Sách in chữ để rành rành
Mỗi nơi mỗi phết hiệp thành chữ nhơn
Ngang thêm ngang nữa đơn đơn
Thục năng chi đại chữ nhơn lớn rồi
Ngang lên trên chót khơi khơi
Dĩ thiên dĩ địa trời ơi là trời
Lú lên xí nữa mà chơi
Phu hồ ích dị có chồng như chưa
Số thêm số nữa cho vừa
Hai vai nhấp nháy đà vừa chữ cho
Chữ nhơn ai sửa đen nờ
Thầy mô sửa không đặng vào thầy mình sửa cho.
Chống Ngoại Xâm,Ái Quốc,Lịch Sử,Thuế Đảm Phụ Quốc Phòng,
Con ơi con ngủ đi con
Để mẹ phơi lại mấy ang lúa này
Phơi khô quạt sạch đem xay
Trưa nay mẹ giã tối nay mẹ gùi
Ru con con ngủ cho muồi
Đầy kho đảm phụ mẹ vui mẹ mừng
Nghe tin chiến thắng tưng bừng
Lúa chưa khô sạch thì lòng chưa vui.
Con ơi sách xưa có dạy rằng
"Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mói là đạo con"
Mẹ có mấy lời khuyên con
Nghĩa mẹ sánh tợ như non
Công cha như ánh trăng tròn sáng soi
Mong con khôn lớn con ơi
Biết ăn biết nói ra đời với người ta
Lòng mẹ như biển cả bao la Thái Bình
Tình mẫu tử mẹ thảy hy sinh
Mong con ăn ở hiếu hòa người ta khen
Nặng dày nghĩa mẹ chín trăng
Câu thâm ân khả báo con phải khăng khăng cho cùng
Ghi lòng nghĩa vụ con nhớ làm trọn mới đặng chữ trung
Thêm trọn chữ hiếu mới xứng đấng anh hùng ở thế gian.
Càng ngày sưu thuế càng cao
Mất mùa nên phải lao đao nhọc nhằn
Xóm làng nhẫn chịu cắn răng
Bán đìa nộp thuế cho bằng lòng quan trên
Quan trên ơi hỡi quan trên
Hiếp dân ăn chặn chỉ biết tiền mà thôi.
Cánh buồm gió thổi hiu hiu (2)
Nước mắt sa chàng chặm dây lưng điều không khô
Tội tấm lòng ta biết chừng mô
Con cá lui về biển Bắc bỏ chiếc nơm khô một mình.
Gia Đình,Mồ Côi,Cha Mẹ,Con Cái,Thân Phận,Lỡ Duyên,Phương Ngữ
Cảnh lục lộ tìm người lục lộ
Cảnh dương trần chịu chữ trần ai
Đêm năm canh nước mắt láng lai
Tay cha bồng con dại miệng cha nhai hột ngọc trời
Phần cha không sữa con ơi
Nhai cơm són nước con ăn chơi cho cha nhờ
Con còn măng sữa ấu thơ
Tay cha ru miệng cha hát ớ ờ ơ... năm canh trường
Con nằm lăn khóc trên giường
Con ơi nghĩ đến mà thương cha rày
Cha ru con mỏi mệt hai tay
Hay là con nhớ mẹ, đêm ngày khóc luôn
Cha bồng con vừa hát vừa hun
Thấy con thương đứt ruột lụy cha tuôn hai hàng
Ngó vô cảnh cũ quê nường
Trực nhìn ngó thay hương tàn héo khô
Một mình cha quày quả ra vô
Bãi nước trầu còn đó mẹ con đi mô chưa thấy về
Đã đành phu nọ lìa thê
Hẹn hò non nước bỏ bê dương trần
Nường đi đâu để nợ để nần
Để con thơ bé dại khổ trăm phần đó nường ơi
Dậm chân xuống đất kêu trời
Kêu hoài kêu huỷ không thấy trả lời tiếng mô
Làm cho gan anh héo ruột anh khô
Nợ không vay mà trả biết hồi mô nường về
Ngó ra Mũi Sủng Gành Nghê
Buồm giương hai cạnh ghe nghề ghe lui
Ngó vô bếp núc ủ ê
Nghĩ mình lẻ bạn lủi thủi đơn côi não nùng.
Canh một thơ thẩn vào ra (2)
Chờ trăng trăng xế chờ hoa hoa tàn
Canh hai thắp ngọn đèn loan
Chờ người thục nữ thở than đôi lời
Canh ba đang nói đang cười
Còn hai canh nữa môi người một phương
Canh tư chấp bút thề nguyền
Khứ lai minh bạch cho tuyền thủy chung
Canh năm cờ phất trống rung
Qua gá tiếng cùng bậu chớ nghe ai.
Câu "dưỡng nhi chờ khi đại lão"
Cha mẹ già nương náu nhờ con
Thân anh lớn vóc anh tròn
Cù lao dưỡng dục anh còn nhớ không
Vọng phu hóa đá chờ chồng
Sao anh chưa thấy giải đồng phu thê
Phiên bang nhiều kẻ chán chê
Đường đi xa lắm có về được đâu
Khuyên anh suy nghĩ cho sâu
Đừng thèm đi lính bỏ đầu bên Tây.
Trong vườn hạnh bướm reo hoa nở
Ngoài ao sâu vịt lội bèo chao
Ngẫm sự tình thảm thiết biết chừng mô
Yêu nhau không biết ngày nào cho hết yêu
Vắng mặt người trong dạ buồn hiu
Nhứt nhựt bất kiến chín chiều ruột đau
Nhớ hồi mô nguyện cùng sinh tử có nhau
Khi mạnh lành có thiếp lúc ốm đau có chàng
Ở cho chung thuỷ vẹn toàn
Loan ôm lấy phụng phụng bồng lấy loan
Rủi ai thác xuống suối vàng
Mình cũng nguyện xin ôm cái hồn vàng trở lên
Một ngày cũng nghĩa không quên
Huống chi mình đã kết tóc xe tơ nên vợ chồng
Lòng chàng thương thiếp thiếp có biết không
Dù cho cực khổ vợ chồng mình nệ chi
Ta hết lòng với bạn phen ni
Rồi trời cao cũng thấu huống chi là người
Bởi vì hai ta thương chín nhớ mười
Dù lâm vòng cực khổ ta vẫn tươi cười như xưa
Dù ăn hột muối dĩa dưa
Dù áo rách em cũng đợi vải ta sưa anh cũng chờ
Cũng như nước cờ đương vây
Hai đứa ta ăn ở như bát nước đầy
Tình đó anh không phụ nghĩa đây em không phàng
Mặc cho ai họ bôi lọ ngâm than
Thì ta cứ giữ một đàng cho thẳng băng
Em nguyền nương trắp đỡ khăn
Anh nguyền nhịn đói không ăn mà thề
Mai chiêu trọn đạo phu thê
Nhớ nhau hai chữ lời thề đừng quên.
Trót đà ngọc ước vàng thề
Dẫu rằng cách trở sơn khê cũng liều.
Mưa từ trong Quảng mưa ra
Mưa khắp Hà Nội mưa ra Hải Phòng.
Hạt mưa trong thực là trong
Mưa xuống sông Hồng mưa cả mọi nơi
Hạt mưa vẫn ở trên trời
Mưa xuống hạ giới cho người làm ăn.
Tháng giêng là tiết mưa xuân
Đẹp người thục nữ thanh tân má hồng.
Muốn cho đây đấy vợ chồng
Hay còn quyết chí một lòng chờ ai?
Tháng giêng bước sang tháng hai
Mưa xuân lác đác hoa nhài nở rạ
Tháng hai bước sang tháng ba
Mưa rào mát mẻ nở hoa đầy cành.
Tháng tư mưa thật là nhanh
Liệu mưa có ướt thư tình đưa ai
Tháng năm tháng sáu mưa dài
Bước sang tháng bảy tiết trời mưa ngâụ
Nhớ ai như vợ chồng Ngâu
Một năm mới gặp mặt nhau một lần.
Tháng tám mưa khắp xa gần
Bước sang tháng chín đúng tuần mưa rơị
Tháng mười mưa ít đi rồi
Nắng hanh trời biếc cho tươi má hồng.
Một chạp là tiết mùa đông
Mưa phùn đêm vắng trong lòng lạnh thay
Bài mưa anh đã học đây
Mối tình rào rạt đêm chầy như mưa.
Muối để lâu năm muối hãy còn mặn
Gừng nấu chín nước gừng hãy còn cay
Dầu ai miệng lưỡi lá lay
Em đây cũng không xiêu lòng lạt dạ
Vẫn nắm chặt tay muối gừng.
Ngó lên đỉnh núi Sơn Chà
Ngó về Mân Thái ngó qua cửa Hàn
Em là cô gái Thọ Quang hay là Phước Mỹ nói rõ ràng cho qua nghe
Em đến đây đi bộ hay đi xe
Gặp nhau bày tỏ để qua nghe cho rõ ràng
- Quê em ở Bắc Mỹ An
Ghé thăm An Hải băng ngàn đến đây
Còn em là con gái An Hải Tây,
Là an ninh là du kích đêm ngày tuần tra.
Trên đường công tác ghé qua
Yêu quê yêu biển thiết tha nơi này!
Muốn cho đó cận đây kề
Đó vô làm rể đây thiếp về làm dâu
Tay bưng hộp thiếc cau ngâu
Buổi xưa kia chí quyết làm dâu phụ mẫu nhà
Bây chừ chậu bể con cá ra
Lồng hư con chim sẩy tội người ta lắm bớ trời.
Điện Bàn, Đà Nẵng, Duy Xuyên
Hoà Vang, Đại Lộc là miền đau thương
Ở đây bị giặc bạo cường
Cửa nhà đốt hết ruộng vườn phá tan
Vùng tự do quyết họp bàn
Giúp vùng bị chiếm tiền ngàn bạc muôn.
Đố em chi bén hơn dao
Chi rộng hơn biển chi cao hơn trời
Anh hỏi em em phải trả lời
Đông tây nam bắc cái đầu ông trời ở chỗ mô?
- Thế gian miệng bén hơn dao
Bụng rộng hơn biển trán cao hơn trời
Anh về kêu đất mà đất ơi
Tới đây em chỉ đầu ông trời cho anh coi !
Dô hò cái hò dô ta
Lướt sóng ra khơi Ơ này anh em ơi
Gắng công nào lướt sóng nào
Trông trời trông nước trông mây là dô hò
Trông cho trời trong biển lặng cá mà đầy ghe
Dô hò cái hò dô ta
Nào ta kéo lưới nào
Kẻo lên mẻ cá đầy khoan
Mồ hôi dù đổ xuống làn biển xanh
Do hò ớ hò dô ta
Trông cho cá tép được mùa
Người người vui sướng cửa nhà khang trang
Hò dô ta ớ hò dô ta. . .
Nhựt nguyệt trương dương anh mắc đường đục đẽo
Bóng xế trăng chiêu của néo cùm khoan
Phải chi anh thảnh thơi rời gót theo nàng
Trước trọn niềm phu phụ sau gây đàng ngãi nhân.
Nhứt trụ lồng đèn như dây pháo nổ
Nhị trụ lồng đèn khổ lắm ai ơi
Em muốn vô gá nghĩa sợ nhiều nơi họ đồn
Em biểu anh về tính chuyện cho xong
Hồi xưa kia em ở ngoài vòng
Sao anh không cậy mai dong đến nói
Nav bây chừ tiền trăm bạc gói cũng chẳng làm chi
Tiếc răng tiếc rứa tiếc ri
Liều mình bỏ xứ mà đi cho rồi
Liều mình như đứa đứt tao nôi
Giá như cha với mẹ không sinh đôi hai đứa mình.