Một thương em bậu từ thuở để móng tay
Hai thương em bậu khéo may yếm đào
Ba thương không thấp không cao
Bốn thương em bậu miệng chào có duyên
Năm thương má lúm đồng tiền
Lông mày dựng ngược tựa như tiên những là
Sáu thương em có nguyệt ba
Bảy thương em bậu mới ra khỏi làng
Tám thương chút phận hồng nhan
Chín thương em bậu có lòng đợi anh
Mười thương loan phụng đã thành
Sao Nam Tào không sở định để đoạn đành mà xa nhau?
Ngọn dừa bóng ngã mái tranh
Trăng tà em mới hỏi anh đôi lời
Ai làm cho bóng trăng rơi
Cho mây lơ lửng cho trời tối trăng
Khoan khoan vội tối bớ trăng
Để ta phân giải nỉ năn đôi lời
Khoan khoan vội sáng bớ trời
Để ta phân giải đôi lời kẻo xa.
Ngọn lau lên khỏi bờ
Ngọn lúa trổ đòng đòng
Em đừng than thở để anh phải tủi lòng khóc theo
Hai tay bụm bọt khoả bèo
Xưa kia khắp chốn không ai nghèo như anh
Ban ngày anh đốn củi rừng xanh
Tối về chỉ một tấm tranh che đầu
Mưa sa nhỏ giọt như dầu
Khổ thời anh chịu khổ chứ lìa nhau anh không lìa.
Thân em như cái áo mới may (2)
Như cau năm miếng để trên khay đợi trầu.
Trăm năm không bỏ ngãi chàng đâu
Vì bà Nguyệt Lão đã bắc cầu lương duyên
Anh về giải bớt cơn phiền,
Đó tự cha với mẹ chứ không phiền chi em
Thân em như chiếc chiếu giường ngà (2)
Thân anh như manh chiếu rách của bạn hàng bỏ quên
- Trăm lạy ông trời cho gió thổi lên
Cho manh chiếu rách nằm trên giường ngà.
Phải duyên hương lửa cùng nhau (2)
Xe dê lọ rắc lá dâu mới vào
Phải duyên phải kiếp thì theo
Cám còn ăn được nữa bèo hở anh
Trăng rằng trăng chẳng nguyệt hoa
Sao trăng chứa cuội trong nhà hở trăng?
Phố Hoài bốn tháng một phiên
Gặp cô hàng xén anh kết duyên vợ chồng.
Phu chi thần cang phu chi tử, cang phu chi thê cang
Chiếc đò chìm giữa bến sông Ngân
Anh hùng đứng giữa hỏi chàng cứu ai
- Hữu chi phụ tử hữu chi quân thần
Liều mình qua nhảy xuống sông Ngân
Đầu thời qua đội chúa vai qua lần cõng cha
Em ơi dìu lấy tay qua
Chữ tam công qua giữ trọn mới ra anh hùng.
Phố Hoài bốn tháng một phiên (2)
Gặp cô hàng xén anh kết duyên vừa rồi
Gánh hàng cô những quế cùng hồi
Có mẹt bồ kết có nồi phèn chua
Bó hương thơm gác để trên bồ
Trần bì cam thảo sa hồi bàng liên
Gánh hàng cô đáng giá bao nhiêu tiền
Để anh tính thử góp tiền buôn chung
Buôn chung rồi lại bán chung
Được bao nhiêu lãi ta cùng chia nhau
Chim huỳnh nhung ăn trái huỳnh nhung
Ăn no tắm mát gió rung không về
Lựu trông đào đào lại trông lê
Trầm mà không quế quế vê rừng xanh
Cây khô nấm mọc đã đành
Cây tươi nấm mọc trên nhành ít khi . . .
Chim kêu vượn hú bên gò
Nỡ mô xách thước đi đo lòng nàng
Một ngày cũng nghĩa phụmg loan
Bỏ chi duyên thiếp tình này sớm trưa
Ra về nước mắt như mưa
Nửa đang chim cuốc kêu đưa tiếng sầu.
Chim khôn kêu tiếng rảnh rang (2)
Người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe
Bóng trăng ngả lộn bóng tre
Chàng ơi đứng lại mà nghe thiếp thề
Vườn đào vườn lựu vươn lê
Con ong.vô hút nhị con bướm xê ra ngoài
Chàng về chàng nghĩ lại mà coi
Tấm tình thiếp ở tấm gương soi cũng không bằng
Biết bao giờ đó nhúm đây nhen
Nơi mô gần bước tới chín mười phen không ừ?
Chim loan chim phụng lẻ đôi
Đập bàn tay xuống chiếu xa rồi còn chi
Bộ nút vàng tra áo cổ y
Chàng mà xa thiếp tài chi không phiền
Hội ni nhứt chết nhì điên
Chàng sầu ưu tư có chín tháng chớ thiếp giải cơn phiền cũng mười năm
Con rắn đi đất đất còn dằm
Cơn sầu muốn giải biết mấy mươi năm cho rồi
Sông kia khúc lở khúc bồi
Khúc mô lở lở miết khúc mô bồi bồi luôn
Sự làm ri ai thấy không buồn
Chàng xa thiếp cách biển với nguồn hai phương.
Chim quỳnh nhung ăn trái quỳnh châu
Chàng không phụ thiếp thiếp dám đâu phụ chàng
Không tới lui ra chỗ từ nan
Tới lui sợ miệng thế gian chê cười
Nguyện cùng nhau đất chín trời mười
Trăm năm ta không bỏ nghĩa người đâu người lo
Đêm nằm đắp chiếu ngủ co
Trời xui đất khiến tôi giở trò bước mau
Dạ chung tình trước cũng như sau
Hồi lành có vợ hồi đau có chồng
Lời nguyền chân bước non sông
Mai ôm lấy liễu phụng bồng lấy loan
Trăm năm tạc đá ghi vàng
Dầu mà muối dĩa rau sàng cũng ưng
Chim kêu thỏ thẻ trên rừng
Kêu bớ người tình quân tử biểu bạn đừng có vội quên.
Tai nghe em bậu có chồng
Đi ngang qua ngõ bậu bồng con ra
Con ngồi giống mẹ giống cha
Giống bạn chín rưỡi giống ta mười phẩn
Không tin bỏ lượng mà cân
Vàng bạc nặng ít ái ân nặng nhiều.
Ta thương người thời cũng như không
Phòng loan lẻ bạn má hồng phôi pha
Chưn trời gió thổi xa xa
Dây ái tình ai ràng buộc cho ta dựa kề
Non sông có một lời thề.
Đèn loan soi sáng dựa kề tới lui
Bởi trời làm ngọn nước không xuôi
Nên đôi ta không tới tới lui không thường
Tặng bức thơ này cặn kẽ người thương đuôi đầu
Ngọc còn ẩn bóng cây dâu
Thủy lui về Đông Hải biết đâu mà ta tầm
Ớ người ơi ta thương người càng ngày càng nhiễm càng thâm
Bạn ơi bớ bạn sao đành rẽ phân
Hồi khi mô bạn biểu ta gần
Bách niên giai lão, ái với ân không lìa
Ngày nay sao vội dứt phân chia
Làm cho em dậy sớm thức khuya hỡi trời
Cực lòng thiếp lắm chàng ơi
Duyên ta nợ bạn xứng lứa xứng đôi cho trọn niềm
Trời xui trai thương đoạn gái nhớ đành
Nhớ mấy lời thề hẹn yến với oanh xa rồi
Khăn chéo hồng lau chặm mồ hôi
Nhớ chỗ đi chỗ đứng chỗ ngồi với ai
Nhìn xem sắc nọ đâu tưởng tới tiền tài
Cho nên nước mắt láng lai trong lòng
Hoa tê không tưởng tới tình ong
Cho nên nước mắt trong tròng rưng rưng
Buông lời khuyên với người dưng
Duyên ta nợ bạn biểu đừng lãng xao.
Thiếp gặp chàng đây xin hỏi hết một lời
Hỏi tháng năm sao hạn con chim trời ăn chi
- Bạn ơi chim trời ăn hột của trời
Có ăn chi của bạn mà bạn nỡ buông lời đắng cay.
Nhắn người Chợ Tổng Thanh Khê
Nhắn ông ngoài biển làm nghề mới vô
Người thương tui ở chỗ mô
Nhắn qua Bàn Thạch nhắn vô Tam Kỳ
Nhắn người ở lính Trà My
Nhắn cô đò dọc cùng ghi tấm lòng
Trở về tui nhắn thợ đan nong
Nhắn ông Cẩm Lậu quơ rong Thanh Hà
Nhắn kẻ gần chí những người xa
Nhắn ông bán lụa nhắn bà bán thao
Hỏi thăm chị bán giáo bán dao
Người thương tui ở chỗ nào có thấy không
Càng ngày càng đợi càng trông
Ai mà ở bạc thì xuống sông chết chìm.
Ta trông bạn bâng khuâng những nhớ (2)
Bạn trông ta bỡ ngỡ từ đây
Thở than khôn xiết niềm tây
Bạn ơi có biết nông nổi này cho ta
Kể từ ngày em rời bước chân ra
Nhìn nhau giọt lệ nhỏ sa hai hàng
Vịnh Hà Châu cuốc khóc oang oang
Khóc than cho bấy lòng nàng đau thương
Dời chân bước thẳng ra vườn
Thấy cây xàu lá xụ nhành hương tả tơi
Khiến cho mạch máu tình khôn xiết đầy vơi
Khi thương trầm thống mở lời không ra
Em buồn tình ra dạo vườn hoa
Thấy hoa tàn cúc rụi đọt lan già ngả nghiêng
Khăn cho ta tang tóc nỗi phiền
Mảnh gương thề còn đó bạn hiền đi đâu?
Ta vắng bạn có một ngày mà những tưởng những trông
Bước qua hai ngày ta không thấy bạn những mong những phiền
Bước qua ba ngày lệ nhỏ thường xuyên
Bước qua bốn ngày ta không thấy bạn phát điên lên bạn nờ
Bước qua năm ngày ta bỏ cửa bỏ nhà
Bước qua sáu ngày ta không thấy
Bạn thì ta bước ra ngoài đồng
Nhìn xem nam bắc tây đông
Thấy thiên thấy hạ mà không thấy chàng
Về nhà đứng thở ngồi than
Cơm ta ăn không đặng nhớ đến Nghĩa chàng đó chàng ơi
Đi buôn quên lỗ quên lời
Ra đồng quên đội nón
Trách ông trời sao nắng mưa…
Đêm năm canh hết buồn lại tủi
Ngày sáu khắc hết tủi lại lo
Ớ bạn ơi nhớ những khi đôi đứa hẹn hò
Bây giờ xa cách tự như tơ vò mình tơ
Xuống lên như đứa dại khờ
Tay bưng chén cơm ăn đôi đũa rớt bao giờ không hay
Sững sờ khi tỉnh khi say
Khi nằm chết điếng lúc sảng sốt khoanh tay dậy, ngồi.
Nhìn xem bức tượng trong cung
Ôm duyên mà khóc chữ tam tùng mình cũng xa
Ta mừng cho bạn nổi thất nên gia
Giàu sang phú quý mẹ với cha chàng nhờ
Phận em như chim bị bão vật vờ
Sớm ăn bãi hạnh tối ngủ nhờ lạch sông.
Thân em như hòn đá trên non
Nắng không phai mưa không lợt dạ hãy còn trơ trơ
Hay đâu mấy chú mi-nơ
Đút vô liều thuốc một giờ tan hoang
Đá lớn xây cống đá nhỏ đắp đàng
Kẻ qua người lại uổng thân nàng lắm nàng ơi?
Cây oằn vì bởi trái sai
Xa nhau vì bởi ông mai ít lời
Phải chi lên được trên trời
Để xem căn số đổi dời về đâu
Phải hôm áo chẳng kết bâu
Kết bâu một thuở chịu sầu cả năm.
Anh xa em ra chưa đầy một tháng
Nước mắt lai láng hai tám đêm ngày
Biết răng chừ nước ráo lòng mây
Sông kia hết chảy, duyên nợ này mới thôi thương.
-Ai mau chân qua chuyến đò trước
Ai lỡ bước qua chuyến đò sau
Thuận buồm xuôi gió gặp nhau mấy hồi.
-Anh ra có nhớ nghĩa em không
Hay là thuận buồm, xuôi gió biệt mong xa chừng.
-Ai đi qua bến Cầu Hai
Có về xứ Huế thì mai mốt về
Đất Cầu Hai trai hiền gái đảm
Người Cầu Hai lịch lãm dễ quen
Dù cho mưa gió bao phen
Mai kia về ngoài nớ chớ có quên trong này.
- Anh tưởng ông tơ hồng đang còn bận việc
Ngỡ thiên tào chưa quyết nơi đâu
Còn đang lo phận khó, chưa dám trao câu tình.
(Hò Nàng Vung)
Lời nguyền hai mái đầu xanh
Bạn ham giàu Bàn Thạch phụ ba cái tranh Sơn Chà
Trai mười bảy gặp gái mười ba
Trai anh ham sáu gái em đà hăm hai
Lời nguyền với bạn không sai
Bữa mô có rãnh cậy ông mai đến nhà.
Con chim đại bàng bay ngang hòn núi bạc,
Con cá ngư ông giong vát (móng nác) ngoài khơi.
Gặp nhau đây phân tỏ một đôi lời,
Kẻo một mai tê con cá ngư ông về sông vịnh,
Con chim nọ đổi dời non xanh (non cao).
Về quê anh cách xa vạn dặm
Thân liễu bồ chịu đựng làm sao
- Xin anh chớ vội lo âu
Đừng chê thân gái như tàu lá non
Nếu cần lội biển trèo non
Bên anh em vẫn không chùn bước chân
Anh đừng lo đường xa vạn dặm
Tít chân trời em vẫn không lui
Cùng nhau chung sống yên vui
Cùng xây hạnh phúc đời đời bên nhau.
Thấy thuyền quyên đảo điên trong dạ
Thương sao thương lạ thương hết tâm tình
Ngày nào anh kêu em đặng bằng mình
Dẫu phải chịu muôn lao nghìn khổ
Anh cũng giữ tâm tình sắt son.
Sáng mai ra ngoài ngõ
Sương sa lụy nhỏ
Ngọn cỏ ướt mèm
Chưn dò con mắt liếc xem
Thấy người đứng đó sầu đêm sầu ngày
Về nhà rũ rượi chân tay
Cầm cuốc cuốc rớt cầm cày cày rơi.
Sao hôm chưa lặn sao mai đà mọc
Đêm nằm trằn trọc nhớ kẻ tình lang
Gà đà cất tiếng gáy tan
Ong vô hút nhụy chưa tàn mùi hoa
Đêm nằm lòng xót dạ xa
Trông cho mau sáng đi ra thăm nàng
Mãn con trăng rày tìm bạn thấy chăng
Nơi mô hơn cũng mược nơi mô bằng đừng phai
Lời ngay mong tỏ cùng ai
Ưu tư bất biết bạn ở hoài vô vong
Lừng đừng như nước chảy lộn dòng
Biểu ai đừng lắng đục tìm trong tội chàng
Hồi tiền duyên có ngôn nguyện với thiên hoàng
Trai còn đương xuân sắc .gái còn đàng thơ ngây
Thề âm dương chàng thiếp còn đây
Thiên bào địa ảm gió mây tan tành
Lời nguyền hải thệ sơn minh
Con cá dưới sông mất vảy con chim trên rừng mất đuôi
Biểu bạn về trông ngược nhắn xuôi
Trông cho gặp mặt mới nguôi tấm lòng
Chẳng thà không biết nhiêu xong
Biết nhiêu rồi lại đem lòng nhớ thương
Sen xa hồ hồ trông sen đợi
Thiếp xa chàng nhiều nỗi nhớ thương
Kể từ ngày thiếp vấn chàng vương
Nay chừ thiếp Nam chàng Bắc
Khổ nỗi trăm đường chàng ơi .
Sáng mai xách chén mua tương
Thấy anh trong trường cầm viết ngó ra
Hỡi anh anh học trường nào
Em mua trăm giấy gởi vào cho anh
Gởi thì gởi đãy gởi khăn
Gởi chi trăm giấy bao lăm đồng tiền
Phải chi em có tiền riêng
Em mua đãy gấm gởi liền cho anh.
Giận cũng phải giận rồi không phải
Tiếc cũng oan tiếc cũng không oan
Hội này thiếp có xa chàng
Tại trên căn số thiên hoàng định xây
Đã đành thiếp bắc chàng tây ,
Chàng lui chân về có vợ
Để thiếp giải khuây có chồng
Mở lời thề nguyệt lão tơ ông
Trai tự nhiên hoá dại gái khi không hoá khờ
Thương nhau đứng bụi ngồi bờ
Tưởng là sum họp không ai ngờ xa nhau
Gan bầm ruột thắt quặn đau
Về nhà vắng trước quạnh sau một mình
Xa làm chi tội lắm nữ trinh
Sao không biết nghĩ đề cho hai đứa mình xa nhau.
Nhựt nguyệt trương dương anh mắc đường đục đẽo
Bóng xế trăng chiêu của néo cùm khoan
Phải chi anh thảnh thơi rời gót theo nàng
Trước trọn niềm phu phụ sau gây đàng ngãi nhân.
Bạn ở đây chớ bạn ở đâu mà không biết ta nghèo
Có thương thì khỏa bọt khỏa bèo mà thương.
Bạn ơi bớ bạn vô đây
Trầu cau một hộp đem xây trên bàn
Tội chi đứng sá ngồi đàng
Sương sa luỵ nhỏ cảm thương hàn ai nuôi.
Bạn ra về lòng ta khô héo
Bạn ra về không lẽ ta réo ta kêu
Nghiêng tai giữa gió ta bảo nhỏ đôi điều
Ai xa mặc họ hai đứa mình nghèo đừng xa
- Hai đứa mình nghĩa nặng tình thâm
Nắng buồn lá liễu mưa bầm đọt lê
Thôi thôi đó ở đây về
Đừng rưng rưng nước mắt ngọc anh ủ ê gan vảng.