Tối ba mươi anh không về lễ tết
Sáng mùng một anh không lạy giường thờ
Hiếu trung chi anh nữa mà khiến em đợi chờ uổng công
Anh làm trai nam nhơn tri chí
Em làm gái thục nữ chi trinh
Em với anh nghĩa nghĩa tình tình
Phụ mẫu nhà chưa định, hai đứa mình dám đâu
Mặt nhìn mặt lòng em còn e ngại
Lòng dặn lòng không biết phải hay không
Lời ăn tiếng nói cũng không sai
Liếc con mắt ngọc châu sa ngùi ngùi
Em muốn thốt ra lời sợ bạn không vui
Để coi nhành quế con chim lui hay chuyền
Mặt trời không trồng sao gọi mặt trời mọc
Mây không cánh sao gọi mây bay
Em hỏi anh nhiều nỗi đắng cay
Hỏi con tốm sú, ngày rày ngang đâu
Vảy cá trê dưới đít hay trên đầu
Nói cho anh biết để trao câu ân tình
Em gặp trò Ba hỏi hết ba trò
Đường vô trong bếp có đò hay không
Bút toán thảo thông
- Đường vô trong bếp cũng không có đò
Em hỏi anh bắt cười no
Đường đi trên bụng không có đò anh cũng đi
Em không nhớ thì nan mòn thúng méo
Ngặt nghèo ngắm cửa sáng sao
Dây dùn khó dứt bỏ nghĩa nhau sao đành
Em đi trên gộp dưới gành
Tìm chàng cho đặng kết thành phu thê
Đường xa tôi mới tới đây (2)
Tôi không có biết chị em bày tôi kêu
Gá lời kêu quớ bốn quớ ba
Quớ năm quớ sáu trả lời kêu cho đều
Chợ Phòng Dinh mới họp buổi chiều
Nào ai có bỏ chị chiều tôi không
Đường xa tôi mới tới đây (3)
Xem chừng mê kiểng mặt trời xế ngang
Sa chân bước xuống thềm nàng
Trước anh chào huynh đệ, sau các nàng nữ nhi
Trai có câu trung hiếu, gái có chữ tòng phu
Hỏi thăm người đẹp vậy thì ở đâu
Nói cho anh rõ đuôi đầu
Rồi đây sẽ biết trao câu ân Tình
Đường xa xôi anh tới lui không được
Gửi lời về trước dặn sau thăm dò
Bãi Dài cát nhỏ sạn to
Anh thương em để đó về lo đồng tiền
Hậu ân hậu lễ hậu tiền
Anh thương em cho lắm khôn tiền cũng xa
Ngó lên núi Dinh Ông nhiều cây gỗ quí
Ngó xuống chợ Đồng Cọ nhiều cá nhiều tôm
Ngó xuống đồng Bà Lài đám xanh đám đỏ
Ngó ra đồng Bàn Cỏ nhiều đám bỏ hoang
Tới khuya cho ké vài đồng
Hoạ may chung chén vài sòng hốt chơi
Chị em cứ tưởng mời lơi
Đây tôi ngồi xuống hết chơi vài tiền
Trời đà sở định nhân duyên
Tay nọ lùa tiền rồi dở chén ra
Quớ người làm bạn với ta
Chừng nào dở chén biết mà ăn chung
Phụ mẫu sanh em ra
Nước da em trắng, cặp chân mày ngay ngắn
Khéo nắn cái bánh nó tròn
Cha mẹ anh sanh anh ra
Sắm cho anh một cái nĩa vàng
Chờ cái bánh trung thu em đem tới
Thì cái nĩa vàng anh đâm vô
Em đi ngang cửa ngõ nhà chàng
Thấy cha mẹ chàng đánh chàng
Hai bên cửa đóng tàn hoang
Em biết làm sao vô được để chịu đòn oan cho chàng
- Bở thương nàng anh chịu đòn oan
Năm roi sáu rắc rõ ràng còn đây
Khoan khoan chân bước lên voi,
Thương cha nhớ mẹ, quan đòi phải đi.
Kể từ ngày mộ lính đi Tây,
Tiền Tây em không chuộng,
Bạc Tây em không màng.
Ở nhà cơm hẩm, muối rang
Bữa ăn có thiếp có chàng vẫn vui.
Anh đi bỏ mẹ ai nuôi,
Con thơ nó khóc ngùi ngùi thảm chưa ?
Anh ra đi trống đánh cờ đưa,
Con thơ, vợ dại nói chưa hết lời.
Anh ra đi mặt biển chân trời
Biết rồi có đặng sống đời cùng nhau !
Làm quan phải xét cho dân,
Không tin ngài xuống, ngài mần (1), ngài coi.
Làm trai cho đáng nên trai,
Thanh gươm, yên ngựa, dặm dài lướt xông.
Vẫy vùng nam, bắc, tây, đông,
Lấy thân che chở non sông nước cần.
Lấy chi mà trả ái ân,
Lấy chi mà nộp công ngân cho chàng ?
Phần thì quan bắt đắp đàngl Đào sông Câu Nhí, bòn vàng Bông Miêu.
Tinh Yêu Trai Gái,Lỡ Duyên,Thương Nhớ,Ứng Xử Tự Nhiên,
Khoan khoan mời bạn chớ lên
Mực tàu sa xuống giữa nghiên
Tiếc tờ giấy trắng mà biên chữ vàng
Đêm nằm mà bỏ tào khang
Phòng không chiếu lạnh mình chàng đi đâu
Hồi thương khoác nách choàng đầu
Biết chừng nào gặp mặt cho khuây tấm lòng
Ăn bưởi rồi lại nhớ bòng
Ăn cam nhớ quýt trực lòng nhớ chanh
Từ tôi xa bạn không thành
Ái ân lúc trước không thành thì thôi
Khóc không dám khóc
Than không dám than
Nửa đêm anh (em) ra đứng giữa phòng lan kêu trời
Ai làm thiếp rã chàng rời
Nắm dây tơ tạo cứ trời anh (em) than
Than làm sao cây úa lá vàng
Nước đâu mà tưới cho nó hoàn như xưa
Trông trời chẳng thấy trời mưa
Trông người quân tử (thục nữ) thảm chưa quớ trời
Bây giờ đã khuya rồi
Em ơi ở lại, anh hồi quê hương
Dặn dò trăm nhớ ngàn thương
Tuy là xa cách nghĩa nhơn không rờiAi mà thay dạ đổi lời
Phú cho có đất, có trời xét soi
Chùa cao Phật cả ơn đồng
Bạn quyết nên chồng vợ
Phải gánh gồng hai vai
Em không ham nào phú quý
Em không hoài giàu sang
Cửa nhà chàng liền thế nghênh ngang
Em không có dám nhìn chàng thuở xưa
Biết ông trời ổng nắng hay mưa
Đào kia còn nhỏ nước chưa kịp chầu
Mò O kia tiện đũa bấy nhiêu hàu gãy đi
Con rồng nằm ngoài biển du di
Con cá nằm bốn biển anh hay chi bông đào
Gá lời kêu công tử lâu đài
Trường em mở hội cầm bài ra thi
Thức chờ tim lụn dầu hao (2)
Ngày sáu khắc ra vào trông nhắc
Bạn phỉnh ta ngặt đà quá ngặt
Đêm thảm ngày sầu nước mắt nhỏ sa
Bậu bảo tin ta tin, không có xấu
Bấy nhiêu lời chị em có thấu
Chàng ham giàu khó hết ngõ nhắc trông
Con dế kêu vắng vẻ mùa đông
Nghe tiếng dìu dịu trong lòng khoái khoai
Chàng nghĩ đi sao không nghĩ lại
Nỡ bụng nào dứt áo lìa châu
Áo lìa bâu dứt tình ân ái về sau khó tìm
Bữa nay buồn đã quá nhiều
Tỷ như chim nhạn bay liều trong mây
Bốn phương tám hướng Đông Tây
Phần tôi chim nhạn lạc bầy kêu sương
Tôi đây trong đục chưa tường
Biết là người bạn ghét thương thế nào
Bữa nay Tần Tấn giao ca
Đôi lứa ta trìu mến
Mẹ với cha bảo đừng
Nam Tào, Bắc Đẩu rưng rưng
Con rồng nằm biển thạch
Con cá trừng Đông Ngô
Lâu Hớn mới gặp Hồ
Tỷ như Kim Trọng gặp cô Thúy Kiều
Dù xanh cho tới võng điều
Chàng mà gặp thiếp mỹ miều ái ân
Bước ra rồi lại bước vào
Đất kia sinh lựu rồi lại sinh đào
Nước kia sinh cá ra vào biển Đông
Trời xanh sao vịt sao công
Có sao bánh lái nằm trong da trời
Nhất điện thanh đặng mặt trời
Đêm năm canh, ngày sáu khắc
Nguyệt lặn dời về non
Anh hỏi em tỏ hết vuông tròn
Em đây hỏi lại chớ mấy hòn cù lao
Đầu hôm con bướm phụ tình
Tôi ngồi tôi nghĩ bổ phận mình vô duyên
Canh một trong dạ đảo điên
Trong người khỏe mạnh cũng vì phiền mới hư
Canh hai than khóc rã rời
Khóc hết nước mắt cũng vì người thuở xưa
Hai hàng châu lụy như mưa
Chàng xa thiếp cách thảm chư quớ trời
Một mai con cá hóa rồng
Đền ơn cha mẹ có công sinh thành
Sinh thành dưỡng dục cù lao
Lấy chi báo hiếu mâm cao cỗ đầy
Ai bồng lên đặt xuống chàng rày lớn khôn
Bây giờ đặng chữ cầu hôn
Ơn cha chưa trả sao anh nôn kết nguyền
Một mai nồm rộ hơn Nam
Tiết còn trực tiết lòng son đợi chờ
Anh có thương thời đợi thời chờ
Anh không thương bạn kiếm nơi mô mặc lòng
Bởi vì chỉ buộc mối không (*)
Giận nên trời để giúp lòng đôi ta
Em còn ở vậy chơi hoa
Anh ơi nuôi chút mẹ già giúp em
Dù rằng một mái lều tranh
Nghèo mà có nghĩa hơn thành ngói cao
Anh ở xa nghe tiếng em chào
Dưng không tại bạn, đừng nói sao em bạc tình