Nghe tin em hay hát, hay hò
Cho nên anh phải chèo đò tới đây
- Một chiếc ghe lui năm bảy chiếc đò vào
Ngọn cỏ xanh cuộn lại, ngọn cờ đào kéo lên
Kéo lên ta hát cho liền
Cho tình đằm thắm, cho duyên đậm đà
Mẹ em tham giầu gả em cho thằng bé tí tì ti
Làng trên xóm dưới thiếu gì trai tơ,
Em phải đem thân cho nó giày vò,
Đêm đông tháng giá nó nằm co trong lòng,
Cũng mang danh là gái có chồng
Mười đông ấp cạnh giường không cả mười,
Em nói ra đây sợ chúng chị em cười,
Má hồng bỏ quá thiệt đời xuân xanh!
Em cũng liều cho thằng bé trẻ ranh,
Sờ mó qua quýt năm canh cho đỡ buồn,
Em buồn, em lại nhấc thằng bé lên hôn.
Nó còn bé dại, chả nên cơm cháo gì!
Nó ngủ nó ngáy khì khì
Một giấc đến sáng, còn gì là xuân!
Hỡi chị em ơi hoa nở mấy lần.
Ngó lên trên trái, trời cao lồng lộng,
Ngó xuống dưới biển, biển rộng mênh mông.
Anh đã thương em thì thương cho trọn thủy trọn chung,
Đừng nghe ai lưỡi mềm chuốt ngót,
Lánh đục tìm trong mà phụ tình .
- Ngó lên trên trời, sao băng tứ diện,
Ngó xuống dưới biển, chim liệng cá đua.
Anh thề với em hết miếu hết chùa,
Ai cho anh uống thuốc, đeo bùa mà mê?
Cầm vàng mà lội qua sông (2)
Vàng rơi không tiếc tiếc công đợi chờ
Chờ em chờ mận chờ mơ
Chờ hết mùa mận cho qua mùa đào
Chờ em cho tuổi anh cao
Cho duyên anh nhạt, má đào em phai
Chờ em anh chẳng lấy ai
Khăng khăng chí quyếy một hai đợi chờ
Bên hữu con thiên lý mã,
Bên tả con vạn lý vân
Hai bên nhắm cũng cân phân
Lòng anh muốn cỡi một lần đủ đôi
- Thiên lý mã sải như tên bắn
Vạn lý vân chạy tế giống rồng bay
E khi anh cỡi chẳng tài
Sa cơ một chút ngàn ngày lại đau
Tai anh nghe thầy mẹ bán gả em đi,
Cũng bằng đưa dao vô cắt ruột anh, em ơi?
- Ví dầu thầy mẹ nhận lễ một trăm mâm,
Em cũng xin trả lại để kết nghĩa tri âm cùng chàng.
Sống thời làm bạn với anh,
Em thác về rú rậm, chịu cảnh rừng xanh một mình!
Không đáo tới mộ nàng, chớ đáo tới mộ nàng,
Thì hai hàng lụy nhỏ,
Tay anh ngắt cỏ, miệng thổi lửa thắp hương.
Thế mô anh cũng lo cho tròn nhiệm vụ,
Không đến nỗi bỏ nường mà thở than.
Răng chừ cạn lạch Đồng Nai,
Nát chùa Thiên Mụ, anh mới sai lời nguyền.
- Răng chừ rau câu có lá, hòn đá hắn bể tư,
Nát chùa Thiên Mụ, anh mới sai lời nguyền.
Nước dưới sông nhiều dòng cá lội,
Thiếp với chàng bao nỗi éo le.
Mấy lâu ni cách trở bạn bè,
Khăn lau nước mắt, tay đè lá gan!
- Nàng (Thiếp) với ta (chàng) vô can vô cớ,
Ai buộc sợi tình thương nhớ khôn khuây;
Ôm đờn chẳng đặng vung dây,
Em đừng nhắc lại, dạ đây thêm buồn.
Thương nàng đã đến tháng sinh
Ăn ở một mình trông cậy vào ai?
Rồi khi sinh gái sinh trai
Sớm khuya mưa nắng lấy ai bạn cùng ?
- Sinh gái thì em gả chồng
Sinh trai lấy vợ mặc lòng thiếp lo
Dây lưng bốn múi thậm dài
Hình dung yểu điệu tiếc tài chàng đi buôn
Ban ngày dạo quán luông tuồng
Có đôi gióng sáu bỏ luôn cập mủng hàng
Chiều hôm qua tui có gặp ngoài đàng
Dặn đi dặn lại mùa màng cũng ghé vô.
Xưa rày một cảnh hai quê
Dang tay gởi một lời thề cho cố tri
Đầu đuôi em chưa rõ sự chi
Xuống đồng La Thọ mà ôi về nhà
Về nhà cha đánh mẹ la
Em cam bụng chịu ở nhà làm ăn
Bạn có thương ta thì lên xuống làm quen
Cha yêu mẹ mến cầm bằng tiền nong.
Xuống tòa ông Sứ lựa được rồi
Mề rô ông Sứ phát anh ngồi thở than
Vợ con châu lụy hai hàng
Khuyên em ở lại để chàng dời chưn
Anh ra đi mỗi bước mỗi ngừng
Châu sa lụy nhỏ chín mười từng ruột đau
Thương nhau phải nhớ lời nhau
Tri tri vàng đá trước sau một lời
Anh ra đi mặt biển chân trời
Chúc em ở lại một lời bình an
Bảy giờ mai em tuốt xuống Hàn có anh
Trăm năm ai chớ phụ ai
Chỉ thêu nên gấm, sắt mài thành kim
Trên trời biết mấy thứ chim
Đã loan với phụng, đừng tìm chì vôi
Trồng trúc xin chớ xén chồi
Thương anh thì chớ đứng ngồi với ai
Trăm năm cơ hội tình cờ,
Đàn cầm anh gãy, câu thơ anh đề.
Muốn cho thuận nẻo đi về,
Anh sang làm rể, em về làm dâu.
Số giàu lấy khổ cũng giàu,
Số nghèo chín đụn mười trâu cũng nghèo.
Phải duyên phải kiếp thì theo,
Khuyên em chớ nghĩ giàu nghèo làm chi.
Em ơi! chữ vị là vì,
Chữ dục là muốn, chữ tùy là theo,
Ta đã yêu nhau tam tứ núi cũng trèo,
Thất bát giang cũng lội, tam thập đèo cũng qua.
Trăm năm đành lỗi hẹn hò
Cây đa bến cũ con đò khác đưa.
Trăm năm hội ngộ tình cờ
Đàn cầm anh gẩy câu thơ anh đề.
Muốn cho thuận nẻo đi về
Anh sang làm rể, em về làm dâu.
Số giàu lấy khó cũng giàu
Số nghèo chín đụn mười trâu cũng nghèo.
Phải duyên phải kiếp thì theo,
Khuyên em chớ nghĩ giàu nghèo làm chi.
Em ơi! Chữ vi là vì
Chữ dục là muốn, chữ tùy là theo.
Ta yêu nhau tam tứ núi cũng trèo
Thất bát giang cũng lội, tam thập lục đèo cũng qua
Đêm khuya nghe gà gáy ó o
Giật mình thức dậy tui mò tui vô
Động giường thức dậy mợ la
Mợ hỏi thằng Xứng chớ mày đi mô
- Đi vô lấy gạo nấu cơm
Mợ nói có cái ống không biết cái ô chỗ nào
Mơ màng giấc điệp chiêm bao
- Ô đây ống đó con lấy nhào mà ra
Đêm khuya tui ở cà rà
Xung điên mợ nắm ống mợ cà muốn bể ô.
Giương cung bắn xỉ con cò
Thường ngày thường tới thường mò cá tôm
Hữu nhãn vô châu thầy thấy đâu thầy bắn
Ra tận chiến trường trắng trợn mắt mây
- Hữu nhãn vô châu thầy cũng thấy mờ mờ
Dù bắn không trúng thầy rờ thầy đâm.
Thiếp gặp chàng tại đàng xe lửa
Chàng gặp thiếp tại cửa ông Rô-be
Mấy lời chàng dặn thiếp nghe
Thức khuya dậy sớm chải chè mười hai xu
Mãn mùa chè đệm cuốn sàng treo
Ta về bỏ bạn cheo veo một mình
Bạn ơi bạn chớ phiền tình
Mùa ni không gặp ta hẹn gặp lại mình mùa sau
Trăm lạy ông trời mưa xuống cho mau
Chè kia ra lộc trước sau thiếp cũng gặp chàng!
Đêm khuya gió lọt khe mành
Động chăn em ngỡ đâu mình về thăm
Kẻo con ôm chặt vào lòng
Rưng rưng giọt lệ đôi tròng nhỏ sa
Nghe con ngủ mớ gọi cha
Lòng em đau đớn xót xa bội phần
Hỡi chàng sao nỡ bất nhân
Bỏ làng lìa vợ lìa con lìa nhà
Theo phường cõng rắn cắn gà
Buôn nòi bán nước giết bà giết con
Thân mình dù vẫn đang còn
Hồn mình đã chết trong lòng quốc dân
Đời người chết sống một lần
Chết vì lẽ phải lúc cần cũng nên
Cớ sao mình lại đưa mình
Đi tìm cái chết đáng khinh ấy mà
Em cũng muốn gượng làm khuây
Giả coi như thể mình đây không chồng
Cực vì ôm trẻ bên lòng
Nhìn con lòng cứ hình dung mình hoài
Đánh liều em lấy mực mài
Vơi dòng lệ nhỏ viết vài hàng đây
Mình vế nuôi chút con thơ
Mình về cho cha mẹ nhờ hôm mai
Mình về chung sức chung tài
Cùng chung phụng sự giông nòi quốc gia
Vài lời nhắn nhủ thiết tha
Mau mau mình vội buông ra mà về
Mình về em sẽ xin thề
Bảo toàn tính mạng không hề chi đâu
Một về hai cũng về mau
Mình về cây cỏ vườn rau cũng mừng
Chào mình những đoá hoa xuân
Sẽ giương cánh thắm mà dâng nụ cười
Đến đây em tạm dứt lời
Để ngồi mà ngóng con người em trông.
Trăng lờ còn sáng hơn sao
Núi kia có lở còn cao hơn gò
Biểu bạn về đặt liễn ngâm thơ
Để thiếp bán buôn cho phụ mẫu nhờ đôi năm
Ươm tơ chỉ nhớ con tằm
Ăn trái chi ngọt cũng hỏi thăm người trồng.
Thiên lý giang sơn thiên lý nguyệt
Vị tỳ thiên lạc vị tùy cưu
Ân tình rày đặng phiêu lưu
Bên sông vắng vẻ tiếng chim cưu kêu phiền
Thà đừng gặp gỡ cho yên
Gặp nhau sao lại đảo điên hử tề
Đoạn sầu bán chẩm đê mê
Tin xuân đâu đã đưa về cho chăng
Tương tư sầu biếng ngủ biếng ăn
Giấc thần mộng năm canh âm ỉ
Trách ngày lại xuân qua hè chí
Tinh luật hà âm ỉ sen khô
Mơ màng bể Sở sông Ngô
Người buồn thấy cảnh chừng mô cũng buồn.
Sách in chữ để rành rành
Mỗi nơi mỗi phết hiệp thành chữ nhơn
Ngang thêm ngang nữa đơn đơn
Thục năng chi đại chữ nhơn lớn rồi
Ngang lên trên chót khơi khơi
Dĩ thiên dĩ địa trời ơi là trời
Lú lên xí nữa mà chơi
Phu hồ ích dị có chồng như chưa
Số thêm số nữa cho vừa
Hai vai nhấp nháy đà vừa chữ cho
Chữ nhơn ai sửa đen nờ
Thầy mô sửa không đặng vào thầy mình sửa cho.
Bạn hẹn với ta mồng bốn tháng giêng (1)
Trông hoài không thấy bạn hiền vãng lai
Bạn hẹn với ta mồng sáu tháng hai
Chim kêu vườn hạnh trước mai sau hòe
Tháng ba tháng tư tháng chín chẳng khe
Cây khô lá rụng trời thì bay sương
Tháng năm tháng sáu nắng hạn năm trường
Hết câu nhắn gởi hết đường lại qua
Tháng bảy tháng tám gió bấc mưa sa
Đông thiên tiết lạnh bạn xa ta rồi
Tháng chín tháng mười xa bạn bạn ơi
Tháng mười một tháng chạp xa thật rồi còn chi
Bạn về tính lại tính đi
Một năm mười hai tháng mùa y bốn mùa.
Bạn hẹn với ta mồng bốn tháng giêng (3)
Trông hoài không thấy bạn hiền vãng lai
Bạn hẹn với ta mồng bốn tháng hai
Tiết xuân con én đưa thư đã rồi
Tháng ba tháng tư ta không thấy bạn thời thôi
Chim kêu thỏ thẻ trước nơi sân hòe
Tháng sáu tháng bảy ta chẳng thấy nhắn nhe
Chim kêu nhỏ nhẻ mùa hè sang thu
Chim kêu vượn hú cu gù
Cây khô lá rụng mịt mù tang thương
Tháng bảy tháng tám tháng chín mưa trường
Hết khi ta nhắn gởi hết lời ta lại qua
Tháng mười tháng mười một nước cháy mưa sa
Dương khí tiết lạnh bạn với ta xa vời
Còn mình tháng chạp bạn ơi ,
Niên tàn nguyệt tận bạn phải tính cho rồi mưu chi
Về nhà ngửa bàn tay ra tính lại tính đi
Tháng thời mười hai tháng mùa y bốn mùa
Chuỗi sầu ai khéo thêu thùa
Đớn đau dạ ngọc chát chua lá gan vàng
- Bớ em ơi một năm mười hai tháng
Một tháng ba mươi ngày
Bạn hẹn với ta mồng bốn tháng giêng (2)
Tháng hai khoai sắn liên thiên
Ta cam tâm nhớ bạn còn phiền về tháng ba
Tháng ba anh mắc dọn dẹp việc nhà
Lo gặt lo hái nên không qua thăm nường
Tháng tư mắc lo việc lý hương
Mắc lo tạ tế chay trường công ngân
Tháng năm em lo việc trăm phần
Lo sạ lo cấy gánh phân đi cày
Tháng sáu anh nghĩ đã thậm gay
Mắc lo dựng xe đạp nước không ngày nào ở không
Tháng bảy thiên não địa nùng
Ngày cơ tháng thiết anh sợ em bậu có chồng chớ phải chơi
No cơm ấm áo anh nhớ mấy lời nữ nhi ,
Là lúc nhà trói buộc không cho anh đi anh phiền
Tháng chín nước chảy khỏa biên
Mưa to gió lớn anh sợ chiếc thuyền không bơi
Tháng mười chân rảnh tay rời
Đêm nằm nhớ bạn ngày thời trông mong
Y nguyên mười hai tháng trong lòng anh còn thương
Tháng mười một hết ngõ hết đường
Chàng đau liệt giường liệt chiếu ở thuyền quyên
Một năm mười hai tháng em bậu ơi
Mong có ngày nào rảnh em bậu ngồi trách qua
Bạn hẹn với ta mùng bốn tháng giêng (4)
Trông hoài không thấy bạn hiền vãng lai
Bạn hẹn với ta mùng bốn tháng hai
Tiết xuân con én đưa thoi đã rồi
Tháng ba, tháng tư ta không thấy bạn thời thôi
Chim kêu thỏ thẻ trước nơi sân hòe
Tháng năm, tháng sáu ta chẳng thấy nhắn nhe
Chim kêu nhỏ nhẻ, mùa hè sang thu
Chim kêu, vượn hú, cu gù
Cây khô lá rụng, mịt mù tang thương
Tháng bảy, tháng tám, tháng chín mưa trường
Đến khi ta nhắn gửi, hết lời ta lại qua
Tháng mười, tháng mười một, nước chảy mưa sa
Đương khi tiết lạnh bạn với ta xa vời
Còn mình tháng chạp bạn ơi
Niên tàn nguyệt tận, bạn phải tính cho rồi mưu chi?
Về nhà ngửa bàn tay tính lại đính đi
Tháng thời mười hai tháng, mùa y bốn mùa
Chuỗi sầu ai khéo thêu thùa
Đớn đau dạ ngọc, xót chua gan vàng!
– Bớ em ơi, một năm mười hai tháng, một tháng ba mươi ngày
Mắc lo canh cửi, hết ngày tháng giêng
Tháng hai khoai sắn liên thiên
Ta cam tâm nhớ bạn, còn phiền về tháng ba
Tháng ba anh mắc dọn dẹp việc nhà
Lo gặt lo hái nên không qua thăm nường
Tháng tư mắc lo việc lí hương
Mắc lo tạ tế, chay trường, công ngân
Tháng năm anh lo việc trăm phần
Lo sạ, lo cấy, gánh phân, đi cày
Tháng sáu anh nghĩ đã thậm gay
Mắc lo dựng xe đạp nước, không ngày nào ở không
Tháng bảy thiên não địa nùng
Ngày cơ tháng thiết, anh sợ em bậu có chồng chứ phải chơi!
Tháng tám ngó bộ thảnh thơi
Cha mẹ nhà trói buộc không cho anh đi, anh phiền
Tháng chín nước chảy khỏa biên
Mưa to gió lớn, anh sợ chiếc thuyền không bơi
Tháng mười chân rảnh tay rời
Đêm nằm nhớ bạn, ngày thời trông mong
Tháng mười một hết ngõ hết đường
Anh đau liệt giường, ới hỡi thuyền quyên!
Tháng chạp ngày tổ ngày tiên
Mắc lo dẫy mả tổ tiên cho rồi
Một năm mười hai tháng, em bậu ơi
Mong có ngày rảnh, để em bậu ngồi trách qua!
Bạn xa ta mồng bốn tháng giêng
Cớ làm sao không thấy bạn hiền vãng lai
Bạn hẹn với ta mông bốn tháng hai
Tiếng chim thỏ thẻ trúc mai sân hoè
Tháng ba tháng tư còn nhắn còn nhe
Ve kêu tiếng dế mùa hè đêm thu
Về vườn nghe giọng chim gù
Cây ngô lá rụng trời mù tuyết sương
Tháng bảy nắng hạn tháng tám mưa trường
Nhắn nhe không thấy người thương đi rồi
Tháng mười tháng mười một thảm lắm em ơi
Niên cùng nguyệt tận mãn rồi còn chi
Đêm nằm tính lại tính đi
Tháng thì mười hai tháng mùa y bốn mùa
Chuỗi sầu ai khéo thêu thùa
Đắng cay cũng chịu chát chua cũng đành.