầng
Cao tán, cả bóng nửa mầng nửa lo
Làm người thì chớ so đo
Ngồi giữ bụi ớt đừng cho chim chòng
Vái trời thổi ngọn gió đông
Ngồi giữ bụi ớt mủi lòng ngủ say
Chim chòng đặng bảy tháng nay
Chừng hai tháng nữa ớt này nở hoa
Cầu cao trăm nhịp, bông hoa diệp héo sầu
Bướm ong hội ngộ chờ ngày bắc qua
Lầu tây có trống điểm ba
Không tình cũng nghĩa đường xa đi tìm
Tai nghe vườn lý có chim
Anh đà nghe tiếng đàn kìm em than
Trời đà sở định cơ hàn
Sáo sanh em sang sảng, duyên nàng thương không
Đêm năm canh tưởng niềm tơ tóc
Ngày sáu khắc thương gió nhớ mây
Đờn kìm ai gẩy lầu tây
Cho nên ong bướm khiến xây vườn đào
Thịnh suy chẳng biết làm sao
Cho người thục nữ ra vào hành lang
Giữa người thục nữ ta chẳng nói gian
Lòng ta thương mộ sáo nàng từ lâu
Hò khoan
Trời mưa lác đác
Gió tạt rừng già
Bốn bề ro6`ng ẩn
Vây mà tuôn rơi
Chơi trăng còn sợ mặt trời
Soi gương còn sợ người đời trong gương
Tôi đây trong đục chưa tường
Biết là người bạn ghét thương thể nào
Ngó lên chợ dốc triền miên
Nắm dây lưng đỏ hỏi tiền mua tiêu
Đặt con vào dạ phải lo
Nghệ tiêu, tiêu nghệ anh phải lo cho nàng
Em biểu anh lên núi đốt than
Chặt cây che ổ cho nàng sanh thai
Mai sau đặng chút con trai
Đem về báo dưỡng vãng lai tử đường
Em đừng vu oan giá họa
Em đừng mang vạ cho chàng
Em lấy ai ruột chửa chang bang
Đổ thừa giây lưng đỏ cho làng bắt anh
Cho mau tới tháng tới ngày
Đặng em sanh đẻ coi mà gái trai
Phải chi con gái thời chàng xin không
Phải chi nam tử mặt rồng
Tốn bao nhiêu anh chịu làm chồng nuôi cho
Làm thân con gái sao chẳng biết lo
Để ba bốn tháng em còn đòi nghệ tiêu
Để làm chi thậm dĩ chí kiều
Em níu ai em níu, lưng lụa điều này buông ra
Điệu hò khoan kêu thiếp kêu chàng
Ai bà con với đó kêu nàng bằng em
Ví dầu chả chẳng thuận nem
Em kiện đâu hầu đó, cũng kêu em thiệt tình
Ai cho miễu lớn hơn đình
Em có chồng đi nữa cũng kêu mình bằng anh
Điệu nghĩa nhơn không đợi ai bày
Không phải thứ cá bán rày chợ đông
Thương nàng đêm nhớ ngày trông
Lộn kính vàng soi thẳng âm ty
Tìm cho gặp bạn vấn di đôi lời
Liễu chờ sương còn chực tiết
Đào nở nhụy xòe tàn
Thỏ nằm trên đá Thạch Bàn
Kỳ lân ngậm ngọc ra đàng cửa linh
Xưa nay xa cách ân tình
Bữa nay gặp bạn cũ mình hỏi thăm
Hỏi em có chốn ăn nằm hay chưa
Có không không có bạn thưa
Tri nhân tri diện, anh chưa tri tình!
Anh hỏi em một vật chung thân
Mấy câu chơi nguyệt, mấy lần sinh thai
Đẻ không đặt thứ một lại thứ hai
Em mà đối đặng cái tài em cao!
- Hoàng hậu xưa vốn thật con trời
Đẻ con xấu, lật đật dời thứ hai
Cho nên tổ phu lưu lai đời này
Em mà đi bói cầu thầy
Coi trong số kiếp
Chín tháng mười ngày sinh thai!
Anh hỏi em, không hỏi chi nghề kinh nghề sử
Không hỏi câu chữ uớ nàng
Hỏi cái áo em bận mấy đàng chỉ may
- Buổi nhỏ em có học nghề may
Cắt ra cái áo đủ tay đủ hò
Dài ngắn thì có thước đo
Luồn khuy nách chỉ cho hai đàng
Bốn đinh bốn chéo rõ ràng
Luồn khuy luồn nách hai mươi đàng chỉ may
Ai làm cho đó bỏ đây
Cho con chim nhạn xa cây ngô đồng
Anh xa em vi ngọn gió đông
Anh có vợ năm trước em có chồng năm sau
Anh với em như cá một bàu
Dầu xa đi nữa, có gặp nhau đừng buồn
Bẻ bông đem bán Chợ Dinh
Phải giá em bán, phải tình thì mua
Bạn không tu sao ghé vào chùa
Bạn không mê đạo tổ sao qua bùa tứ giăng
Rượu không say sao ve chén ngã lăn
Bạn không thương người đó sao năng tới hoài
Anh không nhớ khi Lưu Bị có tài
Đến khi trống giục ngồi ngoài ngó vô
Em là người mắc nạn đơn cô
Anh đây có nước cam lồ cứu cho