Tay cầm cái dao, tay trao cái rổ
Cát cổ con gà
Tiếng tăm tôi chịu, thịt thà ai ăn
Lời nguyền thủy kiệt sơn băng
Lên non cao tạc đác, xuống đất bằng đề thơ
Nghĩ xa thôi lại nghĩ gần
Làm thân con nhện mấy lần vương tơ.
Biết đâu trong đục mà nhờ,
Hoa thơm hết tiết nương nhờ vào ai ?
Khi vin cành trúc, lúc dựa cành mai,
Đông đào tây liễu biết ai mà chờ.
Ngồi buồn nghĩ càng thấm
Hột cơm tấm cắn làm hai
Rau lang đỡ bữa liễu với mai đừng lìa
Em với anh như khóa với chìa
Đừng để cho ống liệt, khóa với chìa lìa nhau
Ở nhà cơm hẩm, muối rang,
Bữa ăn có thiếp có chàng vẫn vui.
Con thơ nó khóc ngùi ngùi thảm chưa ?
Anh ra đi trống đánh cờ đưa,
Con thơ, vợ dại nói chưa hết lời.
Ở nhà mới bước đến đây
Xem trăng chưa tỏ, xem mây chưa tường
Buông lời thiếp hỏi người dưng
Ta không xao lãng,
Biểu bạn đừng lãng xao
Trăng mờ còn sáng hơn sao
Núi kia có lở còn cao hơn gò
Ở nhà nghe tiếng bạn than
Áo chưa kịp mặc cũng quàng lên vai
Bôn ba nút chẳng kịp gài
Trông cho kịp bạn láng lai đôi lời
Tả văn hữu võ, xin có lời chào chung
Lẳng lặng mà nghe
Tôi nói cái vè
Vè các thứ bánh
Mấy tay phong tình huê nguyệt
Thì sẵn có bánh trung thu
Mấy ông thầy tu
Bánh sen thơm ngát
Ai mà hảo ngọt
Thì có bánh cam
Những kẻ nhát gan
Này là bánh tét
Còn như bánh ếch
Để mấy ông câu
Hủ lậu từ lâu
Thì ưa bánh tổ
Mấy tay hảo võ
Bánh thuẫn sẵn sàng
Các thứ bánh bàn
Kính như chấp bút
Ai năng thống phúc
Nên đụng bánh gừng
Còn bánh ếch trần
Cu li chia lấy
Kẻ nào trồng rẫy
Thì sẵn bánh khoai
Mấy gã uống say
Bánh men rất quý
Này bánh bao chỉ
Để các thợ may
Má phấn bông tai
Thì ưa bánh dứa
Những người thổi lửa
Thì có bánh phồng
Bánh kẹp bánh còng
Để cho đạo tặc
Còn bánh quai vạc
Đạo chích muốn ăn
Ai thích thoát giang
Thì ăn bánh lọt
Trôi nước rất ngọt
Để các thuyền chài
Dầm mưa hoài hoài
Thì ăn bánh ướt
Bất toại vô chước
Thì ăn bánh bò
Những kẻ hay lo
Ăn bánh tai yến
Ai ham trồng kiểng
Có bánh bông lan
Còn như bánh tráng
Để hạng trai tơ
Mấy ả giang hồ
Bánh bèo sẵn đó
Ai mà mặt rỗ
Thì bánh chôm chôm
Tay xách nách ôm
Bánh bao khá ních
Mấy tay hàng thịt
Da lợn để dành
Còn trã bánh canh
Để ba chú lính
Chủ nhân Lục tỉnh
Thì có bánh in
Đầu bếp mấy tên
Phải ăn bánh rế
Này là bánh nghệ
Cho chị nằm nơi
Kẻ dệt lụa tơ
Bánh tằm sẵn để
Còn như bánh quế
Mấy đấng y sanh
Tọc mạch rành rành
Thì ăn bánh hỏi
Hễ là thầy bói
Thì ăn bánh quy
Mấy ổ bánh mì
Cho nhà nho nhã
Quảng Đông mấy gã
Ăn bánh cà na
Béo thịt thẳng da
Thì ăn bánh ú
Rộng đường mấy chú
Như để sẵn đây
Phật giáo mấy thầy
Xin ăn bánh cúng
Phận tôi lúng túng
Trái đất tôi giành
Ai có lanh chanh
Tôi cho bánh khọt
(Vè bánh trái I)
Đầu hôm ngủ tới canh tư,
Còn nằm mà ngủ, muỗi thì nó cắn dư cả vùa
Canh năm thì dộng trống chùa,
Còn nằm mà ngủ, chúng lùa một bên
Ngủ thì quên tuổi, quên tên,
Ngủ cho mặt trời mọc đã lên ba sào
Sáng ra đái dựa hàng rào,
Còn đương ngây ngủ té nhào trong gai
Quét nhà long mốt long hai,
Con mắt dáo dác thấy trai ngó chừng
Bày ra cắt áo, cắt quần,
Cắt không kích tấc, nhằm chừng cắt ngang
Vải thời một tấc một quan,
Cắt thời khoét lỗ khoét hang đâu còn
Bày ra bánh cục bánh hòn,
Nắn bằng chiếc đũa, hấp còn bột không
Sáng ra đi cấy vần công,
Cấy thưa cấy nổi đi không về rồi
Bày ra cháo vịt, cháo bồi,
Cháo không có xác ăn rồi nhả ra
Từ nay cho tới hăm ba,
Cậy mai tới nói người ta không thèm
Chị em thấy vậy nói gièm,
Nấu canh chua tợ như hèm khó ăn
Làm bộ líu lăng,
Bánh bò, bánh thuẫn
Làm không mí mửng,
Lớp trọc lớp đen
Sang qua bánh men,
Thiệt là chai ngắt
Làm bộ ngoe ngoắc
Đi hấp bánh gừng
Quạt lửa phừng phừng
Mặt vàng như nghệ
Uổng công bốn bể
Học lúc văn minh
Nghĩ lại phận mình
Thiệt là thưa thớt
(Vè con gái hư)
Em không phải người tham đào, phụ liễu,
Em không phải người tham nhiễu, phụ lương.
Em không thương anh lắm ruộng nhiều vườn,
Thương vì ý ở biết kính nhường mẹ cha.
Em không thương chi tài sắc của người
Ông trời kia đã định, em thương người em phải thương
Em có chồng rồi tu phận tu duyên
Dù ai trao bạc kết duyên đừng cầm
Chiều chiều bước xuống ghe buôn,
Sóng bao nhiêu gợn, dạ em buồn bấy nhiêu.
Cánh buồm gió thổi hiu hiu,
Nước mắt ra chầm chậm, múi dây lưng điều không khô.
Thảm với sầu này không biết đến chừng mô ?
Đạo nào cao bằng đạo can trường
Chồng mà xa vợ đoạn trường trời ơi
Bấy lâu nay mình một ngả tui một nơi
Ngày nay gặp mặt giải vơi cơn sầu
Trống tam canh vội đổ trên lầu
Mình có chồng rồi, tôi nói cơ cầu làm chi
Miệng thế gian, ngôn dựt trường phi
Còn lo phụ mẫu, bất thành không ai
Bữa này mười một mai mười hai
Mình tôi ở lại với ai bây giờ
Dao vàng rọc lá trầu vàng (2)
Mắt thiếp, thiếp liếc, mắt chàng chàng luân
Trai xuân gặp gái cũng xuân
Như bông lúa trổ nửa chừng gặp mưa
Anh thương em cha mẹ hay chưa
Hay là thương đón thương đưa ngoài đường
Ngó lên ngôi nhà lá mái,
Hai cái tô vôi,
Hai cột đèn đồi,
Hai câu liễn cẩn,
Trên chạm long ẩn,
Dưới chạm thủy cà.
Thấy anh có chút mẹ già
Không ai hôm sớm, thương đà quá thương.
Ngó lên trời, trời cao lồng lộng,
Ngó xuống biển, biển rộng chơi vơi,
Rạng ngày mai mỗi đứa mỗi nơi,
Bưng chén cơm lên để xuống, không vơi hạt nào.
Đêm nằm mộng mị chiêm bao
Tiếc vườn hồng én liệng, để vườn đào quạnh hiu.
Ngó ra ngoài biển ba lần,
Thấy anh ở trần trong bụng xót xa.
Em về mua lụa đậu ba,
Cắt áo cổ giữa đem tra nút vàng.
Không ai mà gởi cho chàng
Để cho chàng mặc kẻo cơ hàn nắng mưa.
Ngó ra ngoài biển láng lai,
Em xa anh cách, lòng ai không buồn ?
Lênh đênh kẻ biển người nguồn,
Em xa, anh cách không cuồng cũng điên.
Vui chung rồi lại buôn riêng,
Hay vầy lúc trước gá duyên làm gì !