Con vịt nó kêu "cặp cặp" (2)
Nó kêu không hồi không chặp
Nó kêu khắp cả dòng sông
Nó kêu đào hoa giang thượng tương chiếu hồng
Nguyện làm sao đó vợ đây chồng xứng đôi
Đành rằng nước chảy bèo trôi
Tuy rằng kêu cặp nhưng mồ côi có một mình.
Con yến Cù Lao Chàm nó bay từ nam chí bắc
Nó mắc vách gành rồi liệng khắp đông tây
Nước miếng trong nó dệt tổ từng ngày
Nuôi con khôn lớn tháng ngày đâu có kể công!
Ở nhà mới bước đến đây
Xem trăng chưa tỏ xem mây chưa tường
Buông lời thiếp hỏi người dưng
Ta không sao lãng biểu bạn đừng lãng sao
Trăng lờ còn sáng hơn sao
Núi kia có lở còn cao hơn gò
Biểu bạn về đặt liễn ngâm thơ
Để thiếp bán buôn cho phụ mẫu nhờ vài năm
Ươm tơ chỉ nhớ con tằm
Ăn trái chi ngọt cũng hỏi thăm người trồng.
Ớ anh ơi, liệu bề đát đặng thì đan
Đừng gầy ra rồi bỏ, thế gian họ chê cười
- Anh đây người nên chẳng phải người hư
Bắt ba rồi lại đè tư
Gầy ra đái đặng anh đan chừ, chừ cho em coi
Lạc vành anh uốn hẳn hoi
Bật trên xỏ xuống bắt ngoài anh dùi vô
Lời ngay nói thiệt với cô
Muốn mở tui mở muốn dùi vô tui dùi.
Ớ chàng ơi, thiếp chàng gặp đây thiếp hỏi một câu cho thích cảnh
Hỏi làm sao: chỗ Văn Thánh họ trồng thông
Chỗ Võ Thánh họ trồng bàng
Hai bên xã tắc lại trồng hai hàng mù u
Thiếp nghe chàng là đấng trượng phu
Chàng phân qua cho thiếp rõ thì mấy mươi thu thiếp cũng chờ
- Ớ em ơi: Thiên hạ nói là thông chớ không phải thông
Đó là cây tùng tùng tiết kiên trinh
Đem trồng chỗ Miếu Văn để ông thánh xưa ma nhi bất lẫn
Họ nói là cây bàng chớ không phải bàng
Đó là cây đàn tế thế
Đem trồng chỗ Miếu Võ để biết ông thiện xưa đố vật sư nhân
Còn họ nói là mù u chớ không phải mù u
Đó là cây nam nhi quốc dụng vi tối quan
Hồi xưa kia nhà nước sức trong thôn miếu xã tắc
Trồng một đôi hàng để ngày sau cây cao bóng cả
Dân với quan đời đời
Phụ mẫu nhà sinh em ra là gái đó em ơi
Em biết chi việc triều đình chánh thể
Mà em buông lời hỏi anh?
Vàng thì thử lửa thử than
Người khôn thử tiếng, người ngoan thử lời
Ngó lên trống dục, neo dời
Nhớ câu ước thệ, nhớ lời giao ngôn
Một ngày có đặng vợ khôn
Cũng tày cá ở vũ môn hóa rồng
Về làm dâu bên nhà chàng
Có khôn thì khôn cho người ta vái
Có dại thì dại cho người ta thương
Lấy câu tánh hạnh làm cương
Biểu đừng có thấy bà gia thương mà nhầm
Biểu đừng ỷ thế hơi chồng
Hành hạ đầy tớ lường công kẻ mần
Biểu đừng cậy thế hương lân
Ra đi mắng nhiếc rần rần chửi la
Biểu đừng dại chợ khôn nhà
Ngồi lê đôi mách người ta họ tự tình.
Về quê anh cách xa vạn dặm
Thân liễu bồ chịu đựng làm sao
- Xin anh chớ vội lo âu
Đừng chê thân gái như tàu lá non
Nếu cần lội biển trèo non
Bên anh em vẫn không chùn bước chân
Anh đừng lo đường xa vạn dặm
Tít chân trời em vẫn không lui
Cùng nhau chung sống yên vui
Cùng xây hạnh phúc đời đời bên nhau.
Vẽ rồng khôn đặng vẽ vi
Biết người biết mặt nào ai biết lòng
Thương không em nói thiệt cho ròng
Chiêm bao anh cũng xui lòng nhớ thương
Chuỗi sầu ai khóc vấn vương
Gặp nhau một thuở nhớ thương ngàn ngày
Lại đây anh bắt lấy tay
Dặn dò sau trước nghĩa này chớ quên
Vì đâu mà bạn chẳng nên
Phá chuông đúc tượng ai đền công cho
Lòng sông lòng suối dễ dò
Nào ai bẻ thước mà đo lòng chàng
Trời cao biển rộng khôn toan
Lưng vơi thiếp cũng đưa chàng một phen
Không quen lên xuống cho quen
Sợ em lòng đã tham đèn phụ trăng
Một mai áo chẳng xứng khăn
Anh có nơi khác đón ngăn đặng nào
Trên trời có một vì sao
Chỗ quang chẳng mọc.mọc vào dám mây
Thôi thôi thế vậy thì vầy
Ngửa nghiêng mặc thế lưng đầy mặc ai.
Ve ve kêu trên cành mít mục
Con sùng nó đục trên nhánh cây da
Bớ người.có mẹ không cha
Vô đây kết nghĩa giao hoà ngàn năm
- Em cầm đòn chả, em đã cắt vuông
Không cha có chú bạn buồn nỗi chi
Không mẹ thì bú vú dì
Ấp yêu nuôi nấng có chi mà buồn?
Vì ai mà trính nọ xa xuyên
Đòn tay xa rượng cho quyên xa lồng
Bởi vì ai vợ họ xa chồng
Đi ngang qua ngõ bậu bồng con ra
Nhìn xem khuôn mặt khác xa
Giống bạn năm bảy giống ta mười phần
Không tin bỏ lượng mà cân
Bạc vàng nặng ít ái ân nặng nhiều.
Vì ai nên dạ đớn đau
Lệ sầu tuôn chảy, khăn lau không ngừng
Tội tình ta lắm người dưng
Dang tay đón gió, gió đừng rung cây
Hỡi người thương cũ co hay
Làm sao giải đặng sầu nầy cho ta
Vì ai phân lứa rẻ đôi
Năm canh không ngủ đứng ngồi sao yên
Than thân trách phận giảm duyên
Giận trong căn số đảo nguyền làm chi
Bớ ai ơi để một mình chàng cám cảnh sầu bi
Mượn chén rượu nồng giải muộn mượn câu thơ nuốt sầu
Biển thương nơi mô ruộng dâu
Ân tình thâm hiểm biết đâu mà tìm
Bạc tình chi lắm hỡi chim
Bỏ nhành lê khô héo đi tìm rừng xanh
Bạn ham nơi kẻ dỗ người dành
Cho nên bạn lại bỏ đành duyên ta
Cầm dao cắt ruột máu ra
Ruột đau cho mấy không bằng thiếp xa ngãi chàng.
Bỏ nhành lê khô héo đi tìm rừng xanh
Bạn ham nơi kẻ dỗ người dành
Cho nên bạn lại bỏ đành duyên ta
Cầm dao cắt ruột máu ra
Ruột đau cho mấy không bằng thiếp xa ngãi chàng.
Vì cây nên dây mới bò
Vì cột vì kèo mới thoả đòn tay
Sang chơi cô bác đều hay
Ngãi nhơn nhơn ngãi ở vài ngày dưới ni
Kể từ dời bước ra đi
Bước tới khó bước ngừng đi khó ngừng.
Bà về nhúm gạo chia ba
Phần tôi tôi nấu phần bà bà treo
Xưa bà có cưới có cheo
Đại lễ tiểu lễ tôi theo tôi về
Bây chừ bà nhún bà trề
Bà kêu con bà về bà để tôi ra.
Ba với ba là sáu, Sáu với bảy mười ba
Bạn nói với ta không thiệt không thà
Như cây đủng đỉnh trên già dưới non
Khi xưa bạn nói với ta chưa vợ chưa con
Bây giờ ai đứng đầu non đó bạn tề
Bạn nói với ta bạn chưa có hiền thê
Bây chừ hiền thê mô đứng đó bạn trả lại lời thề cho ta?
Bạc chín chục đồng nhà nước phát ra
Em đem về mua trâu mua ruộng mua nhà để nuôi con
Chúc cho hai bên cha mẹ vuông tròn
Phận anh đây như súc gỗ mất còn quản chi
Biểu em đừng nước mắt lâm ly
Làm lơ giả dại như khi chưa chồng.
Bách niên giai lão ái với ân không lìa
Ngày nay sao vội dứt phân chia
Làm cho em dậy sớm thức khuya hỡi trời
Cực lòng thiếp lắm chàng ơi
Duyên ta nợ bạn xứng lứa xứng đôi cho trọn niềm
Ðứng bên ni sông, ngó qua bên kia sông.
Thấy nước xanh như tàu lá,
Ðứng bên ni Hà Thân, ngó qua Hàn ,
Thấy phố xá nghinh ngang
Kể từ ngày Tây lại đất Hàn,
Ðào sông Câu Nhí, tìm vàng Bông Miêu ,
Dặn tấm lòng, ai dỗ cũng đừng xiêu,
Ở nuôi Thầy, Mẹ, sớm chiều cũng có Anh .