Đu tiên mới dựng năm nay
Cô nào hay hát kỳ này hát lên
Tháng ba nô nức hội đền
Nhớ ngày giỗ Tổ bốn nghìn năm nay
Dạo xem phong cảnh trời mây
Lô, Ðà, Tam Ðảo cũng quay đầu về
Khắp nơi con cháu ba kỳ
Kẻ đi cầu phúc, người đi cầu tài
Sở cầu như ý ai ơi
Xin rằng nhớ lấy mồng mười tháng ba
Dù xa nhích lại cho gần
Có yêu nhau được mười phần hay không?
Dã tràng xe cát Biển Đông
Biết rằng có tật hay không mà chờ
Trách cây, trách lá bơ vơ
Nợ trần biết trả bao giờ cho xong
Dù xanh mà gặp võng điều
Chàng mà gặp thiếp mỹ miều ái ân
Giàu nghèo thua sút đôi phân
Trong sách có chữ phú, bần tương tư
Đặt ra kẻ thiếu người dư
Sa ca thất thế cũng như người nghèo
Ta phân với bạn ta về
Kẻo mà cha nghi cờ bạc mẹ đề gái trai
Lời nguyền để lại tối mai
Lời nguyền để lại tối mai
Đó phân đây giải thử ai bạc tình
Đó bạn bạc đây mình không bạc
Dao kia sứt ngạc 1 rựa nọ rớt khoen
Ta thương người thời cũng như không
Phòng loan lẻ bạn má hồng phôi pha
Chưn trời gió thổi xa xa
Dây ái tình ai ràng buộc cho ta dựa kề
Non sông có một lời thề.
Đèn loan soi sáng dựa kề tới lui
Bởi trời làm ngọn nước không xuôi
Nên đôi ta không tới tới lui không thường
Tặng bức thơ này cặn kẽ người thương đuôi đầu
Ngọc còn ẩn bóng cây dâu
Thủy lui về Đông Hải biết đâu mà ta tầm
Ớ người ơi ta thương người càng ngày càng nhiễm càng thâm
Ta trông bạn bâng khuâng những nhớ (2)
Bạn trông ta bỡ ngỡ từ đây
Thở than khôn xiết niềm tây
Bạn ơi có biết nông nổi này cho ta
Kể từ ngày em rời bước chân ra
Nhìn nhau giọt lệ nhỏ sa hai hàng
Vịnh Hà Châu cuốc khóc oang oang
Khóc than cho bấy lòng nàng đau thương
Dời chân bước thẳng ra vườn
Thấy cây xàu lá xụ nhành hương tả tơi
Khiến cho mạch máu tình khôn xiết đầy vơi
Khi thương trầm thống mở lời không ra
Em buồn tình ra dạo vườn hoa
Thấy hoa tàn cúc rụi đọt lan già ngả nghiêng
Khăn cho ta tang tóc nỗi phiền
Mảnh gương thề còn đó bạn hiền đi đâu?
Ta vắng bạn có một ngày mà những tưởng những trông
Bước qua hai ngày ta không thấy bạn những mong những phiền
Bước qua ba ngày lệ nhỏ thường xuyên
Bước qua bốn ngày ta không thấy bạn phát điên lên bạn nờ
Bước qua năm ngày ta bỏ cửa bỏ nhà
Bước qua sáu ngày ta không thấy
Bạn thì ta bước ra ngoài đồng
Nhìn xem nam bắc tây đông
Thấy thiên thấy hạ mà không thấy chàng
Về nhà đứng thở ngồi than
Cơm ta ăn không đặng nhớ đến Nghĩa chàng đó chàng ơi
Đi buôn quên lỗ quên lời
Ra đồng quên đội nón
Trách ông trời sao nắng mưa…
Ta về ta tắm ao ta (2)
Chàng ơi hai chữ "quốc gia" chớ lầm
Vì ai gió thét mưa gầm
Vì non vì nước vì căm quân thù
Được ai sướng, mất ai lo
Mà đem xương máu đền bù cho ai
Khuyên chàng nghĩ kỹ kẻo sai
Vì hồn nước đó gọi ai xa vời.
Ta với em tơ hồng phai nhạt
Khuất bóng chàng như trúc khuất cành mai
Đêm đông dài thật là dài
Thương ai ta quyết cùng ai
Dù cho đá nát vàng phai mặc vàng
Dù cho sông cạn đá mòn
Tình em anh khắc như in vào lòng.
Ta yêu mình lắm ta thắm mình phai
Xin đừng ăn ở ra hai tấm lòng.
Mặc người bẻ lá ngăn sông
Đôi ta cứ giữ tấm lòng chớ phaị
Xin nàng chớ có nghe ai
Chả trong tháng chạp thì ngoài tháng giêng
Tai em nghe anh đau đầu chưa khá
Băng đồng chi sá, em hái nắm lá cho anh xông,
Miễn làm sao cho nên đạo vợ chồng,
Đổ mồ hôi ra em chậm, ngọn gió lồng em lo.
Tai em nghe anh đau đầu chưa khá
Em băng đồng chi sá, đi bẻ nạm lá về xông
Ở làm sao đây cho trọn nghĩa vợ chồng
Đổ mồ hôi em chặm, ngọn gió lồng em che
Tai nghe bạn cũ có đôi
Khóc không lẽ khóc mà ngồi khoanh tay
Nhịn ăn ba bốn bữa rày
Lơ lơ trong dạ nén ngày cô đơn
Phải chi gần gũi thì hơn
Hay đâu nông nổi nguồn cơn khó cầm
Thấy ai đi đó thương thầm cho ai
Đạo nghĩa cang thường gánh nặng hai vai
Vai ni có mỏi sang đổi bên vai tê
Phải chi xong rổi một bề
Ghé vô gá ngãi phu thê trọn đời.
Tai nghe em bậu có chồng
Đi ngang qua ngõ bậu bồng con ra
Con ngồi giống mẹ giống cha
Giống bạn chín rưỡi giống ta mười phẩn
Không tin bỏ lượng mà cân
Vàng bạc nặng ít ái ân nặng nhiều.
Tai nghe nhà nước mộ dân (2)
Những lo những sợ chín mười phần em ơi
Anh đi mặt biển chân trời
Ơn cha nghĩa mẹ hai nơi chưa đền
Dầu mà ông Tây có bắt đi làm phên
Nhứt thắng nhì bại không quên cái ơn sinh thành
Xót thương em vò võ một mình
Anh đi biển thẳm non xanh tứ bề
Vai mang khẩu súng lưng giắt lưỡi lê
Thôi thôi em bồng con ở lại lo bề làm ăn
Ví dầu anh có mần răng
Nơi mô xứng gió vừa trăng em đành
Phận anh vạn tử nhứt sinh
Trên trời mây đen kịt, dưới nước xanh dờn dờn
Tư bề sóng vỗ từng cơn
Đau lòng xót dạ nhiều cơn bớ nàng
Trăm lạy ông trời cho đặng chữ bình an
Đóng lon chức đội về làng hiển vinh
Làm thịt con heo cúng tế tại đình
Rượu chè chàng đãi dân tình một phiên
Tay bắt tay miệng lại hỏi liền
Anh đi mấy tháng anh có phiền hay không
Bây giờ anh bước xuống tàu đồng
Tối tăm mù mịt như rồng trong mây
Hai bên những lính cùng Tây
Quan gia kéo tới chở đầy tàu binh
Từ đây hai chữ tùng chinh
Phận anh cam chịu linh đinh sóng dồi.
(Vè lính mộ)
Tai nghe súng nổ cái đùng
Bầy chim khát nước trong thùng ráo khô
Bạn về trộm lịnh mẹ cha
Đêm khuya thanh vắng cho ta ít nhiều
Về nhả trước quạnh sau hiu
Ban mai thì tỉnh ban chiều thì say
Ngồi đâu lụy nhỏ châu mày
Giở chưn chưn rớt giỏ tay tay rời
Tội tình mỗi đứa mỗi nơi
Thác đi một cuộc cho rồi đời xuân xanh
Để làm chi trai thương đoạn gái nhớ đành
Cá dưới đìa quên lội chim trên cành quên bay.