Thiếp đưa chàng một nắm bắp rang
Chàng về kiếm nơi mô tỉa được thiếp theo chàng về không
- Em chết ba năm sống dậy đi lấy chồng
Bắp rang anh tỉa mọc tràn đồng cho coi.
Thiếp xa chàng trăm người trăm tiếc
Chàng xa thiếp vạn kẻ vạn thương
Tưởng là vạn thọ vô cương
Không hay đòn gánh gãy giữa đường trời ơi
Đòn gánh gãy giữa đường khôn.toan khó liệu
Gióng đứt giữa đường chẳng biết liệu làm sao?
Thiếp xa chàng hái dâu quên giỏ (2)
Chàng xa thiếp cắt cỏ quên liềm
Xuống sông gánh nước hũ chìm, gióng trôi
Về nhà than đứng thở ngồi
Đập bàn tay xuống chiếu: thôi rồi còn chi
Bộ nút vàng tra áo cổ y
Chàng mà xa thiếp tài chi không phiền
Thiếp với chàng xưa kia tưởng đi chung một kiệt (*)
Ai hay ông trời phân biệt mỗi đứa một đàng.
Chậu ngả đường chậu, cây da vàng theo cây!
- Tưởng theo nhau đến bách niên giai lão,
Không hay mô duyên nợ chừng này đà phân áo rẻ ban.
Duyên em hư đành phận, cũng vọng cầu cho anh nên.
Thiếp với chàng như vôi với gạch
Chữ kim, chữ thạch, hai chữ đồng liêu
Dầu có nơi mô xuân sắc mỹ miều
Đem lòng dỗ thiếp, thiếp vẫn không xiêu
Tâm tâm niệm niệm, dẫu đứng bóng xế chiều cũng đợi anh
Thiếp tới chàng dọn một dĩa rau
Hai bên là hai củ hành tàu
Ở giữa có một con cá tràu nằm ngang
Ăn vô thấu bụng thấu tràng
Bữa nay thiếp mới biết của chàng thật ngon!
Thiếp trông chàng như hương trông lửa (2)
Chàng trông thiếp như hạn trông mưa
Thiếu chi nơi phượng đón, loan đưa
Không bằng tình cũ, nghĩa xưa mặn nồng
Thiếp trao trâm qua mà chàng không chí quyết
Thiếp đây liền viết bốn câu thơ
Câu thương, câu nhớ, câu đợi, câu chờ
Dẫu không thành đường duyên nợ, cũng đưa bốn câu tình
Thiếp thương chàng đừng cho ai biết
Chàng thương thiếp chờ lộ tiếng ai hay
Kẻo cái miệng thế gian nhiều kẻ thày lay
Xấu em đi một nửa, càng gầy một một phân
Thiếp thương chàng thương mưu thương kế
Chàng thương thiếp giữ thế mà thương
Miệng thế gian bén tựa gươm trường
Đừng làm nay gừng mai nghệ xã phường họ 'cười chê.
Tình Yêu Trai Gái, Tán Tỉnh, Thương Nhớ, Nhất Quyết,
Thiếp thương chàng gươm vàng không sợ
Súng bắn chin, mười lần duyên nợ không buông.
Chẳng thà chịu tiếng cho luôn
Gươm trường kề cổ không buông nghĩa chàng.
Thiếp sắm cho chàng cái tiểu hoa chanh
Đôi đầu chữ thọ xung quanh hoa hồi
Lạy thằng tam tứ lạy chàng ôi
Chàng đà thiệt phận, cho thiếp tôi đi lấy chồng
Thiếp phân với chàng từ đầu hôm tới sáng
Chàng phân với thiếp tảng rạng sáng xách nón ra về
Biểu đừng mặt ủ mày ê
Rưng rưng nước mắt tứ bề thiên hạ hay.
Thiếp nguyện với chàng có cơm ăn cơm, không có cơm ăn cháo.
Chàng nguyện với thiếp có áo thì bận, không có thì bận áo da.
Ở răng cho trên thuận dưới hòa,
Như Phạm Công thuở trước làm bạn với Cúc Hoa cho trọn niềm. (hò)
Thiếp hỏi chàng phải nên thưa
Tre ra lá bẻo gầy chưa nên sàng.
Thiếp không thương chàng thì ra chỗ dở
Cho nên thiếp phải thương đỡ vài ngày
Thiếp có chồng rồi thiên hạ đều hay
Sợ nước lui về đông hải càng ngày càng xa.
Thiếp hỏi chàng cái áo ai may
Đường kim ai dệt đường tay ai viền
Đường kim quan mốt đường viền quan hai
Nay chừ bạn đã nghe ai
Quan mốt phải trả quan hai phải đền.
Thiếp gặp chàng đây xin hỏi hết một lời
Hỏi tháng năm sao hạn con chim trời ăn chi
- Bạn ơi chim trời ăn hột của trời
Có ăn chi của bạn mà bạn nỡ buông lời đắng cay.
Thiếp gặp chàng tại đàng xe lửa
Chàng gặp thiếp tại cửa ông Rô-be
Mấy lời chàng dặn thiếp nghe
Thức khuya dậy sớm chải chè mười hai xu
Mãn mùa chè đệm cuốn sàng treo
Ta về bỏ bạn cheo veo một mình
Bạn ơi bạn chớ phiền tình
Mùa ni không gặp ta hẹn gặp lại mình mùa sau
Trăm lạy ông trời mưa xuống cho mau
Chè kia ra lộc trước sau thiếp cũng gặp chàng!
Thiếp dám hỏi chàng,
Vậy chớ cao đàng sức khoẻ,
Đường huệ mấy nhành cam huệ mấy bông.
Duyên phải duyên kim cải,
Nghĩa phải nghĩa giao hòa.
Rồi đây con nhện có về nhà,
Anh kính thăm cô bác ông bà bình an.
Thiếp có chồng rồi an phận khỏi lo
Chàng mà xa thiếp buồn thôi là buồn
Vì ai giọt lệ nhỏ tuôn
Khó khăn phải giữ ngọn nguồn lạch sông
Nói rồi lời nói như không hỡi nường
Hồi mô đánh sáp soi gương
Lại thêm câu chuyện cho nường nhọc thân
Ăn chanh nhớ đến mùi gừng
Bạn đặng nơi mô sang trọng cũng nhớ mấy lần gian truân
Bạn đặng nơi mô phê phủ áo quần
Nhớ khi dang nắng nhớ tuần dầm sương
Nhớ khi ta bạn ngoài đường
Hồi mô thân ngoài ngõ khi mô thương vô nhà
Tạm đôi lời nhắc bạn tình xa
Bạn có chồng xách nón bỏ ta mặc lòng
Nước non bao quản đục trong
Khuyên ai giữ dạ tấm lòng cho y
Em đi lấy chồng tới tám phần đi
Thương chàng có hai chuyện dôi khi không rồi
Cân đong chia lại ai ơi cho vừa
Uổng công chàng sớm đón chiều đưa
Chốn phòng loan vắng vẻ chốn vườn xưa héo sầu.
Thiên đàng hỏa ngục hai quê
Ai khôn thì về ai dại thì sa
Đêm nằm nhớ chúa nhớ cha
Đọc kinh cầu nguyện kẻo sa linh hồn
Linh hồn phải giữ linh hồn
Đến khi mình chết được lên thiên đàng
Thiên đàng hỏa ngục hai bên
Ai khôn thì lại ai dại thì qua
Đêm nằm nhớ chúa nhớ cha
Đọc kinh cầu nguyện kẻo sa linh hồn
Linh hồn phải giữ linh hồn
Đến khi giờ chết được lên thiên đàng