Mừng nay mưa nắng thuận hòa
Trị đời Ngu, Hạ, dân đời Thương, Chu
Nơi nơi khích những ca trù,
Khắp trong vũ điện Khang, Chu thuận hòa,
Đâu đâu già trẻ gần xa
Người người kính chúc Thiên gia vững vàng,
Ai ai trung hiếu vẹn toàn
Năm năm mừng được phong quang thái bình.
Em ngồi canh cửi trong khung
Anh đến ngồi học cùng chung một đèn.
Khi thì bên nhau dưới ánh trăng thanh :
Sáng trăng giải chiếu hai hàng
Bên anh đọc sách, bên nàng quay tợ
Một năm là mấy tháng mười
Ta đi mua nồi về đúc tiền công.
Ta đi mua đồng về đúc bồ lao
Bây giờ tình nghĩa làm sao
Cho chuông chẳng bén bồ lao chẳng bền.
Xưa kia chuông ở trên đền
Bây giờ chuông tuếch chuông toác bỏ rền cầm canh.
Chăn đơn gối chiếc nửa hòng
Cạn sông lở núi ta đừng quên nhau
Từ ngày ăn phải miếng trầu
Miệng ăn xôi đỏ dạ sầu đăm chiêu
Biết rằng thuốc dấu hay bùa yêu
Làm cho ăn phải nhiều điều xót xa
Làm cho quên mẹ quên cha
Làm cho quên cửa quên nhà
Làm cho quên cả đường ra lối vào
Làm cho quên cá dưới ao
Quên sông tắm mát, quên sao trên trời
Đất Bụt mà ném chim trời
Ông Tơ Bà Nguyệt xe dây nhợ nửa vời ra đâu
Cho nên cá chẳng bén câu
Lược chẳng bén dầu, chỉ chẳng bén kim
Thương nhau nên phải đi tìm
Nhớ nhau một lúc như chim lạc đàn
Nắm tóc ngôi tóc ngôi dài
Nắm tóc mai, tóc mai cụt.
Cầu trời khấn Bụt cho tóc mai dàị
Bao giờ tóc chấm ngang vai
Thì ta kết ngãi (nghĩa) làm hai vợ chồng?
Chiếc thuyền nho nhỏ, ngọn gió hây hây
Nay nước thủy triều mai lại nước rươi
Sông sâu sóng cả em ơi
Chờ cho sóng lặng buồm xuôi, xuôi cùng
Trót đem nhau vào kiếp bềnh bồng
Xuống ghềnh lên thác ta quyết một lòng cho ngoan
Giang hồ khoan lại hò khoan
Cô Thỉ cô Thi
Cô đang đương thì, cô kẹo với ai ?
Cô tú kẽo kẹt cô cai
Vợ chồng thuyền chài kẽo kẹt dưới sông
Mâm cốm kẹo với mâm hồng
Bát bịt, mâm đồng kẽo kẹt một nơi
Mâm thịt kẹo với mâm xôi
Thịt bùi xôi dẻo kẹo nơi bà già
Cùi dừa kẹo với bánh đa
Cái đĩa thịt gà kẹo với lá chanh
Nồi cơm kẹo với nồi canh
Quả bí trên cành kẹo với tôm he
Bánh rán kẹo với nước chè
Cô kia cò kè kẹo với ai đây ?
Bà cốt kẹo với ông thầy
Con chim loan phượng kẹo cây ngô đồng
Ai cũng gặt lúa đỏ đuôi
Chàng về mà đặp, mà phơi kịp ngày
Ai mà giã gạo ba chày
Giã sao cho trắng, gửi ngay cho chàng
Sẵn tiền mua bạc mua vàng
Sẵn tiền sắm áo cho chàng trẩy kinh
Sáng trời chàng mới tập binh
Em ngồi vò võ, một mình em lo
Ruộng nương không ai cày cho
Trâu bò, gà, lợn em lo dường nào!
Ruộng người cày cấy xôn xao
Ruộng nhà cỏ mọc lên cao lồng ngồng
Người ta có vợ có chồng
Cỏ cao, mạ úa nhưng lòng vẫn vui
Nhà ta chỉ có em thôi
Ruộng cạn mạ úa em ngồi em lo
Anh đây mục hạ vô nhân
Nghe em xuân sắc mười phân não nùng.
Xưa nay những gái má hồng,
Anh thề anh có thèm trông đâu nào.
Lấy em đi trước cho hào,
Dù ngấm dù nguýt, dù sao một lòng.
Nhà em có nén vàng mười
Còn không hay đã có người bỏ câu
Nhà em thong thả chưa câu
Lạng vàng cao giá có câu thì vàọ
Thật vàng chẳng phải bán rao
Có mua thì vác tiền vào mà muạ
Con gà rừng tốt mã khoe lông
Chẳng cho đi chọi, nhốt lồng làm chi!
Thầy mẹ ơi con đã đến thì
Mười bảy mười tám chẳng cho đi lấy chồng
Bây giờ người có con đông
Thấy chúng, thấy bạn cực lòng con thay!
Trèo lên cây khế nửa ngày
Ai làm chua xót lòng này khế ơi!
Khế chết khế lại mọc chồi
Để sung mọc nhĩ để hồi đeo hoa (*)
Đôi bên bác mẹ cùng già
Lấy anh hay chữ để mà cậy trông
Mùa hè cho chí mùa đông
Mùa nào áo ấy cho chồng đi thi
Hết gạo thiếp lại gánh đi
Hỏi thăm trường học vậy thì nơi nao
Hỏi thăm đến ngõ thì vào
Tay cắp thúng gạo miệng chào thưa anh
Trong thì mặc áo đào xanh
Ngoài thì bươm bướm bay quanh dập dìu
Ơn chàng đã có lòng vì
Ngỏ lời phương tiện muốn bề tóc tơ
Nhân khi em ở lại nhà
Làm nghề canh cửi sớm khuya chuyên cần
Vốn riêng được một vài trăm
Đem đi buôn bán Đồng Xuân chợ này
Buôn hàng vải lụa bấy nay
Nhờ trời vốn lãi độ ngày ba trăm.
Em có ba quan tiền em ngỡ là giàu
Thạch Sùng Vương Khải còn đâu đến giờ.
Trót sa cơ mới phải lụy cơ
Thuyền buôn lỡ chuyến lửng lơ đầu ghềnh.
Anh đã từng lên thác xuống ghềnh
Thuyền nan đã trải, thuyền mành thử chơị
Anh chơi khắp bốn phương trời
Cho trần biết mặt, cho đời biết tên.
Đắc thời đắc thế thì khôn
Sa cơ, rồng cũng như giun (tôm) khác nào
Sa cơ mới phải lụy Tào
Nhưng so tài sức thì nào kém ai
Ngựa hay chẳng quản đường dàiNược kiệu mới biết tài