Đầu đường kia có một cây chuối,
Cuối đường nọ có một cây đa,
Cái góc ngã ba có một sợi dây tơ hồng.
Con gái chưa chồng như bông hoa lý.
Trai chưa vợ như bức tượng vẽ tranh đồ.
Ngó lên mây bạc trời hồng.
Gẫm tôi với bậu vợ chồng sánh đôi.
Đầu đường có trồng bụi chuối,
Cuối đường có trồng cây đa,
Ngã ba có cây tơ hồng,
Gái chưa chồng trong lòng hớn hở,
Trai chưa vợ ruột thắt tợ trái chanh,
Ngó lên trời thấy mây trắng trời xanh,
Thương ai cũng vậy thương anh cho rồi.
Đầu đường có một Dây Leo
Trông cậy Sậy nhỏ, ra điều mỉa mai,
Rằng: "Sao bé thấp lạ đời,
Trông em, anh cũng nực cười lắm thay"
Nghe lời, Sậy mới đáp ngay,
Rằng: "Mày không nghĩ phận mày xem sao,
Nhờ ai mày mới được cao?
Những như thân ấy, còn bao giờ mà?
Ta đây dù thấp là đà,
Tự ta ta mọc, chẳng nhờ cậy ai”
Đầu tròn lông lóc
Khì thì ném xuống, khi tung lên trời
Lúc bị người đấm, lúc bị người đá
Lúc bị bỉ giỏ, lúc đau như dần
Trẻ già tíu tít ngoài sân
Cứ thấy nó đến co chân chạy dài
Đầu tháng Giêng, mãn thiên xuân sắc,
Ai nấy vui mừng, thiếp bắt mặt trông,
- Qua tháng Hai, hoa nhà ướm nở,
Thiếp trông chàng, vừa trở gió đông.
- Qua tháng Ba, trăm hoa cảnh phát,
Thiếp trông chàng, bát ngát niềm tây.
- Qua tháng Tư, mùi hương phảng phất,
Thiếp trông chàng, hạ bất hồng liên.
- Qua tháng Năm, ve sầu kêu oán,
Thiếp trông chàng, như đại hạn trông mưa,
- Tháng Sáu trông già hoè im mát,
Thiếp trông chàng: phấn nhạt, hương phai.
-Tháng bảy trông: bắc cầu Ô, Thước,
Qua Ngân Hà, mới thấy được phu nhân.
- Tháng Tám trông, gương trăng tròn vạnh,
Thiếp trông chàng, một gánh tương tư.
- Tháng Chín trông gương trong đài trùng cửu,
Ngày vắng, đêm dài, ly cốc tửu giải khuây.
- Tháng Mười: bông hoa lài nở nhụy,
Ngắm cảnh thêm buồn, thêmnhớ, thêm thương.
Tiết Dương sanh: tùng mai xanh tốt,
- Thiếp trông chàng: tháng Mười Một vắng tin.
- Tháng Mười hai: xuân lai bất tận,
Tháng hết, năm cùng, lận đận theo anh...
Đây là trường hợp đặc biệt của một thể hò, vì chứa nhiều câu, diễn tả nhiều tâm sự, theo diễn biến của thời gian và của tâm trạng của con người.
Đầu năm ra mắt mồng ba
Cúng ông Hành Khiển cùng là Hành Binh
Bói giò phải bói cho tinh
Xem tường màu sắc chân hình rủi may
Đôi giò cần để thẳng ngay
Nhuận hồng vàng ánh năm nay chắc giàu
No rồi chụm móng khít khao
Đỡ cái chặt chẽ cũng giàu cũng sang
Đỏ mà gân máu nổi loang
Là điềm hao của tan hoang cửa nhà
Trắng xanh bền bệt thây ma
Ấy điềm tang chế ông bà cháu con
Da gà tươi mượt vàng son
Đi thi chắc đậu đi buôn chắc lời
Khe chân gà hở tơi bời
Tiền vô nhiều cũng phủi rồi tay không
Ba ngón đội lên một chồng
Tốt thì có tốt, phải phòng người trên
Nhờ người giúp đỡ mới nên
Tự mình tự chủ không bền được đâu
Cũng ba ngón chân chụm đầu
Một hàng ngang mặt, thúng đâu đựng tiền
Ngón cái mà cong nghiêng nghiêng
Đâm vô khe hở, lụy phiền đến nơi
Quan phi khẩu thiệt tơi bời
Tai bay vạ gió kêu trời sao đang
Bốn chân cong quẹo loạn hàng
Cả năm bươn chải biết đàng nào yên
No rồi như nở cười duyên
Da hường tươm mỡ của tiền đầy kho
Da chân xam xám màu tro
Gân xương khô héo có lo cũng nghèo
Đôi giò cái trễ cái treo
Bên ngay bên quẹo nằm queo một mình
Da vàng mỡ đọng lung linh
Làm chơi được thiệt, mặc tình vui chơi
Bốn ngón đều ngay lên trời
Nồi gọ xẹp lép thì thôi còn gì !
Gặp năm tuổi xấu thêm nguy
Ốm đau tang chế, quan phi tụng đình
Ngón chân rời rạc thân hình
Thiếu người giúp đỡ, thiếu tình hữu giao
Gặp cơn sóng gió ba đào
Một tay lèo lái, ai nào giúp ta!
Chân gà cấm hở, quẹo ra
Da gà tươi nhuận mới là bình an
Cúng gà ra mắt nghiêm trang
Làm gà kỹ lưỡng, luộc càng thêm tinh
Có thành chắc có thần linh
Cầu ông Hành Khiển Hành Binh hộ trì
Cho mình gặp hội khả vi
Mỗi chu niên trọn, chu kỳ bình an
Mùng ba Tết tới bước sang
Lại cúng ra mắt huy hoàng như xưa.
(Phú Bói Giò Gà)
Đầu năm kéo hội rước thần
Đôi bên kỳ lão, tú văn ngồi chầu
Mừng nay tổng thịnh dân giàu
Khắp chung bốn bể đâu đâu yên hàn.
Tổng ta nhân vật thịnh cường
Sinh ra những đấng hiền lương anh tài
Hàng năm kéo hội vui chơi!
Mừng hàng tổng được gái trai thọ trường.
Đi thi thì chiếm bảng vàng
Vinh hoa phú quý vẻ vang mỹ miều
Nông gia lúa lắm tiền nhiều
Đầy bồ cao cót, bấy nhiêu ai tầy
Tấc gang mực thước tài hay muôn phần.
Thương người buôn bán trăm ngàn
Chợ quê thu góp bạc tiền miên man.
Tổng ta giàu thịnh đâu bằng
Người nhiều của lắm vẻ vang miếu đình.