Anh đứng ở Nha Trang
Trông sang Xóm Bóng
Ánh trăng lờ mờ, lượn sóng lăn tăn.
Gần nhau chưa kịp nói năng,
Bây giờ sông cách, biển ngăn ngại ngùng?
Biển sâu con cá vẫy vùng
Sông sâu không dễ mượn dòng đưa thư
Anh nguyền cùng em:
Bao giờ Hòn Chữ bể tư
Biển Nha Trang cạn nước
Anh mới từ duyên em
Bao giờ Hòn Chữ bẻ tư
Biển Nha Trang cạn nước, anh mới từ duyên em
Thiên sinh nhơn, hà nhơn vô lộc (3)
Địa sinh thảo hà thảo vô căn
Bạn với ta duyên không xứng, nợ không bằng
Nơi mô hơn bạn chọn, nơi mô bằng bạn chờ ta
Anh ngồi trong bếp lửa đau cái bụng
Em ngồi ngoài cửa nát lá gan
Biết thuốc chi mà chữa bệnh cho chàng
Lấy trầm hương cho chàng uống sao chàng vội quên
Cái vành khăn em vấn đã tròn
Câu cười tiếng nói đã giòn em lại ngoan
Sợi tơ hồng đã buộc với nhân doan (duyên)
Sao em không chịu gánh vác cái giang sơn nhà chồng
Lơ thơ tơ liễu buông mành
Con oanh học nói trên cành líu lo
Em nghĩ mình em cái cúc bạc lưu ly tai
Cúc bạc tình chung thì có
Cái trâm cài vốn không
Cái tóc mây em vấn lộn khăn sồng
Quần lĩnh hâm đôi ba chiếc
Đôi má hồng em nhởn nhơ
Sáng trăng suông
Sáng cả vườn đào, sáng cả vườn chanh
Ba bốn cô đằng ấy có cô nào còn không
Có một cô thật đích cô chưa chồng
Có cho anh ghé chút làm chồng nên chăng
Cô mình về có nhớ chúng anh chăng
Ta về chỉ nhớ cái hàm răng cô mình cười
Mười quan anh chẳng tiếc, chỉ tiếc người răng đen
Cái răng đen ai khéo nhuộm cho mình
Để duyên cô mình đẹp
Cho cái tình chúng anh yêu
Trăm con như cái sợi chỉ đào
Trăm con cái sợi chỉ ấy
Nó cũng buộc vào cái tay anh
Một duyên hai nợ ba tình
Cái tang tình, ngày hai tình mười một
Cái tình mong song hỡi tình
À lên một lên hai lên ba lên bốn
Làm con mẹ cha lên chín lên mười
Soi gương tình chung đánh phấn
Tang tích tịch tang tình tang
Cho nó đẹp em sắp ra lấy chồng
Gặp đây (Sang đây) anh nắm cổ tay (5)
Buông ra em nói lời này thở than.
Châu Trần chớ vội bắc ngang
Xa xôi vượt mấy ngày đàng nên quen.
Tơ hồng chỉ thắm là duyên
Dầu bao giờ gặp thì nên bấy giờ.
Gặp đây (Sang đây) anh nắm cổ tay (6)
Hỏi rằng duyên ấy tình này làm sao?
Trên trời có mấy ông sao
Sông sâu mấy trượng mây cao mấy tầng?
Trần gian có mấy cánh đồng
Sông bao nhiêu cá vẫy vùng bấy nhiêụ
Gặp đây anh hỏi thực nàng (2)
Tre non đủ lá, đan sàng được chăng
Chàng hỏi thì thiếp xin thưa
Tre non đủ lá đan chưa được sàng.
Ngoài chợ có thiếu gì giang
Mà chàng lại nỡ đan sàng tre non.
Đan sàng có gốc tre già
Tre non đủ lá được là bao nhiêụ
Gặp đây anh lấy nón này
Khéo nói anh giả vụng nay anh cầm.
Nón này đã phải duyên ai
Mà gột chẳng sạch mà mài chẳng rả
Nón này của mẹ cùng cha
Từ ngày nàng đội xót xa trong lòng.
Bây giờ vợ mới gặp chồng
Thời nàng giao lại nón hồng giả anh.
Nón này lá mấy lần khâu
Dọc ngang mấy thước, trước sau mấy lần?
Nàng mà giảng được ân cần
Thì anh giả nón dưa, chân tận nhà.
Gặp đây hỏi khách má đào
Còn không hay đã nơi nào xứng cân?
Gặp đây hỏi khách Châu Trần
Còn không hay đã Tấn Tần cùng ai?
Gặp đây hỏi khách Chương Đài
Còn không hay đã có ai vin cành?
Gặp đây hỏi khách xuân xanh
Có nên thì nói cho tình được hay
Ở gần sao (Gần nhà mà) chẳng sang chơi
Để anh hái ngọn mồng tơi bắc cầu
- Bắc cầu em chẳng sang đâu
Chàng về mua chỉ bắc cầu em sang.
Chỉ xanh chỉ tím chỉ vàng
Đủ ba thứ chỉ em sang được cầụ
Khăn xanh khăn đượm mồ hôi
Túi xanh túi đượm lấy đôi miếng trầu
Lược xanh thì lược chải đầu
Gương sáng lầu lầu sáng cả mọi nơị
Nào khi đi ngược về xuôi
Cơm đứng cơm ngồi than thở cùng nhaụ
Ăn trầu lại nhớ tới cau
Gương soi phấn đánh cùng nhau đã từng.
Anh đừng e ngại ngập ngừng
Đã thiệt thì đừng đã thảm thì thôị
Của chồng ăn một trả đôi
Ăn hai trả bốn mình tôi chẳng chầy
Ra đi em hỏi ông thầy
Cái sự lộn chồng thật khó lắm thay
Ai đem dây buộc thế này
Khá thì ba tháng chầy thì một năm.
Gặp đây ăn một miếng trầu
Chẳng ăn cầm lấy cho nhau bằng lòng.
Trầu này em chỉ có công
Từ vua đến chúa còn dùng nữa ta
Ngoài xanh trong trắng như ngà
Vua quan cũng trọng Phật bà cũng yêu
Ăn trầu có ít có nhiều
Rồi ra ta sẽ có chiều thở than.
Bõ công vượt bể băng ngàn
Bõ công bõ sức tay mang khẩu trầu.
Vô vườn bẻ trái cau xanh
Đem ra róc vỏ mời anh xơi trầu
Mời anh ăn miếng trầu nầy
Ăn vô beo béo, cay cay, nồng nồng
Ăn vô cho biết phải không
Kẻo duyên em lạt, má hồng em phai
- Má hồng ra nắng thì phai
Ra mưa thì lợt, nào ai biết chừ?
Thiếp dám hỏi chàng,
Vậy chớ cao đàng sức khoẻ,
Đường huệ mấy nhành cam huệ mấy bông.
Duyên phải duyên kim cải,
Nghĩa phải nghĩa giao hòa.
Rồi đây con nhện có về nhà,
Anh kính thăm cô bác ông bà bình an.
Thò tay bắt bướm trên cây
Miệng kêu hỡi bướm, thiếp đây bớ chàng
Đừng nghi cho bướm mà oan
Bướm y như cựu, bướm hoàn như xưa
Thiếp nói với chàng há dễ đãi đưa
Dầu sớm cũng đợ, dầu trưa cũng chờ
Thôi thôi buông áo em ra (2)
Đẻ em đi bán kẻo hoa em tàn
- Hoa tàn mặc kệ hoa tàn
Mấy thuở gặp nàng mà buông áo nàng ra
Sóng xao mặc sóng dưới thoàn (thuyền)
Thác đà dạ thác, buông nàng anh không buông.
Thơm tho ai biết ngát lừng ai hay
Trăm khúc sông khúc lở khúc bồi
Miệng chàng nói thế, chàng ngồi chàng trông.
Gió bên đông xin chàng gỡ giúp
Ngón tay tháp bút mà chấm chậu lan.
Dù ai nói ngang chàng đừng ngao ngán.
Trước thì là bạn sau nên vợ chồng.
Em còn trong tròng xin chàng thong thả
Em quyết trận này trả của lấy anh.
Em hai mươi tuổi xuân xanh
Thầy mẹ ép uổng dỗ dành vào cửa người ta
Cho nên duyên chẳng thuận hoà
Vợ chồng xung khắc xót xa nhiều bề.
Hò ớ … Cuộc đời nầy khi đen khi đỏ,
Hai đứa ta còn nhỏ thương nhiều,
Vừa gặp em là anh muốn như,
Hò ớ ... Anh muốn như
Anh Kim Trọng thương chị Thúy Kiều thuở xưa
-Hò ớ… Nghe giọng anh, em muốn như chị Thúy Kiều,
Nhưng hò ớ ... Thuyền đà có bến, khó chìu lòng anh.