Sớm mơi em ngồi bên bức vách
Em rửa cái trách
Em nghe con chim khách
Nó kêu chí cha chí chách
Trên bụi tre ngà
Khách ơi, có phải
Khách báo tin người bạn đường xa?
Để ta trải chiếu quét nhà cho nó tinh tươm?
Đội ơn cúc dục cao dày
Học cho đẹp mặt nở mày mẹ cha
Học như dệt gấm thêu hoa
Có văn có chất mới ra con người
Sao cho khỏi nhục khỏi cười
Mới nên thân phận ở đời chí trai
Nuôi con buôn tảo bán tần
Chỉ mong con khôn lớn, nên công với đời
Những khi trái nắng trở trời
Con đau là mẹ đứng ngồi không yên
Trọn đời vất vả triền miên
Chạy lo bát gạo đồng tiền nuôi con
Con cò lặn lội bờ sông (2)
Mẹ đi tưới nước cho bông ra đài.
Trông trời, trông đất, đông mây,
Trông cho lúa chín, hột sây nặng nhành,
Trông cho rau muống mau xanh,
Để em cắt nấu bát canh mặn mà,
Mát lòng sau bữa rau cà,
Con ơi mau lớn nước nhà cậy trông.
Con dâu tôi dại lại khờ
Nấu cơm trong bếp quên sơ, quên vần.
Nấu canh như thể xà bần
Bữa mặn bữa lạt, không lần nào ngon
Làm bánh, nắn cục nắn hòn
Bỏ vô mà hấp chẳng còn chút nhưn
May áo rồi lại may quần
Tra khuy lộn ngược sau lưng bá quàng
Đi chợ phải thói ăn hàng
Mua ba đồng mắm chợ tan mới về
Về nhà rồi đi ngồi lê
Cửa nhà dơ dáy chắng hề quét lau
Nuôi heo sợ tốn cám rau
Tới mùa gặt hái giả đau ở nhà!
Con rắn không chân mà bò năm dãy núi
Con gà không vú mà nuôi đặng chín mười con
Em đừng lo nhơn nghĩa mất hay còn
Ráng giữ câu tiết hạnh, lòng son anh đợi chờ
Cha sinh mẹ dưỡng (2)
Đức cù lao, lấy lượng nào đong
Thờ cha kính mẹ hết lòng
Ấy là chữ hiếu dạy trong luân thường
Chữ đễ nghĩa là chữ nhường
Nhường anh nhường chị lại nhường người trên
Ghi lòng tạc dạ chớ quên
Con em phải giữ lấy nền con em
Hồi nào chàng xuống thiếp lên
Mòn đường chết cỏ, chẳng nên một lời
Tưởng rằng kèo cột ở đời
Hay đâu cột rã kèo rời hai phương
Hồi nào bậu nói bậu thương
Quý như trầm để trong rương chắc rồi
Bây giờ khóa gãy chìa rơi
Rương kia hở nắp hả hơi mùi trầm!
Em mất cái quạt nực đà quá nực
Đấm tay vào ngực, đau quá là đau
Đũa so le hai chiếc khó cầm
Anh liệu sao thì liệu
Chớ thương thầm khó thương.
- Gốc ngọn đầu đuôi em chưa rõ
Điệu nguồn cơn em chưa tỏ trước sau
Em đừng đấm ngực mà đau
Đũa so le hai chiếc
Khéo cầm vào cũng ngang
Em đừng có dại thở than
Cái quạt kia có rách, rẽ với nan vẫn còn!
Đồng Cam khổ cực như tù
Hai lon gạo mốc, mười lăm xu một ngày
Áo quấn rách rưới thảm thay
Khác chi những kẻ ăn mày ăn xin?
Ốm đau chẳng có thuốc men
Chết không hòm chiếu, nó đem chôn trần
Anh về ở ngoãi chi lâu?
Chiều chiều em ra đứng ngõ sau ngó chừng
Hai hàng nước mắt rưng rưng
Chàng xa thiếp cách độ chừng muốn dong
Em đây nước mắt ròng ròng
Ra vô ngơ ngẩn, chuyện không muốn làm.
Đặt giỏ thì coi đàng sau
Chợ nhiều kẻ cắp, nó mau lắm chừng
Chỗ nào xâu xé thì đừng
Nếu con ghé lại ai coi dùm cho con
Tóc tai nhặm lẹ người khen
Con đừng mắng chó chửi mèo hanh hao
Đừng có xáu láu xua lua
Hàng cua hàng cá là đồ không nên
Quê tôi chuyên một nghề nông
Dọc đường quan lộ (QLl) cánh đồng thênh thang
Ngát hương khi lúa chín vàng
Ngọt ngào khi lúa rộn ràng trổ hoa
Lúa sao cũng giống người ta
Cũng thời con gái cũng là sữa non
Cũng từng xây bụi nở con
Muôn đời lúa vẫn sắc son cùng người
Đồng quê thú lắm ai ơi
Hái rau bẩt ốc, thảnh thơi thả lờ
Hai mùa lúa chín ngập bờ
Cá chun vào lờ, cá quẫy rung rung
Đến nơi khấp khởi lòng mừng
Giở lên nửa chừng cá nhảy xôn xao
Con cò lưởng thưởng bờ ao
Nhìn con bói cá lượn chao cắp mồi
Gió đùa sóng nước lả lơi
Tuổi thơ tôi đẹp tuyệt vời đồng quê!
Một mai con cá xa câu
Rồng xa núi Chúa, vượn rầu lìa cây
Vượn lìa cây lâu ngày vượn rũ
Thiếp sầu chàng vừa đủ ba đông
Ba năm muối mặn tình nồng
Vườn hoa đào điệp, nước mắt ròng tuôn rơi
Em xa anh không phải tại trời
Tại cha, tại mẹ rã rời đôi ta!
Bổn phận ở với láng giềng
Là nơi kề cận ấm êm cửa nhà
Ăn ở sao cho được thuận hòa
Đừng tranh hơn thiệt, rầy rà chẳng nên
Đôi bên là kẻ thân quen
Trong cơn tắt lửa tối đèn có nhau!
Bồng bồng nẩy lộc ra hoa
Một đàn vợ lính trẩy ra thăm chồng
Trẩy ra gánh gánh gồng gồng
Trẩy ra thăm chồng, bảy bị còn ba
Nào ai nhắn nhủ mi ra
Mà mi lại kể con cà con kê
Muốn tốt thì đưa nhau về
Việc quan anh chịu một bề cho xong
Xưa kia anh ở trong phòng
Bây giờ anh đã vào trong hàng quyền
Hai tay bưng dĩa trầu lên
Trước lạy hàng quyền sau lạy cậu Cai
Chồng tôi ham sắc ham tài
Một chĩnh đôi gáo tôi ngồi sao yên
Tôi xin chiếc đũa đồng tiền
Anh đi lấy vợ tôi xin lấy chồng
Tiếc gì một nải chuối xanh
Kẻ dỗ người dành cho mủ dính tay
Tiếc gì một xấp trầu bầm
Một ve rượu lạt, anh cầm duyên em?
Anh đừng lên xuống, bụi tre em mòn!
Ba năm lòng tạc dạ ghi
Sống thì đồng tịch, chết thì đồng tâm
Ba năm giữ dạ sắt cầm
Tiên sa xuống đất mấy mươi lần mược tiên
Trăng trên trời còn khuyết lưỡi liềm
Hiếm chi nơi phú quý, anh kiếm tìm làm chi?
Con ơi, đừng có than thân
Muốn cho sáng mắt phải cần B. A.
Kìa trong bá nghệ người ta
Muốn cho mau hiểu phải ra công rèn
Dốt nát nào có ai khen
Trông tờ giấy trắng mực đen biết gì?
Cả đời chịu tiếng ngu si