Nhìn lên thấy một cành hoa
Thấy cánh tim tím hương bay ngạt ngào.
Lòng riêng anh cũng muốn vào
Cửa buồng khóa chặt mở sao hở nàng?
Then bằng sắt, khóa bằng vàng
Lòng anh muốn ngỏ, thì nàng nghĩ saỏ
Ngọn dừa bóng đổ mái tranh
Thong dong em mới hỏi anh đôi lời
Ai làm cho ánh trăng rơi
Cho mây lơ lửng, cho trời lọ lem
Ai làm anh phải xa em
Cho cây xa cội, cho đêm xa ngày
Thân anh ba mươi mốt tuổi đầu vợ anh chưa có
Đêm nằm vò võ một xó giường không
Có cực hay không? Có thảm hay không?
Người năm bảy vợ, người không vợ nào!
Thân anh như trống như bưng
Vợ anh như khỉ trong rừng mới ra
Thân anh như ngọc như ngà
Vợ anh ở nhà như thể ma trơi…+
Đừng về nó nát anh ơi!
Vợ anh nửa người mà lại nửa ma
Vô vườn bẻ trái cau xanh
Đem ra róc vỏ mời anh xơi trầu
Mời anh ăn miếng trầu nầy
Ăn vô beo béo, cay cay, nồng nồng
Ăn vô cho biết phải không
Kẻo duyên em lạt, má hồng em phai
- Má hồng ra nắng thì phai
Ra mưa thì lợt, nào ai biết chừ?
Gặp đây ăn một miếng trầu
Chẳng ăn cầm lấy cho nhau bằng lòng.
Trầu này em chỉ có công
Từ vua đến chúa còn dùng nữa ta
Ngoài xanh trong trắng như ngà
Vua quan cũng trọng Phật bà cũng yêu
Ăn trầu có ít có nhiều
Rồi ra ta sẽ có chiều thở than.
Bõ công vượt bể băng ngàn
Bõ công bõ sức tay mang khẩu trầu.
Khăn xanh khăn đượm mồ hôi
Túi xanh túi đượm lấy đôi miếng trầu
Lược xanh thì lược chải đầu
Gương sáng lầu lầu sáng cả mọi nơị
Nào khi đi ngược về xuôi
Cơm đứng cơm ngồi than thở cùng nhaụ
Ăn trầu lại nhớ tới cau
Gương soi phấn đánh cùng nhau đã từng.
Anh đừng e ngại ngập ngừng
Đã thiệt thì đừng đã thảm thì thôị
Của chồng ăn một trả đôi
Ăn hai trả bốn mình tôi chẳng chầy
Ra đi em hỏi ông thầy
Cái sự lộn chồng thật khó lắm thay
Ai đem dây buộc thế này
Khá thì ba tháng chầy thì một năm.
Gặp đây (Sang đây) anh nắm cổ tay (5)
Buông ra em nói lời này thở than.
Châu Trần chớ vội bắc ngang
Xa xôi vượt mấy ngày đàng nên quen.
Tơ hồng chỉ thắm là duyên
Dầu bao giờ gặp thì nên bấy giờ.
Gặp đây (Sang đây) anh nắm cổ tay (6)
Hỏi rằng duyên ấy tình này làm sao?
Trên trời có mấy ông sao
Sông sâu mấy trượng mây cao mấy tầng?
Trần gian có mấy cánh đồng
Sông bao nhiêu cá vẫy vùng bấy nhiêụ
Gặp đây anh hỏi thực nàng (2)
Tre non đủ lá, đan sàng được chăng
Chàng hỏi thì thiếp xin thưa
Tre non đủ lá đan chưa được sàng.
Ngoài chợ có thiếu gì giang
Mà chàng lại nỡ đan sàng tre non.
Đan sàng có gốc tre già
Tre non đủ lá được là bao nhiêụ
Gặp đây anh lấy nón này
Khéo nói anh giả vụng nay anh cầm.
Nón này đã phải duyên ai
Mà gột chẳng sạch mà mài chẳng rả
Nón này của mẹ cùng cha
Từ ngày nàng đội xót xa trong lòng.
Bây giờ vợ mới gặp chồng
Thời nàng giao lại nón hồng giả anh.
Nón này lá mấy lần khâu
Dọc ngang mấy thước, trước sau mấy lần?
Nàng mà giảng được ân cần
Thì anh giả nón dưa, chân tận nhà.
Gặp đây hỏi khách má đào
Còn không hay đã nơi nào xứng cân?
Gặp đây hỏi khách Châu Trần
Còn không hay đã Tấn Tần cùng ai?
Gặp đây hỏi khách Chương Đài
Còn không hay đã có ai vin cành?
Gặp đây hỏi khách xuân xanh
Có nên thì nói cho tình được hay
Ở gần sao (Gần nhà mà) chẳng sang chơi
Để anh hái ngọn mồng tơi bắc cầu
- Bắc cầu em chẳng sang đâu
Chàng về mua chỉ bắc cầu em sang.
Chỉ xanh chỉ tím chỉ vàng
Đủ ba thứ chỉ em sang được cầụ
Lơ thơ tơ liễu buông mành
Con oanh học nói trên cành líu lo
Em nghĩ mình em cái cúc bạc lưu ly tai
Cúc bạc tình chung thì có
Cái trâm cài vốn không
Cái tóc mây em vấn lộn khăn sồng
Quần lĩnh hâm đôi ba chiếc
Đôi má hồng em nhởn nhơ
Sáng trăng suông
Sáng cả vườn đào, sáng cả vườn chanh
Ba bốn cô đằng ấy có cô nào còn không
Có một cô thật đích cô chưa chồng
Có cho anh ghé chút làm chồng nên chăng
Cô mình về có nhớ chúng anh chăng
Ta về chỉ nhớ cái hàm răng cô mình cười
Mười quan anh chẳng tiếc, chỉ tiếc người răng đen
Cái răng đen ai khéo nhuộm cho mình
Để duyên cô mình đẹp
Cho cái tình chúng anh yêu
Trăm con như cái sợi chỉ đào
Trăm con cái sợi chỉ ấy
Nó cũng buộc vào cái tay anh
Một duyên hai nợ ba tình
Cái tang tình, ngày hai tình mười một
Cái tình mong song hỡi tình
À lên một lên hai lên ba lên bốn
Làm con mẹ cha lên chín lên mười
Soi gương tình chung đánh phấn
Tang tích tịch tang tình tang
Cho nó đẹp em sắp ra lấy chồng
Cái vành khăn em vấn đã tròn
Câu cười tiếng nói đã giòn em lại ngoan
Sợi tơ hồng đã buộc với nhân doan (duyên)
Sao em không chịu gánh vác cái giang sơn nhà chồng
Anh ngồi trong bếp lửa đau cái bụng
Em ngồi ngoài cửa nát lá gan
Biết thuốc chi mà chữa bệnh cho chàng
Lấy trầm hương cho chàng uống sao chàng vội quên
Thiên sinh nhơn, hà nhơn vô lộc (3)
Địa sinh thảo hà thảo vô căn
Bạn với ta duyên không xứng, nợ không bằng
Nơi mô hơn bạn chọn, nơi mô bằng bạn chờ ta
Anh đứng ở Nha Trang
Trông sang Xóm Bóng
Ánh trăng lờ mờ, lượn sóng lăn tăn.
Gần nhau chưa kịp nói năng,
Bây giờ sông cách, biển ngăn ngại ngùng?
Biển sâu con cá vẫy vùng
Sông sâu không dễ mượn dòng đưa thư
Anh nguyền cùng em:
Bao giờ Hòn Chữ bể tư
Biển Nha Trang cạn nước
Anh mới từ duyên em
Bao giờ Hòn Chữ bẻ tư
Biển Nha Trang cạn nước, anh mới từ duyên em
Anh ăn cơm cũng thấy nghẹn
Uống nước cũng thấy nghẹn
Nghe lời em bậu hẹn, ra bãi đứng trông
Biển xanh bát ngát, nhìn không thấy người
Mênh mông sông nước xa vời
Biết rằng còn nhớ những lời thề xưa
Trông ai như cá trông mưa
Ngày đêm tưởng nhớ, như đò đưa trông nồm
Bậu ơi! bậu có nhớ không?
Anh trông ngóng bậu, như rồng ngóng mưa.
Ai làm cho đó xa đây,
Cho chim chèo bẻo xa cây măng vòi!
Anh ơi nghĩ lại mà coi
Tấm lòng em ở gương soi nào bằng
- Em đừng than ngắn thở dài
Nghĩa anh giữ nào phai tấc lòng
Đôi ta đã tạc chữ đồng
Tử sinh, sinh tử một lòng có nhau
Còn non còn nước còn trời
Còn về còn nhớ đến người hôm nay
Tìm rồng mà lại gặp mây
Sầu riêng năm ngoái năm nay vẫn còn
Biết nhau dăm bảy năm tròn
Bao giờ sông cạn đá mòn hãy hay
Lại đây em nói lời này
Phượng hoàng đứng đó nào cây ngô đồng
Còn trời còn nước còn non
Còn cô bán rượu anh còn say sưa
Đêm khuya trăng tỏ gió thanh,
Tứ bề vắng lặng cùng anh đưa kề.
Cùng nhau cất một tiếng thề :
Sơn cùng thủy tận chớ hề sa tâm,
Nguyện cùng nhau hai chữ sắc cầm.
Ngó lên dốc Một, Chùa Lầu (*)
Cảm thương người bạn buổi đầu thâm ân.
Kể từ qua lại mấy lần
Nào ai khỏa lấp sông Ngân, suối Vàng.
Gẫm trong kim cổ kỳ quan
Bướm vô vườn liễu, bông hoa tàn vì ai ?
Nhìn xem nguyệt xế non Đoài
Bóng trăng mờ lợt không ai nương cùng.
Xưa rày nhân nghĩa bập bùng
Xuống lên không đặng tỏ cùng anh hay.
Mưu kia, kế nọ ai bày
Làm cho chàng thiếp mỗi ngày mỗi xa.
Hò ơ Bớ này anh nó ơi
Số phận em giao phó cho trời xanh
Lấy anh em không lấy,
Nhưng dạ cũng không đành làm ngơ
Vốn em cũng chẳng bơ thờ
Em đã hằng chọn trong lóng đục,
Nhưng vẫn còn chờ nợ duyên
Vốn em muốn lấy ông thầy thuốc cho giàu sang,
Nhưng lại sợ ổng hay gia hay giảm
Em muốn lấy ông thầy pháp cho đảm,
Nhưng lại sợ ổng hét la ghê gốc
Em muốn lấy chú thợ mộc,
Nhưng lại sợ chú hay đục khoét rầy rà
Em muốn lấy anh thợ cưa cho thật thà,
Nhưng lại sợ trên tàn dưới mạt
Em muốn lấy người hạ bạc,
Nhưng lại sợ mang lưới mang chài
Em muốn lấy anh cuốc đất trồng khoai,
Nhưng lại sợ ảnh hay đào hay bới
Em cũng muốn chọn anh thợ rèn kết ngỡi,
Nhưng lại sợ ảnh nói tức nói êm
Bằng lấy anh đặt rượu làm men,
Thì lại sợ ảnh hay cà riềng cà tỏi
Em muốn lấy ông nhạc công cho giỏi
Nhưng lại sợ giọng quyển giọng kèn
Em muốn lấy thằng chăn trâu cho hèn
Nhưng lại sợ nhiều điều thá ví
Em muốn lấy anh lái buôn thành thị
Nhưng lại sợ ảnh kêu mắc rẻ khó lòng
Em muốn lấy anh thợ đóng thùng
Nhưng lại sợ ảnh kêu
trật niền trật ngổng
Em muốn lấy ông Hương ông Tổng
Nhưng lại sợ việc trống việc gông
Em muốn lấy anh hàng gánh tay không
Nhưng lại sợ đầu treo đầu quảy
Em muốn lấy chú hàng heo khi nãy
Nhưng lại sợ chú làm lộn ruột lộn gan
Em muốn lấy anh thợ đát thợ đan
Nhưng lại sợ ảnh hay bắt phải bắt lỗi
Em muốn lấy anh hát bè hát bội
Nhưng lại sợ giọng rỗi giọng tuồng
Em muốn lấy anh thợ đóng xuồng
Nhưng lại sợ ảnh hay dằn hay thúc…
Hò ơ... Mấy lời trong đục chẳng dám nói ra
Có thầy giáo tập dạy trong làng xa,
Hay dạy hay răn
So đức hạnh chẳng ai bằng,
Lại con nhà nho học,
Sử kinh thầy thường đọc, nên biết việc thánh hiền
Gặp nhau em kết liền, không chờ chẳng đợi... (ờ)
Hò ơ... Không chẳng chờ chẳng đợi, phỉ nguyền phụng loan
Anh thương em đừng để ai biểu, ai bày,
Thâm thâm, dìu dịu mỗi ngày mỗi thương.
Nước mía trong, họ nấu lọc thành đường,
Anh thương em, anh biết chớ thói thường biết đâu.