Canh một thơ thẩn vào ra (2)
Chờ trăng trăng xế chờ hoa hoa tàn
Canh hai thắp ngọn đèn loan
Chờ người thục nữ thở than đôi lời
Canh ba đang nói đang cười
Còn hai canh nữa môi người một phương
Canh tư chấp bút thề nguyền
Khứ lai minh bạch cho tuyền thủy chung
Canh năm cờ phất trống rung
Qua gá tiếng cùng bậu chớ nghe ai.
Câu "dưỡng nhi chờ khi đại lão"
Cha mẹ già nương náu nhờ con
Thân anh lớn vóc anh tròn
Cù lao dưỡng dục anh còn nhớ không
Vọng phu hóa đá chờ chồng
Sao anh chưa thấy giải đồng phu thê
Phiên bang nhiều kẻ chán chê
Đường đi xa lắm có về được đâu
Khuyên anh suy nghĩ cho sâu
Đừng thèm đi lính bỏ đầu bên Tây.
Trong vườn hạnh bướm reo hoa nở
Ngoài ao sâu vịt lội bèo chao
Ngẫm sự tình thảm thiết biết chừng mô
Yêu nhau không biết ngày nào cho hết yêu
Vắng mặt người trong dạ buồn hiu
Nhứt nhựt bất kiến chín chiều ruột đau
Nhớ hồi mô nguyện cùng sinh tử có nhau
Khi mạnh lành có thiếp lúc ốm đau có chàng
Ở cho chung thuỷ vẹn toàn
Loan ôm lấy phụng phụng bồng lấy loan
Rủi ai thác xuống suối vàng
Mình cũng nguyện xin ôm cái hồn vàng trở lên
Một ngày cũng nghĩa không quên
Huống chi mình đã kết tóc xe tơ nên vợ chồng
Lòng chàng thương thiếp thiếp có biết không
Dù cho cực khổ vợ chồng mình nệ chi
Ta hết lòng với bạn phen ni
Rồi trời cao cũng thấu huống chi là người
Bởi vì hai ta thương chín nhớ mười
Dù lâm vòng cực khổ ta vẫn tươi cười như xưa
Dù ăn hột muối dĩa dưa
Dù áo rách em cũng đợi vải ta sưa anh cũng chờ
Cũng như nước cờ đương vây
Hai đứa ta ăn ở như bát nước đầy
Tình đó anh không phụ nghĩa đây em không phàng
Mặc cho ai họ bôi lọ ngâm than
Thì ta cứ giữ một đàng cho thẳng băng
Em nguyền nương trắp đỡ khăn
Anh nguyền nhịn đói không ăn mà thề
Mai chiêu trọn đạo phu thê
Nhớ nhau hai chữ lời thề đừng quên.
Trót đà ngọc ước vàng thề
Dẫu rằng cách trở sơn khê cũng liều.
Mưa từ trong Quảng mưa ra
Mưa khắp Hà Nội mưa ra Hải Phòng.
Hạt mưa trong thực là trong
Mưa xuống sông Hồng mưa cả mọi nơi
Hạt mưa vẫn ở trên trời
Mưa xuống hạ giới cho người làm ăn.
Tháng giêng là tiết mưa xuân
Đẹp người thục nữ thanh tân má hồng.
Muốn cho đây đấy vợ chồng
Hay còn quyết chí một lòng chờ ai?
Tháng giêng bước sang tháng hai
Mưa xuân lác đác hoa nhài nở rạ
Tháng hai bước sang tháng ba
Mưa rào mát mẻ nở hoa đầy cành.
Tháng tư mưa thật là nhanh
Liệu mưa có ướt thư tình đưa ai
Tháng năm tháng sáu mưa dài
Bước sang tháng bảy tiết trời mưa ngâụ
Nhớ ai như vợ chồng Ngâu
Một năm mới gặp mặt nhau một lần.
Tháng tám mưa khắp xa gần
Bước sang tháng chín đúng tuần mưa rơị
Tháng mười mưa ít đi rồi
Nắng hanh trời biếc cho tươi má hồng.
Một chạp là tiết mùa đông
Mưa phùn đêm vắng trong lòng lạnh thay
Bài mưa anh đã học đây
Mối tình rào rạt đêm chầy như mưa.
Muối để lâu năm muối hãy còn mặn
Gừng nấu chín nước gừng hãy còn cay
Dầu ai miệng lưỡi lá lay
Em đây cũng không xiêu lòng lạt dạ
Vẫn nắm chặt tay muối gừng.
Ngó lên đỉnh núi Sơn Chà
Ngó về Mân Thái ngó qua cửa Hàn
Em là cô gái Thọ Quang hay là Phước Mỹ nói rõ ràng cho qua nghe
Em đến đây đi bộ hay đi xe
Gặp nhau bày tỏ để qua nghe cho rõ ràng
- Quê em ở Bắc Mỹ An
Ghé thăm An Hải băng ngàn đến đây
Còn em là con gái An Hải Tây,
Là an ninh là du kích đêm ngày tuần tra.
Trên đường công tác ghé qua
Yêu quê yêu biển thiết tha nơi này!
Muốn cho đó cận đây kề
Đó vô làm rể đây thiếp về làm dâu
Tay bưng hộp thiếc cau ngâu
Buổi xưa kia chí quyết làm dâu phụ mẫu nhà
Bây chừ chậu bể con cá ra
Lồng hư con chim sẩy tội người ta lắm bớ trời.
Điện Bàn, Đà Nẵng, Duy Xuyên
Hoà Vang, Đại Lộc là miền đau thương
Ở đây bị giặc bạo cường
Cửa nhà đốt hết ruộng vườn phá tan
Vùng tự do quyết họp bàn
Giúp vùng bị chiếm tiền ngàn bạc muôn.
Đố em chi bén hơn dao
Chi rộng hơn biển chi cao hơn trời
Anh hỏi em em phải trả lời
Đông tây nam bắc cái đầu ông trời ở chỗ mô?
- Thế gian miệng bén hơn dao
Bụng rộng hơn biển trán cao hơn trời
Anh về kêu đất mà đất ơi
Tới đây em chỉ đầu ông trời cho anh coi !
Dô hò cái hò dô ta
Lướt sóng ra khơi Ơ này anh em ơi
Gắng công nào lướt sóng nào
Trông trời trông nước trông mây là dô hò
Trông cho trời trong biển lặng cá mà đầy ghe
Dô hò cái hò dô ta
Nào ta kéo lưới nào
Kẻo lên mẻ cá đầy khoan
Mồ hôi dù đổ xuống làn biển xanh
Do hò ớ hò dô ta
Trông cho cá tép được mùa
Người người vui sướng cửa nhà khang trang
Hò dô ta ớ hò dô ta. . .
Nhựt nguyệt trương dương anh mắc đường đục đẽo
Bóng xế trăng chiêu của néo cùm khoan
Phải chi anh thảnh thơi rời gót theo nàng
Trước trọn niềm phu phụ sau gây đàng ngãi nhân.
Nhứt trụ lồng đèn như dây pháo nổ
Nhị trụ lồng đèn khổ lắm ai ơi
Em muốn vô gá nghĩa sợ nhiều nơi họ đồn
Em biểu anh về tính chuyện cho xong
Hồi xưa kia em ở ngoài vòng
Sao anh không cậy mai dong đến nói
Nav bây chừ tiền trăm bạc gói cũng chẳng làm chi
Tiếc răng tiếc rứa tiếc ri
Liều mình bỏ xứ mà đi cho rồi
Liều mình như đứa đứt tao nôi
Giá như cha với mẹ không sinh đôi hai đứa mình.
Nỗi buồn ngấn lệ rưng rưng
Hỏi rằng thấu hiểu mấy từng ruột gan
Hang Hương Hách khe Đá Bàn
Mong nường sớm đến để bàn việc chung
Sự đời nghĩ cũng vô cùng
Nường ơi nường hỡi cùng chung nỗi lòng
Ì ầm con sóng mênh mang
Va đầu vào đá âm thầm chịu đau . . .
Lời nguyền hai mái đầu xanh
Bạn ham giàu Bàn Thạch phụ ba cái tranh Sơn Chà
Trai mười bảy gặp gái mười ba
Trai anh ham sáu gái em đà hăm hai
Lời nguyền với bạn không sai
Bữa mô có rãnh cậy ông mai đến nhà.
Anh đi em cũng xin đi
Anh thì Vệ quốc em thì cứu thương
Đôi ta ra giữa chiến trường
Chung phần chiến đấu xóm phường tự do
Ở nhà đã có mẹ lo
Còn một đôi bò mẹ bán mẹ tiêu
Đôi ta giết giặc cho nhiều
.
Thành công rồi lại mai chiều có nhau
Anh đi em mới trồng hoa
Anh về hoa nở đặng ba trăm nhành
Một nhành là chín búp xanh,
Bán ba đồng một, để đành có nơi.
Tiếng anh ăn học già đời
Cậy anh tính thử vốn lời bao nhiêu?
Anh đi lên huyện Điện Bàn
Cho em nhắn chút tin chàng thi đua
Nhà em thi lúa phơi khô
Gánh mau lên nộp quỹ trao tại đình
Lúa trao cho chính phủ mình
Nuôi quân đánh giặc đặng mình tự do.
Anh đi lính hay đi chết mướn
Cho em nghe cái sướng chút nà
Cái đồ bỏ mẹ bỏ cha
Bỏ tình chồng vợ bỏ tình con thơ
Sao anh như dại như khờ
Cứ đòi đi lính phụng thờ Tây bang
Mấy lời em gián em can
Anh nên nghĩ lại tính đàng thiệt hơn?
Anh đi ngang nghiêng nón làm thinh
Em kêu em hỏi tâm tình
“bất biến tương kiến nghiêm phong”
Em đây không phải lang lang chạ chạ
Xin anh đừng đem dạ nghi nan
Bút sa xuống giấy ngang hàng
Em đây không phải trốn làng bỏ ai.
Anh đi ruột nghé quấn lưng
Muối rang một ống tiêu gừng nửa cân
Trèo non vượt suối bao lần
Nắng dang mấy bận mưa dầm mấy phen
Anh đi tiếp vận Tây Nguyên
Gót mòn vai nặng đường quen quản gì.