Học trò thì gặp học trò
Hỏi thăm anh bạn,
Đường đi vô bếp có cái đò hay không
- Cô ơi sao cô lại nói dông dông
Chớ đường đi vô bếp phải qua sông đâu mà có đò
Cô hỏi tôi tôi cũng thật cười to
Chớ đường đi lên bụng
Không có đò mà cũng lội bơi!
Hỏi anh, anh bảo học trò
Sao em lại thấy cưỡi bò hôm qua
- Em ơi, bò ấy bò nhà
Đứa ở đi khỏi anh ra thăm đồng
Nếu mai nên vợ, nên chồng
Anh lại đi học, em trông bò giùm.
Hỏi cua, cua nói có,
Hỏi vò vọ, vò vọ nói không,
Để anh vô thề thẳng dạ, kẻo lòng em nghi.
- Em còn nghi ngại ra răng,
Mực tàu không thẳng cho bằng dạ anh.
Hỏi em có nhớ hay không
Anh thương em từ thuở mẹ bồng trên tay
-Hỏi anh có nhớ hay quên
Thương anh từ thuở vịn phên đi lần.
-Em thương anh vô giá quá chừng
Trèo non quên mệt, ngậm gừng quên cay.
-Anh thương em tự nón đến quai
Thương trong lớp lá, thương ngoài đường may
Hai ta ơn trượng nghĩa dày
Dù xa nhau đi nữa cũng ba vạn sáu ngày mới xa.
Hỏi thăm bà quán bên đường
Xưa rày có thấy bạn vàng tôi không
Bốn mùa xuân hạ thu đông
Nợ duyên cách trở kêu không thấu trời
Bao nhiêu nhân nghĩa bạn bồi cho ta
Một ngày thì xót thì xa
Hai ngày nhớ bạn biết bao là buồn
Ai về dưới nớ về luôn
Để khăn chéo lại luỵ tuôn ta chùi.
Hồ thỉ tứ phương nan tử chí
Tang bồng vạn lý trượng phu tâm
Gió đưa quý hữu tình thâm
Nắng chớ ghìm lá liễu mưa đừng bầm đọt lê
Tu thân rồi hễ gia tề
Dĩ hòa vi quý ông thánh đà đinh ninh
Anh em mình là kẻ hậu sinh
Ăn thua có một chữ tình mà thôi
Khi đi khi đứng khi ngồi
Khi ra quán sách khi ngồi gia trung
Trương Công xưa đáng bậc anh hùng
Chín đời con cháu ở chung một nhà
Lưu Bình kia ruột đói sát da
Không cơm no bụng bạn mà giúp lương
Nghĩa kim bằng hết mực yêu thương
Bạn ở làm sao cho trọn niềm bằng liêu.
Hồi anh đi củ còn ba ví, lúa còn ba chum
Củ lang khô sao đổ vụng đầy thùng,
Dặn em ba chữ tam tùng làm ăn,
Anh về bồ lúa ngã lăn,
Củ khoai ăn hết ví quăng ra ngoài.
Chết đi đừng sống hơi ơi,
Anh đi sáu tháng tan hoang cửa nhà.
Hồi khi mô anh lên anh ăn
Hồi khi mô anh trở xuống anh uống
Nay bây chừ anh trở chứng nhỏ nhen
Thịt heo rừng ướp muối xảo lăn
Bao nhiêu quần áo chép tóc với khăn tôi trừ rồi.
Hồi nhỏ tôi ở với cô
Cô đánh cô đuổi cô xô tôi về
Tôi về tại quán bồ đề
Cô theo cô hỏi tôi về tại sao
Tôi về bắt ốc hái rau
Quay tơ đánh ống tôi giàu hơn cô
Nhà tôi có cặp gà cồ
Nửa đêm nó gáy cho cô biết chừng
Nhà tôi có cặp gà rừng
Đêm khuya nó gáy chừng chừng cho cô nghe.
Hồi nhỏ tôi ở với cậu mợ
Cậu ăn rồi cậu bỏ cậu đi
Mợ ở nhà lại ngủ như Địch Nghi
Quần áo tụt hết giống chi cũng không còn
Thầy tớ lâu ngày thác thể bà con
Chết thì con chịu chết thấy đồ ngon con không từ.
Hồi nhỏ tôi ở với cậu mợ (2)
Mợ cho ăn cơm nguội
Uống nước lạnh ngủ nhà ngoài
Đêm khuya đau bụmg tôi lần tôi vô
Mợ nghe sục sạc, mợ hỏi: đứa mô
Thưa rằng đau bụng con vô kiếm gừng
Tay dang mợ rút múi dây lưng
Độc thì ta giải độc chớ kiếm gừng làm chi.
Hồi nhỏ tôi ở với cậu với mợ
Cậu ăn rồi cậu bỏ cậu đi
Mợ ở nhà mợ ngủ như Địch Nghi
Quần áo tuột hết giống chi cũng không còn
Đầy tớ lâu ngày thác thể bà con
Chết thì con chịu chết
Thấy đồ ngon con không từ
Hồi nhỏ tôi ở với cậu với mợ (2)
Mợ cho ăn cơm nguội
Uống nước lạnh, ngủ nhà ngoài
Đêm khuya đau bụng tôi lần tôi vô
Mợ nghe sục sạt, mợ hỏi: đứa mô ?
Thưa rằng, đau bụng con vô kiếm gừng
Dang tay mợ rút mối dây lưng
Độc thời con giải độc, chớ kiếm gừng làm chi ?
Hồi nào anh xuống anh lên
Một đàng hai ngõ quyết nên vợ chồng
Đến bây giờ người bạn phụ lòng
Hết nhân hết nghĩa hết đạo đồng phu thê
Bởi em nghèo nên bạn lại chê
Phải chi em giàu có, anh cũng mê anh về
Hồi nào bạn bảo ta gần
Cho nên chữ "Bách Niên Giai Lão"
Chữ ái ân đừng lìa
Bây giờ bạn bảo phân chia
Làm cho anh canh sớm, buồng khuya một mình
Hồi nào lê lựu một nhành
Bây giờ cuối bãi đầu ghềnh thảm chưa!
Hồi nào chàng xuống thiếp lên
Mòn đường chết cỏ, chẳng nên một lời
Tưởng rằng kèo cột ở đời
Hay đâu cột rã kèo rời hai phương
Hồi nào bậu nói bậu thương
Quý như trầm để trong rương chắc rồi
Bây giờ khóa gãy chìa rơi
Rương kia hở nắp hả hơi mùi trầm!