Việt An rực rỡ chiến công
Núi Thành Điện Ngọc giặc chồng chất thây
Bom rền Đà Nẵng Chu Lai
Lửa thiêng thiêu đốt hết loài xâm lăng
Ai ra Thanh Quýt Điện Bàn
Quê anh hùng liệt sĩ, lòng son sáng ngời.
Vịn vai chàng nước mắt chảy xuôi
Ai làm lên nỗi đôi đứa tui thế này
Bước chân xuống bến tàu Tây
Chân trời góc biển biết rày còn gặp không
Dậm chân đấm ngực kêu trời
Vợ chồng gần gũi chưa mấy năm trời lại xa
Xứ người đất lạ xông pha
Cái đời lính mộ khổ là biết bao!
Vô đây bớ bạn vô đây
Trầu cau ta đãi ghế mây đan lồng
Thuốc ngon ba xấp một chồng
Rượu thời, rượu gạo ve đồng chín chai
Tối trời em chẳng biết ai
Chào chung một tiếng sáng mai hãy nhìn.
Vô vườn bẻ trái cau xanh
Đem ra róc vỏ mời anh xơi trầu
Mời anh ăn miếng trầu nầy
Ăn vô beo béo, cay cay, nồng nồng
Ăn vô cho biết phải không
Kẻo duyên em lạt, má hồng em phai
- Má hồng ra nắng thì phai
Ra mưa thì lợt, nào ai biết chừ?
Cũng là phận cải duyên kim
Càng ưa duyên mới càng tìm người xưa
Cũng tại nơi ta nên tội lây cho tới bạn
Trách phụ mẫu nhà tệ bạc lắm thay
Nên chi đánh thiếp mới đau lòng chàng
Một roi tím ruột bầm gan
Hai roi thương đến nghĩa nàng nàng ơi
Ba roi chân rụng tay rời
Bốn năm roi đứng sá chơi vơi ngoài đàng
Sáu roi thấu đến thiên hoàng
Bảy roi nhớ đến nghĩa nàng bâng khuâng
Tám roi bước đến đầu sân
Chín roi trong dạ bâng khuâng trong lòng
Mười roi ngó bộ không xong
Muốn vô lãnh thế nhưng lòng ngại nghi
Thà không quen biết nhau chi
Nay chừ quen biết khổ làm ri hử trời!
Cuốc lẻ đôi, cuốc ngồi than khóc
Huống chi hai đứa mình phân tóc rẽ tơ
Kẻ đi Bình Thuận người chờ Quảng Nam 1.
Cuốc này lao động gò hang
Cuốc này tỉnh giấc yên nhàn hư không
Sớm mai vác cuốc thăm đồng
Anh lo tháo nước chị trồng thêm cây
Mưa hòa gió thuận về đây
Đá mềm chân cứng ta xây dựng đời
Mùa chiêm lúa chín bời bời
Trâu no rạ ngọt người vui thóc vàng
Bây giờ đây, xóm kia làng
Xưa kia đây núi kia ngàn hoang vu
Ngày qua cỏ cháy đồng khô
Ngày mai lúa vựa khoai bồ mang mang
Cày sương nào những trai làng
Cấy trăng nào những cô nàng xứ quê
Ruộng xanh sớm tối đi về
Xe sông chở nước trưa hè lên cao
Hò khoan hỡi hỡi đồng sao
Đêm đêm sáng cả Nam Tào Bắc Tinh
Sá chi cung tạ lăng đình
Rồng bay phụng múa mà tình trống không
Ở đây tre lũy rơm đồng
Thôn đoài thương mến thôn đông một nhà
Hò khoan này khúc âu ca
Mồ hôi thấm đất sữa hòa nuôi cây
Biên thùy bụi đỏ mù bay
Súng kia cùng với cuốc này tương lai.
Đã nghe đất chuyển trời rung
Đã nghe sấm động núi sông quê mình
Ra tay giành lại chính quyền
Súng gươm sát cánh đứng lên diệt thù
Xuống đồng cờ phất trống rung
Phố phường điệp điệp trùng trùng ra quân
Cho chuông vang dội thánh đường
Cho sông nối bến cho thuyền ra khơi
Cho dừa Bảy Mẫu lại tươi
Cho rau Trà Quế lại xuôi Chợ Cầu
Xa quê nhớ nón Câu Lâu
Nhớ cau Bất Nhị nhớ trầu Hội An
Yêu nhau mảnh đất thép gang
Như rừng nhớ nước hiên ngang biển trời.
Bát nước đầy bưng hãy còn nguyên (2)
Trai anh hùng thất lạc như con chim quyên sổ lồng
Phụ mẫu nhà ham việc tiếc công
Cầm duyên con lại thu đông mãn mùa.
Bậu ơi nhà tôi ở bên tê
Nồi đất nấu sắn khét với khê bạn tề
Đem ra chấm muối bạn không chê lại ngon lành
Bữa ăn năm bảy cái chén sành
Cái sứt cái mẻ cái lành thì răng cưa
Bữa ăn đôi đũa sặt cũng vừa
Ăn rồi liệng tuốt đừng mua tốn tiền
Nhón chân kêu bớ bạn hiền
Giàu như chàng thế nớ còn phiền nỗi chi?
Bây giờ xâu nặng thuế cao (2)
Thương anh thì hãy khoan trao ân tình
Chờ cho đất nước thái bình
Phụ mẫu nhà trường thọ đôi lứa mình kết duyên.
Bất kỳ nhi ngộ vô cố đắc tương phùng
Anh hùng lại gặp anh hùng một khi
Trước chào người bạn cố tri
Sau chào nho sĩ về đây tựu trường
- Hữu bằng tự viễn phương lai
Ham vui mới đến cửa lầu đài chơi xuân
Đường xa tui mới dời chân
Đó buông tiếng ngọc tui phải vâng lời vàng.
Ngọc lành còn đợi giá cao (4)
Kim vàng cũng đợi lụa đào mới may
Chàng ơi chàng hỡi có hay
Năm chờ tháng đợi vật vờ như đứa say
Cầm kim quên vá quên may
Đi thuyền giông tố không biết bến bờ là đâu?
Giận cũng phải giận rồi không phải
Tiếc cũng oan tiếc cũng không oan
Hội này thiếp có xa chàng
Tại trên căn số thiên hoàng định xây
Đã đành thiếp bắc chàng tây ,
Chàng lui chân về có vợ
Để thiếp giải khuây có chồng
Mở lời thề nguyệt lão tơ ông
Trai tự nhiên hoá dại gái khi không hoá khờ
Thương nhau đứng bụi ngồi bờ
Tưởng là sum họp không ai ngờ xa nhau
Gan bầm ruột thắt quặn đau
Về nhà vắng trước quạnh sau một mình
Xa làm chi tội lắm nữ trinh
Sao không biết nghĩ đề cho hai đứa mình xa nhau.
Chuối chát hương chua bốn mùa em chịu khổ
Chàng có muốn đi tu thiếp chỉ chỗ cho tu hành
Ngó vô trong chùa thấy ông Phật đang giáng sanh
Bỏ cha mẹ già yếu chàng tu sao đành chàng tu?
Chuông em treo trên chùa Diệu Đế
Mai liễu em trồng dưới cửa quan hầu
Chàng ơi đến đó, không sợ đứt đầu hay răng
- Anh đây là chánh quan văn võ hội
Vọt vô Thành nội mở cửa tam quan
Chơi mai cùng liễu
Dộng chuông vàng em có hay không
Dầu em có hay, tay trên anh đánh
Dưới đoạn côn anh đâm
Đâm như ai sợ chết
Đâm như qua chừ tử tôn miêu duệ
Huynh đệ ngàn trùng
Ngày sau mới biết anh hùng là qua
Chữ rằng thọ thọ bất thân
Trai nam nhơn đâu dám ngồi gần gái nữ nhi
- Bởi vì chàng không dám ngồi gần
Âm dương tương khắc dần dần nổi lên
Chàng về chống cửa nhà trên
Âm dương tương khắc thì trèo lên bàn thờ.
Chữ rằng thọ thọ bất thân (2)
Nam nhơn ai dám ngồi gần nữ nhi
Cấm ẩm tửu đổ bác sát cẩu đấu kê
Cấm chi ta với bạn ngồi kề
Lấy khuôn đâu đúc con nít nói quê rứa hỡi nường!
Chữ sầu ai khéo vấn vương
Mơ màng giấc mộng canh trường lạnh tanh
Đừng nghe lời ai sớm dỗ chiều dành
Bỏ thiếp ở nhà hiu quạnh tấm lều tranh xạc xài
Thường ngày rèm sụp then gài
Con thơ lăn lóc biết nhờ ai đỡ đần
Ngày ngày lo chạy tảo chạy tần
Sớm làm tối nấu gởi tấm thân cho mai chiều.