Giữa năm Đinh Dậu mới rồi
Sư ông chùa Lãng là người đảm đang
Viết tờ quyên giáo các làng
Lãng Đông, Năng Nhượng chuyển sang Trực Tầm
Chiều hôm còn ở Đồng Xâm
Rạng mai Đắc Chúng, tối tầm Dục Dương
Cùng với nghĩa sĩ bốn phương
Phất cờ thần tướng mở đường thiên binh
Phá dinh công sứ Thái Bình
Sa cơ ông đã bỏ mình vì dân.
(Vè Phá dinh công sứ Thái Bình)
Giữa năm Đinh Dậu mới rồi
Sư Ông Chùa Lãng là người đảm đang
Viết tờ quyên giáo các làng
Lãng Đông, Năng Nhượng chuyển sang Trực Tầm
Chiều hôm còn ở Đòng Sâm
Rạng mai Đắc Chúng, tối tầm Dọ Dương
Cùng với nghĩa sĩ bốn phương
Phất cờ Thần Tướng mở đường Thiên Binh
Phá dinh công sứ Thái Bình
Sa cơ ông đã bỏ mình vì dân
Giữ gìn bờ cõi cho ai,
Áo xiêm, mão, mãng, cân đai đâu rồi,
Khoác ngoài chiếc áo tả tơi,
Đầu đội một chiếc nón cời te tua,
Tháng ngày dãi nắng dầm mưa,
Quản bao khó nhọc, lộc vua được gì
Giở xem một truyện phong tình,
Cho loan nhớ phượng, cho mình nhớ ta.
Nhớ nhau, nên thất nên gia.
Nên cửa, nên nhà, nên vợ, nên con.
Chim hoạ mi réo rắt trên non.
Ước gì ta được vợ con như người.
Thân Phận,Ái Quốc,Lịch Sử,Quan Quyền,Buôn Bán, Chợ Búa
Giời làm sóng lở cát bay
Cho tớ bỏ thày cho mẹ bỏ con
Cửa nhà trôi mất chẳng còn
Vợ chồng cõng bế đàn con lên chùa
Năm nay nạn nước ơn vua
Quan trên phát chẩn ở chùa Tây Phương
Giời làm một trận lỡ đường
Cho nên mới biết Tây Phương thế này
Giời làm sóng lở cát bay
Quan trên phát chẩn mỗi ngày hai ca
Đàn ông cho chí đàn bà
Rạng ngày hăm tám đi ra mà về
Quan Tuần, quan án ngồi nghĩ cũng ghê
Thuê ngay hai chiếc thuyền về đình chung
Giàu cùng, khó lại chẳng cùng
Ai ơi còn cậy anh hùng làm chi
Sinh ra nước lụt làm gì
Giàu thì bán ruộng, khó thì bán con
Nghèo thì bán cả nồi cấn lẫn lon đựng cà
Có thì bán cửa bán nhà
Nghèo bán đứa bé lấy ba bẩy hào
Em ngồi em nghĩ xôn xao
Kẻ lên Tứ Mỹ, kẻ vào Sơn Đông
Kỳ này thì vợ bỏ chồng
Chồng lại bỏ vợ kẻ Đông, người Đoài
Người thì buôn sắn, người lại buôn khoai
Người thì buôn mía dông dài quàng xiên
Gạo hơn nhưng chẳng có tiền
Cho nên phải xách tổ tiên đi cầm
Nghèo thì bán bát, bán mâm
Giàu thì đi cố, đi cầm ruộng nương
Có thì bán sập, bán giường
Đói quá bán cả giá hương, long bài
Nhà giàu tích lúa lên hai
Để cho nhà khó đến nài chẳng cho
Ruộng cạn, má úa có nhờ nhau không!
Giời làm một cạm thâm đông
Gặp cơn gió bấc sạch không làu bàu
Ai ngờ ngã bỡn mà đau
Tháng mười nước lại ở đâu mới về.
Giỏi giỏi theo anh về nơi châu thành coi nam thanh nữ tú
Chớ ở chi đất nầy vượn hú chim kêu
Giỏi giỏi theo anh về nơi phố chợ
Chớ ở chi đất nầy cực khổ lắm em ơi!
Giỏ có quai thì chai có chóp
Cây có cội nước phải có nguồn
Người đời phải tỏ cho luôn
Đồng Nai cho thấu, cửa nguồn cho thông
Vắng anh một bữa nước mắt rưng hai hàng
Giếng sâu thăm thẳm
Con chim trên cây cao nó đổ tăm tăm
Nghĩa nhơn anh tích để ngàn năm
Lẽ gì sớm viếng tối thăm duyên chàng
Nào ai ngờ bụng em ở dở dang
Sao mê xứ khác không phụ phàng đến ta đâu
Hồi nào anh nói em trao
Anh chờ em đợi tòng cao bá tàn
Thôi thôi em ở dậy dương gian
Chồng em em giữ chứ nghĩa chàng em đừng quên
Giếng khơi gầu múc lưng chừng
Nếu mà vụng liệu xin đừng trách đây
Cầm đàn mà bỏ quên dây
Bõ công ao ước, bõ ngày ước aọ
Sông sâu em sẽ cắm sào
Miếu thiêng em sẽ tìm vào cắm nhang.
- Ví dù không lấy được nàng
Mang thân đi xuống suối vàng cho xong.
Yêu nhau cho vẹn cho tròn
Kẻo mai thẹn với nước non ở đờị
Thà rằng thác xuống giếng khơi
Còn hơn sống ở trên đời xa nhaụ
Giếng Phù Lu vừa trong vừa mát
Đường Phù Lu lắm cát dễ đị
Yêu nhau ta lấy nhau đi
Kẻo mai quá lứa nhỡ thì ai ơi!
Giếng trong mà nước hơi phèn
Tuy rằng em đẹp nhưng hèn mẹ chạ