Trên trời có sao tua rua,
Ở dưới hạ giới đang mùa chiến tranh.
Máu rơi thịt nát tan tành,
Máu trên đồng ruộng mái tranh bến đò.
Em thương dân tộc xin hò,
Hò rằng dân Việt phải lo giữ gìn.
Lạy trời cho máu về tim,
Máu đừng chảy nữa trên miền quê hương.
Trung Màu chuột nhắt xáo dưa
Kỳ Lân nấu cháo cả cua lẫn càng
Đổng Viên mặc ục khoai lang
Phù Đổng cơm tấm giần sàng khỏe ghê
Đổng Xuyên mỗi người mỗi nghề
Lớn thì đánh xiếc, bé thì mò tôm
Phù Dực đi bán vải non
Chửa đi đến chợ mía don đầy lồng
Tấm gốc, tấm ngọn phần chồng
Còn bao tấm giữa để vào lòng mà ăn.
Công Đình cưa xẻ đã quen
Tế Xuyên bắt rẽ lấy tiền mua nhiêu…
Nhân Lễ thì đúc lưỡi cày
To Khê Viên Ngoại thì hay hàn nồi
Xa Long lắm chuối mình ơi
Phù Ninh dệt vải người người thâu đêm.
Xưa kia mộc mạc mao từ
Nay thời ngói lợp chu vi trang hoàng
Xưa kia tre trúc tầm thường
Nay thời tứ thiết vững vàng biết bao
Bát Tràng có mái đình cong.
Làng Đam bán mắm tôm xanh
Làng Họa đan dó, làng Tranh quay guồng
Đông Phù cắp thúng đi buôn
Đông Trạch bán thịt, làng Om văn thừng
Tương Trúc thì giỏi buôn sừng
Tự Khoát đan thúng, Vẹt từng làm quan.
Làng tôi công nghệ đâu bằng
Là làng Triều Khúc ở gần Thanh Xuân
Quai thao tết khéo vô ngần
Là nghề của Vũ sứ thần dạy cho
Tóc rối, lông vịt, mã cò
Bán ra ngoại quốc cũng to mối lời
Khăn san kiểu lối tân thời
Tua cờ nhà đạo, nhà binh
Bán ra Hà Nội, Huế, Vinh, Sài Gòn
Chân chỉ hạt bột y môn
Chỉ tơ, chỉ gốc, lại còn chỉ thêu
Dây đàn, dây rút thật nhiều
Chỉ quả chữ thọ có điều tinh thông
Khéo thay những dải kim tòng
Được bằng thưởng nhất Hà Đông bảo tàng
Phu-la, tơ lụa, đăng ten,
Tiêu thụ các xứ bán buôn thật nhiều
Buồng chơi dùng đệm lông cừu
Hỏi thăm Triều Khúc có nhiều tài hoa
Thắng đai ngựa, chổi lông gà
Thắt lưng, khăn mặt người ta thường dùng
Len đan mũ trẻ ít công
“Tích-cô” dệt máy dùng trong mùa hè
Hoa bằng lông vịt mới kỳ
Giỏ đựng ấm tích bằng tre khéo làm
Nghề kẹo mạ, thợ kim hoàn
Nghề nào cũng giỏi khôn ngoan ai tày
Quai túi dết, sợi giày tây
Vẽ tranh sơn thủy dùng bày phòng chơi
Hơn ba mươi nghệ tân thời
Sĩ, nông, công, cổ mọi người đều hay
Nghề nào cũng khéo chân tay
Nhất thân vinh hiển buổi này cạnh tranh
Đơ thao Triều Khúc rành rành
Tiếng khen công nghệ nổi danh Bắc Kỳ.
Gặp ba trò khiến hỏi ba trò
Đường lên trên bụng có đò hay không?
- Cao sơn lưỡng nhũ ở trên
Tiểu khê ở dưới muốn lên phải có sào
Dang tay mở khóa động đào
Nhất can trực nhật đến ao phụng hoàng
Đường lên trên bụng muốn sang
Cần chi đò dọc, đò ngang tốn tiền
Bớ thảm ơi! Bớ thiết ơi!
Bớ bạn nhân tình ơi !
Thân em như cái quả xoài trên cây,
Gió đông gió tây gió nam gió bắc
Gió đánh lúc la lúc lắc trên cành !
Một mai rụng xuống biết vào tay ai ?
Kìa cành trúc, nọ cành mai
Ông Tơ bà Nguyệt xe hoài chẳng thương !
Một lần chờ, Hai lần đợi
Sớm lần nhớ, Trưa lần thương
Anh thương em nhưng bác mẹ họ hàng chẳng thương !
Ngó lên Châu Thới có đám mây bạch
Ngó xuống Rạch Cát thấy con cá trạch đỏ đuôi
Nước chảy xuôi con cá đỏ đuôi lội ngược
Anh mảng thương nàng có được hay không?
Lúa mùa rồi trả nợ nần sạch ráo,
Để anh đi kiếm chén cháo đổi lấy chén cơm,
Trước là cho biết cái xứ Sài Gòn,
Sau nữa mua cái quần lãnh với gói bòn bon tặng con bạn tình
Chiều chiều én liệng trên trời
Rùa bò dưới đất, khỉ ngồi trên cây.
Con quạ đen lông, bay bổng về đồng
Hỏi thăm con sóc có chồng hay chưa?
Có chồng năm xửa năm xưa
Bên kia sông ai lập kiểng chùa Tân Thiện
Bên này sông, qua lập cái huyện Hà Đông
Cái huyện Hà Đông để ông Bao Công xử kiện
Cái chùa Tân Thiện nhiều kẻ tu hành
Chim kêu dưới suối trên cành
Qua không bỏ bậu, sao bậu đành bỏ quả
Hai thôn chung một con sông
Mỗi thôn có một cánh đồng phì nhiêu
Phòng khi nước lũ mưa nhiều
Hỏi thăm thôn ấy đê điều ra saỏ
Bờ thấp cho chí bờ cao
Cống, cù sửa chữa khi nào thì xong?
Lũ về nước đỏ đầy sông
Nước sông đã lớn, nước đồng lại to
Thôn tôi đã sẵn thuyền đò
Có tre dự trữ, có bồ mới đan
Phòng khi nước lũ lan tràn
Nhà nào nhà nấy sẵn sàng hộ đê.
Nhân dân đủ sức đủ điều
Cuộc đời nắng sớm gió chiều thảnh thơi
Nhớ quê vội tỏ đôi lời
Ai về nhắn gửi cho người Quảng Nam
Đất ta biển bạc non vàng
Biển bạc Đông Hải non vàng Bồng Miêu.
Ai về Bích La Đông khỏi lòng đau xót ruột
Ai về An Hòa khỏi hậm hực thù Tây
Mồ mả cha ông hắn cho xe xới, xe cày
Bao nhiêu oan hồn nước mắt
Nghĩ lại trăm đắng nghìn cay căm thù.
Ngó lên đỉnh núi Sơn Chà
Ngó về Mân Thái ngó qua cửa Hàn
Em là cô gái Thọ Quang hay là Phước Mỹ nói rõ ràng cho qua nghe
Em đến đây đi bộ hay đi xe
Gặp nhau bày tỏ để qua nghe cho rõ ràng
- Quê em ở Bắc Mỹ An
Ghé thăm An Hải băng ngàn đến đây
Còn em là con gái An Hải Tây,
Là an ninh là du kích đêm ngày tuần tra.
Trên đường công tác ghé qua
Yêu quê yêu biển thiết tha nơi này!
Đã nghe đất chuyển trời rung
Đã nghe sấm động núi sông quê mình
Ra tay giành lại chính quyền
Súng gươm sát cánh đứng lên diệt thù
Xuống đồng cờ phất trống rung
Phố phường điệp điệp trùng trùng ra quân
Cho chuông vang dội thánh đường
Cho sông nối bến cho thuyền ra khơi
Cho dừa Bảy Mẫu lại tươi
Cho rau Trà Quế lại xuôi Chợ Cầu
Xa quê nhớ nón Câu Lâu
Nhớ cau Bất Nhị nhớ trầu Hội An
Yêu nhau mảnh đất thép gang
Như rừng nhớ nước hiên ngang biển trời.
Đây đất mẹ đây lời non nước
Nặng nghĩa tình sau trước một lòng
Đã sản sinh ra bao lớp anh hùng
Quả chẳng phụ với dòng sữa mẹ
Đà Nẵng, Sơn Trà, Miếu Bông, Cẩm Lệ
Chuyện trăm năm còn kể trận mù u
Đất anh hùng làm run sợ kẻ thù
Tên Hải Vân, Cồn Dầu, Núi Lở
Đây Hòa Liên quê hương miền tây bắc
Tuyến lửa đầu diệt giặc Pháp năm xưa
Nghĩa sĩ hề vang dội chí trung kiên
Núi Hải Vân nơi đất đứng toàn miền
Ai qua đó nhớ về bao dũng sĩ
Vân Dương ta giương cao cờ chính nghĩa
Hố Chiêu một chiều ta thảm bại
Nỗi đau thương vang.vọng mãi ngàn sau
Tổ quốc lâm nguy thất phu hữu trách
Giặc tan rồi xây dựng lại hơn xưa
Nào lúa ngô rẫy sắn với nương khoai
Thuyền xuôi ngược hò đưa trên sông nước.
Đồn rằng Văn Điển vui thay
Ngoài phố chợ họp năm ngày một phiên
Tàu qua phố dưới, phố trên
Đình thì ở giữa hai bên rặng bàng.
Làng Mơ cất rượu khê nồng
Làng Vọng dệt gối, chăn tằm làng Mui
Kẻ Giả thì bán bùi nhùi
Làng Lê bán phấn cho người tốt da
Kẻ Vọng khéo ngọc, khéo ngà
Đưa đem đi bán cho nhà kẻ sang
Kẻ Lủ thì bán bỏng rang
Trên Ô hàng Đậu lắm hàng nhiều thay
Ngâu, Tựu thì bán dao phay
Dù đem chặt nứa gẫy cây lại liền
Trong kho lắm bạc nhiều tiền
Để cho giấy lại chạy liền với dây.