Em về khu Sáu đêm qua
Em gặp mẹ già cảnh giới bên sông
Mẹ già đầu bạc như bông
Da nhăn má tóp tấm lòng hiên ngang
Nước xanh bến lặng trăng vàng
Mẹ già cảnh giới cho làng ngủ yên.
À ơi con ngủ cho ngoan
Cha con đi Bảo an đoàn xa xăm
Mẹ đây khôn đứng khó nằm
Đêm năm canh ngày sáu khắc tháng năm đợi chờ
Bỏ mẹ già vợ yếu con thơ
Lầm mưu giặc Pháp quên cõi bờ non sông
Gây nên cảnh vợ xa chồng
Bỏ bê vườn trống nhà không lạnh lùng
Anh ơi anh thấy chăng cùng
Ấm no anh hưởng não nùng em mang
À ơi con ngủ cho ngoan
Mẹ viết đôi hàng gởi tới cha con.
Tai nghe nhà nước mộ dân (2)
Những lo những sợ chín mười phần em ơi
Anh đi mặt biển chân trời
Ơn cha nghĩa mẹ hai nơi chưa đền
Dầu mà ông Tây có bắt đi làm phên
Nhứt thắng nhì bại không quên cái ơn sinh thành
Xót thương em vò võ một mình
Anh đi biển thẳm non xanh tứ bề
Vai mang khẩu súng lưng giắt lưỡi lê
Thôi thôi em bồng con ở lại lo bề làm ăn
Ví dầu anh có mần răng
Nơi mô xứng gió vừa trăng em đành
Phận anh vạn tử nhứt sinh
Trên trời mây đen kịt, dưới nước xanh dờn dờn
Tư bề sóng vỗ từng cơn
Đau lòng xót dạ nhiều cơn bớ nàng
Trăm lạy ông trời cho đặng chữ bình an
Đóng lon chức đội về làng hiển vinh
Làm thịt con heo cúng tế tại đình
Rượu chè chàng đãi dân tình một phiên
Tay bắt tay miệng lại hỏi liền
Anh đi mấy tháng anh có phiền hay không
Bây giờ anh bước xuống tàu đồng
Tối tăm mù mịt như rồng trong mây
Hai bên những lính cùng Tây
Quan gia kéo tới chở đầy tàu binh
Từ đây hai chữ tùng chinh
Phận anh cam chịu linh đinh sóng dồi.
(Vè lính mộ)
Nước nhà gặp lúc nguy nan
Vì quân xâm lược muốn tràn qua nước mình
Trong thời quân Nhựt trú binh
Ngoài thời quân Pháp rập rình trở qua
Bạn mày râu ra sức xông pha
Lẽ đâu chị em phụ nữ ở trong nhà mãi sao?
Bước chân ra ta hãy hô hào
Cùng nhau đoàn kết thử ai nào kém chi
Chữ bình quyền gái cũng như trai
Cũng ơn nhà nợ nước hai vai nặng nề
Tội chi chịu tiếng cười chê
Sống trong buồng trong bếp khổ trăm bề chị em ơi !
Rừng xanh ai nhuộm mà xanh
Má hồng ai nhuộm mà quanh năm hồng
Rừng xanh lấy núi làm chồng
Má hồng em muốn lấy chồng thương binh
Chồng thương binh với hoa thiên lý
Cả hai đường em quý em yêu
Yêu hoa chỉ có một chiều
Thương binh em quý em yêu suốt đời
Nói lời em giữ lấy lời
Gió lấy mây trời em lấy thương binh.
Nhìn dân tộc đau lòng như dao cắt
Nhớ non sông nước mắt tuôn rơi
Ra đi làm ri thân gởi cho đời
Đưa nền độc lập đến nơi cộng hòa
Ra đi vì nước vì nhà
Trước thời giành quyền lợi sau để mà cho cháu con
Ra đi làm ri cách trở núi non
Dù cho sống chết mất còn sá chi
Ra đi làm rạng tiếng nam nhi
Trận tiền giết giặc thị phi 1 với quân thù
Ra đi sông núi âm u
Rừng cao nước độc mịt mù thảm thương
Ví dầu có chết bỏ xương
Xứng danh chiến sĩ giữa chiến trường miền Nam.
Tin độc lập truyền về các thôn xã
Một số bà con ta hối hả đón mừng
Riêng tôi tôi dửng dừng dưng
Nỗi lo thì có, nỗi mừng thì không
Lo là lo nay mới thoát khỏi cùm gông giặc Pháp
Biết đâu mai kia lại bị xích xiềng
Của kẻ khác tròng vào, thì ra có khác chi nào
Tránh nơi nọc rắn lại lâm vào miệng hổ mang.
Dân trong tỉnh Quảng Nam mình
Không kham sưu thuế ức tình phải kêu
Kể ra cực khổ trăm điều
Quan coi dân dưới như rều rác trôi
Một trăm món thuế cũng bao
Công ngân công ích thêm cao bội phần
Người nào chẳng có thuế thân
Không lo kêu tỏ để phần cho ai
Dân thời than ngắn thở dài
Người thì đợi lệnh quan sai thì làm
Như vầy dân chịu sao kham
Người thời còn để ngủ dòm xem sao
Dân đi lên xuống lao xao
Trách cứ mấy kẻ anh hào vô tâm
Như đui như điếc như câm
Để cho dân dưới chịu bần khổ đau
Hay là còn đợi người thưa
Mắt tuy đã thấy mà chưa dám làm
Dân kêu toà Sứ đã tràn
Trách ai đi đến nửa đàng lại lui
Phải chi có chút thịt đùi
Đã trách kính biếu sao tui không phần
Việc nhằm mà lại lần khân
Loanh quanh rúc bếp mọi lần đã quen
Sao không bỏ thói ngu hèn
Cũng là máu đỏ đầu đen với người
Sao không sợ các xã cười
Cũng là các huyện hổ ngươi dân nghèo
Lẽ công ai lại không theo
Dầu mà sấm chớp cũng gieo mình vào
Tưởng như đáo thử thị hào
Tương thân tương ái đồng bào một phen
Lại khuyên những kẻ thiếu niên
Học cho biết chữ dân quyền mới hay
Lẽ công nào đợi ai bày
Trăm dâu 1 cũng quyết một tay anh hùng
Việc nhằm ta cũng lo chung
Mong cho hào phú công nông một lòng.
Năm nay niên hiệu Duy Tân
Mùa màng thơ thới con dân thủ thường
Mấy năm qua ăn những gạo lương 4
Đậu nành bắp sắn tứ phương đặng nhờ
Nghĩ thương dưới nước rồi lại lên bờ
Kẻ ăn vay người ăn mượn cũng nhờ bà con
Tháng ba ăn những ngọn rau lang non
Đậu nành bắp sắn đà bao năm rày
Tiếng đồn ông Tây qua đo đạc địa đồ
Làng trên xã dưới treo bồ ngọn cây
Đổi chữ Nho lại học chữ Tây
Lập trường quốc ngữ dẹp thầy chữ ta
Mười lăm cho chí đến những ông già
Cơm thời ruột tượng xuống tòa đổi ban
Hào mục cho chí viên quan
Đội đơn vô lại các làng xin xâu
Chiều chiều ông sứ ổng lại lắc đầu
Dân bay thủng thẳng để lên chùa Cầu hãy hay
Công ích tao giảm ba ngày
Bạc hai đồng sáu xin rày không ra
Dân bay là dân có cha
Làm chi lên tỉnh xuống nha mà nằm
Cúi đầu mà lạy quan trên
Có giết chịu chết chứ còn chi đâu
Ba chú chết tại sở xâu
Mười sáu phủ huyện thảy đầu phục khăn
Các làng các xã đi liễn tế văn
Hào lại trong tổng lập lăng mà thờ
Việc này là việc bao cơ
Ba chú Hòa Hiệp cùng chờ quan ta
Dân ta thảm thiết xin giảm thuế cho đàn bà
Kẻ vô đàm đạo người ra tảo tần
Mấy năm trên xin giảm thuế thân
Bạc hai đồng sáu chín mươi phân nhờ cho dân con.
Ngày xưa đi lính cho Tây
Ngày nay đi lính phanh thây quân thù
Ru hời ru hỡi là ru
Cha con còn ở chiến khu chưa về
Con ơi nhớ trọn lời thề
Tự do độc lập không nề hy sinh.
Câu "dưỡng nhi chờ khi đại lão"
Cha mẹ già nương náu nhờ con
Thân anh lớn vóc anh tròn
Cù lao dưỡng dục anh còn nhớ không
Vọng phu hóa đá chờ chồng
Sao anh chưa thấy giải đồng phu thê
Phiên bang nhiều kẻ chán chê
Đường đi xa lắm có về được đâu
Khuyên anh suy nghĩ cho sâu
Đừng thèm đi lính bỏ đầu bên Tây.
Khắp trời chim sải cánh bay
Gặp ai chim nhắn lời này giúp ta
Nước non vẫn nước non nhà
Thi đua yêu nước ai mà lãng phai
Trồng bông rồi lại trồng gai
Trồng bắp trồng đậu trồng khoai cho nhiều.
Chẳng thà con giết mẹ đi
Chẳng thà con chết từ khi lọt lòng
Ba năm bú mớm ẵm bồng
Mong con khôn lớn đền công sinh thành
Tưởng con tuổi trẻ đầu xanh
Nên cơ nên nghiệp rạng danh cửa nhà
Nghe lời lừa phỉnh dèm pha
Bỏ bê nhà cửa con ra ở đồn
Ở đời cay đắng gì hơn
Theo Tây cướp nước phụ ơn sinh thành
Súng Tây con bắn người mình
Nhẫn tâm đến thế sao đành hỡi con
Tai nghe Nhà nước mộ dân
Đêm lo ngày sợ chín mười phần em ơi!
Anh ra đi mặt biển chân trời
Ơn cha nghĩa mẹ hai vai chưa đền
Dầu mà Tây bắt làm phên
Dầu thắng dầu bại không quên công sinh thành
Trên trời mây trắng dưới thủy xanh dờn dờn
Tứ bề súng nổ từng cơn
Đau lòng nát dạ nhớ công ơn mẫu từ
Anh ra đi như con cá vào lờ
Rúc vô đăng, đó biết bao chừ đặng ra
Ai về nhắn với mẹ cha
Xuống Hàn chớp bóng gởi qua cho con tường
Kẻo mà đêm nhớ ngày thương
Đĩa xôi miếng bánh cũng thường cho con.
Những lo những sợ chín mười phần em ơi
Anh đi mặt biển chân trời
Ơn cha nghĩa mẹ hai nơi chưa đền
Dầu mà ông Tây có bắt đi làm phên
Nhứt thắng nhì bại không quên cái ơn sinh thành
Xót thương em vò võ một mình
Anh đi biển thẳm non xanh tứ bề
Vai mang khẩu súng lưng giắt lưỡi lê
Thôi thôi em bồng con ở lại lo bề làm ăn
Ví dầu anh có mần răng
Nơi mô xứng gió vừa trăng em đành
Phận anh vạn tử nhứt sinh
Trên trời mây đen kịt, dưới nước xanh dờn dờn
Tư bề sóng vỗ từng cơn
Đau lòng xót dạ nhiều cơn bớ nàng
Trăm lạy ông trời cho đặng chữ bình an
Đóng lon chức đội về làng hiển vinh
Làm thịt con heo cúng tế tại đình
Rượu chè chàng đãi dân tình một phiên
Tay bắt tay miệng lại hỏi liền
Anh đi mấy tháng anh có phiền hay không
Bây giờ anh bước xuống tàu đồng
Tối tăm mù mịt như rồng trong mây
Hai bên những lính cùng Tây
Quan gia kéo tới chở đầy tàu binh
Từ đây hai chữ tùng chinh
Phận anh cam chịu linh đinh sóng dồi.
(Vè lính mộ)
Em đã tỏ hết lời năn nỉ
Nhưng anh nào có nghĩ gì đâu
Lính Tây bang khổ mạt đời
Đêm nằm không ngủ ngày ngồi không yên
Anh ơi nghe lấy lời khuyên
Ở nhà có thiếp sớm chuyên đỡ đần.
Gặp năm cơ vận vật ăn nhiều tiền
Mấy năm mùa mất liên miên
Nhắm sắn, nhắm tiền, nhắm gạo, nhắm xu
Giàu như người ta lên võng xuống dù
Khó như mình chừ lấy chi ăn bận ngao du em tề?
Anh ở nhà cũng đi làm mướn làm thuê
Tối anh học về lưng lưng chén gạo
Hay đùm về lùm lùm chén khoai
Bữa mô làm bữa ấy có nhai
Bữa mô không làm thì nhịn đói cả hai vợ chồng
Thôi em ở nhà làm vải làm bông
Để anh đi lính mộ kiếm đôi đồng em tiêu
May chi anh tiện tặn ít nhiều
Gởi về cho thiếp thiếp tiêu lần lần
Thiếp lo bề công ích công ngân
Sưu cao thuế nặng mười phần tính sao
Nghĩ ra xót ruột như bào
Tình chồng nghĩa vợ nói sao hết lời
Dù khi mặt biển chân trời
Hiếu trung anh giữ vẹn một lời đinh ninh.
Chim bay về xứ An Tân
Cho ta nhắn gửi người thân đôi lời
Buồn cho máu chảy thây rơi
Mà ai đó vẫn chơi bời gió trăng
Tiền ngàn vạn bỏ quán hàng
Ai đi đánh giặc cho chàng vui chơi
Đôi lời tạc dạ chim ơi
Nhắn giùm cho khách ăn chơi chốn này.
Chiều tà ngả bóng nương dâu *
Vin cành bẻ lá em sầu duyên tơ
Tiếc công tháng đợi năm chờ
Tưởng chàng có nghĩa ai ngờ theo Tây
Vùi thân vào chốn bùn lầy
Nước nào rửa sạch nhục này chàng ơi!
Thương ai xông xáo trận tiền
Nửa đêm vang dậy tiếng kèn xung phong
Ru em chị ẵm trong lòng
Lúa chiêm chín rộ cánh đồng làng ta
Lạy trời mưa thuận gió hòa
Cho bông lúa trổ cho ta nhớ mình
À ơ ta hát đồng thanh
Giặc đến nước mình ta đuổi chúng đi
Đồng quê ngọn cỏ xanh rì
Ngát thơm bông lúa mùa về dậy hương.
Cuốc lẻ đôi, cuốc ngồi than khóc
Huống chi hai đứa mình phân tóc rẽ tơ
Kẻ đi Bình Thuận người chờ Quảng Nam 1.
Cuốc này lao động gò hang
Cuốc này tỉnh giấc yên nhàn hư không
Sớm mai vác cuốc thăm đồng
Anh lo tháo nước chị trồng thêm cây
Mưa hòa gió thuận về đây
Đá mềm chân cứng ta xây dựng đời
Mùa chiêm lúa chín bời bời
Trâu no rạ ngọt người vui thóc vàng
Bây giờ đây, xóm kia làng
Xưa kia đây núi kia ngàn hoang vu
Ngày qua cỏ cháy đồng khô
Ngày mai lúa vựa khoai bồ mang mang
Cày sương nào những trai làng
Cấy trăng nào những cô nàng xứ quê
Ruộng xanh sớm tối đi về
Xe sông chở nước trưa hè lên cao
Hò khoan hỡi hỡi đồng sao
Đêm đêm sáng cả Nam Tào Bắc Tinh
Sá chi cung tạ lăng đình
Rồng bay phụng múa mà tình trống không
Ở đây tre lũy rơm đồng
Thôn đoài thương mến thôn đông một nhà
Hò khoan này khúc âu ca
Mồ hôi thấm đất sữa hòa nuôi cây
Biên thùy bụi đỏ mù bay
Súng kia cùng với cuốc này tương lai.
Sáng trăng sáng cả cánh đồng (2)
Em đi tát nước gàu sòng gàu dai
Phận em chẳng được làm trai
Em đành tát nước gàu dai gàu sòng
Một mai mai mốt nên công
Lúa xanh chín đồng em để của riêng
Hỡi người bạn cũ thanh niên
Anh vô nhập ngũ ta nguyền đợi nhau
Lúa kia đem bán Chợ Cầu
Em nhịn ăn trầu may áo cho anh
Quê em sóng nước xanh xanh
Bán buôn tấp nập ghe mành liên miên
Từ ngày giặc Pháp cuồng điên
Bao vây đốt phá ghe thuyền nát tan
Chồng em đi biển thác oan
Con em bụng đói da vàng bọc thân
Sớm hôm em chạy tảo tần
Bữa khoai bữa sắn em lần nuôi con
Đá mòn nhưng dạ không mòn
Quê em còn khổ em còn đánh Tây.
Ngó qua Hà Thân nước xanh như tàu lá
Ngó về bên Hàn phố xá nghênh ngang
Kể từ ngày Tây lại Sứ sang
Đào mương Thuỷ Tú đắp đàng hoả xa
Cu li vô số hằng hà
Thảy đều làm mướn ai mà cười ai
Cười người làm đĩ lấy Tây
Ăn hàng ngồi chợ người ta chê cười!
Rừng dừa Bình Định vẫn xanh
Mênh mông đồng lúa Phú Yên vẫn vàng
Mặn mà biển muối Sa Hoàng
Quảng Nam khoai sắn vẫn đang vươn mình
Thu Bồn ngọt mía, dâu xanh
Sắn lùi bắp nướng thắm tình Tây Nguyên
Khánh Hòa thức suốt bao đêm
Cực Nam Trung Bộ vượt ngàn khó khăn
Chân anh đi mấy nẻo đường
Lòng anh biết mấy tình thương đồng bào.
Bên sông thưa thớt tiếng gà ,
Mây trôi xuống bến trăng đà về tây
Đò em đợi bến sông này
Đưa đoàn chiến sĩ đêm nay lên đường
Đò em chở nặng tình thương
Chở lòng yêu nước can trường qua sông.
Chống Ngoại Xâm,Ái Quốc,Lịch Sử,Thuế Đảm Phụ Quốc Phòng,
Con ơi con ngủ đi con
Để mẹ phơi lại mấy ang lúa này
Phơi khô quạt sạch đem xay
Trưa nay mẹ giã tối nay mẹ gùi
Ru con con ngủ cho muồi
Đầy kho đảm phụ mẹ vui mẹ mừng
Nghe tin chiến thắng tưng bừng
Lúa chưa khô sạch thì lòng chưa vui.
Anh đi lên huyện Điện Bàn
Cho em nhắn chút tin chàng thi đua
Nhà em thi lúa phơi khô
Gánh mau lên nộp quỹ trao tại đình
Lúa trao cho chính phủ mình
Nuôi quân đánh giặc đặng mình tự do.
Chiều qua vào lúc giờ thân
Tam bản rần rần xạc ngược bờ sông
Xạc sâu vào đến đồn Đông
Nổ súng đùng đùng quyết chiếm đồn ta
Trên bờ ta bắn pháo ra
Hai cây hỏa hổ bắn đà thiệt hung
Cột buồm nó gãy, tam bản nó tung
Tây phiên hãi hùng nó kêu nó xố
Nó la hô hố tam bản xẹt lui
Trời đã tối rồi ta không đánh nữa.
Cóc kêu ba tiếng thấu trời
Dân kêu kêu mãi mấy đời thấu ai
Của dân đem nộp quan xài
Hở môi quan đá quan bạt tai bỏ tù
Nhục hèn đã mấy mươi thu
Lẽ mô chịu câm chịu điếc chịu đui mù răng bà con
Còn trời còn nước còn non
Còn Tây ở lại dân ta còn đấu tranh.
Con chim xanh ăn quanh bãi cát
Thiếp lo cho chàng ba đồng sáu giác công ngân
Chàng cày thiếp lại bỏ phân
Nhịn ăn nhịn mặc nộp công ngân cho làng
Nộp rồi trong dạ mới an
Tai nghe mõ đánh trên làng rao xâu
Tài chi ai không thảm không sầu
Công ngân mới nộp rao xâu lại liền!
Tự do tự lực tự cường
Trong ba tự ấy anh thương tự nào
Tự do là ý của đồng bào
Tự cường tự lực tự nào anh cũng thương
Còn hai đứa mình thì tự vấn vương…
Hoa sen nở ở đầm sen
Chúng mình là kẻ thân quen trong làng
Rủ nhau đi họp thành đoàn
Cùng nhau giúp nước cứu dân mới là
Rủ nhau tấc bảy tấc ba
Giữ làng cho chặt, giặc thì khó vô.
Nghe anh giết giặc lập công
Trong lòng hớn hở vui mừng anh ơi
Anh đi góc biển chân trời
Biết nơi mô cho em nhắn đôi lời hỏi thăm
Bãi dài cát nhỏ tăm tăm
Thương anh dầu mấy mươi năm cũng chờ.
Lên xe vắng vẻ một mình
Làm thơ mà gởi tân binh thăm chàng
Chúc anh ra đi hai chữ bình an
Phận em bận việc Vệ quốc đoàn cứu thương
Nặng nề hai chữ cang thường
Nợ non sông em trả tuyết sương anh đền bồi.
Bên ni sông Hàn
Ngó qua bên tê Hà Thân nước xanh như tàu lá
Bên ni Hà Thân
Ngó qua bên tê Hàn phố xá nghênh ngang
Từ ngày Tây lại Sứ sang
Đào sông Câu Nhí bòn vàng Bồng Miêu
Dặn tấm lòng ai dỗ em đừng xiêu
Mưa mai có bạn nắng chiều có ta.
Tiếng anh người có học
Sao anh chẳng nghĩ suy
Tây bang đi lính làm chi
Xa nhà lìa mẹ còn gì chữ ân
Anh ơi nghe mấy lời phân
Anh đừng đi lính bỏ thân xứ người.
Ta về ta tắm ao ta (2)
Chàng ơi hai chữ "quốc gia" chớ lầm
Vì ai gió thét mưa gầm
Vì non vì nước vì căm quân thù
Được ai sướng, mất ai lo
Mà đem xương máu đền bù cho ai
Khuyên chàng nghĩ kỹ kẻo sai
Vì hồn nước đó gọi ai xa vời.
Thách anh chẳng phải lụa là
Mười nong tằm tốt một vài nong dâu
Thách anh cuốc bẩm cày sâu
Đảm phụ hoa màu nộp trước hơn ai
Trường kỳ kháng chiến còn dài
Thách anh một tháng giết vài thằng Tây.
Đêm nay với chiếc màn không
Ngày đêm em chỉ mong anh trở về
Anh đi quên cả lời thề
Để em ở lại chịu bề xấu xa
Xóm làng tất cả tăng gia
Ai ai cũng nói anh đà theo Tây
Anh đi em ở lại đây
Mang danh hổ nhục với bầy con thơ.
Ba thu em đã đợi chờ
Cha già mẹ yếu ngóng chờ đợi anh
Anh đi em phải cam đành
Màn đơn chiếu kép năm canh một mình
Anh đi quên cả gia đình
Quên người vợ thảo của mình năm xưa
Hôm nay giữa lúc về trưa
Em ngồi nghĩ đến tình xưa ngọt ngào
Thư em ba chữ gửi vào
Mong anh trở lại để đồng bào đợi trông.
Đời mạt kiếp sao anh không thấy
Phỉnh phờ anh nó nói giàu sang
Xui anh vào lính Tây bang
Để cho chúng nó ngủ an trên lầu
Anh ơi phú quý về đâu
Thân mình khổ cực bù đầu tóc xơ
Anh mau về lúc bây giờ
Ở nhà cha đợi mẹ chờ em trông
Đôi ta nợ nước trả chung
Nắng sương bạn chịu gió nồng đây cam
Đục trong lặn lội bao lần
Tấm thân dầu dãi phong trần quản bao
Tôi tuy không nón má đào
Đôi vai nặng trĩu nói sao nên lời
Nhớ thương bạn lắm bạn ơi
Mình trần đứng chịu giữa trời gió mưa
Ngày về tôi hưởng lộc thừa
Bạn đành chịu trói sớm trưa xó hè.
Tình chồng vợ anh không tưởng tới
Nghĩa sinh thành anh chẳng kể chi
Sao anh bất thức bất tri
Anh đi lính mộ được gì đâu na
Anh nghe em hỏi đây mà
Ai sinh ai đẻ anh ra thành người
Sao anh không sợ người cười
Cái nòi lính mộ mấy đời sướng thân
Hỏi anh anh phải phân trần
Cha già mẹ yếu đỡ đần cậy ai?
Tình non nghĩa nước bao ngày
Con trăng cõi Bắc đã đầy nhớ thương.
Ai về tôi hỏi đôi câu
Thôn trang tan nát vì đâu hỡi người
Nhà ngang ai đốt mấy mươi
Tóc tang ai tính mấy người chết oan
Bao vây ai đốt chợ làng
Đò ngang ai bắn máu loang đỏ đường?
Anh đi em cũng xin đi
Anh thì Vệ quốc em thì cứu thương
Đôi ta ra giữa chiến trường
Chung phần chiến đấu xóm phường tự do
Ở nhà đã có mẹ lo
Còn một đôi bò mẹ bán mẹ tiêu
Đôi ta giết giặc cho nhiều
.
Thành công rồi lại mai chiều có nhau