Thiên duyên kỳ ngộ gặp chàng,
Khác gì như thể phượng hoàng gặp nhau.
Tiện đây ăn một miếng trầu,
Hỏi thăm quê quán ở đâu chăng là.
Xin chàng quá bước vào nhà,
Trước là hỏi chuyện sau là nghỉ chân
Thiên hạ có câu
“Đói khó ở làng hơn giàu sang hàng xứ”
Bát cơm dĩa muối cũng trung hiếu đạo đường
Em đi lấy chồng xa xã, ngái hương
Một mai em có làm con heo cúng giỗ
Có đặng lẽ cương thường hay không?
Thiên lý giang sơn thiên lý nguyệt
Vị tỳ thiên lạc vị tùy cưu
Ân tình rày đặng phiêu lưu
Bên sông vắng vẻ tiếng chim cưu kêu phiền
Thà đừng gặp gỡ cho yên
Gặp nhau sao lại đảo điên hử tề
Đoạn sầu bán chẩm đê mê
Tin xuân đâu đã đưa về cho chăng
Tương tư sầu biếng ngủ biếng ăn
Giấc thần mộng năm canh âm ỉ
Trách ngày lại xuân qua hè chí
Tinh luật hà âm ỉ sen khô
Mơ màng bể Sở sông Ngô
Người buồn thấy cảnh chừng mô cũng buồn.
Thiên minh chính địa hề minh chính
Đường hiếu trung em giữ trọn hiếu trung
Một mai em thác xuống âm cung
Tay ôm bức chiếu nằm chung một mồ
Nào ai bỏ ngãi em mô
Em sống trên dương gian anh sống với
Em thác xuống dưới mồ anh cũng thác theo
Lời nguyền hương thắp đèn treo
Nào ơi ở bạc thác theo ngọn đèn.
- Thiên minh minh địa cũng minh minh
Chàng nằm xuống đó bỏ mình thiếp trông
Không ai chạy thuốc chạy thầy
Không ai nhổ lá bứt cây cho chàng
Không ai mượn nhổ cỏ ban
Không ai sắc thuốc cho nàng đỡ công
Tay chân lạnh ngắt như đồng
Nam mô A di đà Phật vợ xa chồng phen ni
Thác xuống suối vàng đành đoạn hồi quy
Làm tuần để chế đôi khi kẻo buồn
Về nhà treo bức liễn vuông
Treo lên rớt xuống lệ tuôn hai hàng
Ai làm hồn chàng thác xuống suối vàng
Thiên sanh nhơn, hà nhơn vô lộc (3)
Địa sanh thảo hà thảo vô căn
Một mình em ngồi giữa lòng thuyền
Dưới nước trên trăng
Biết ai trao duyên gửi phận cho bằng thế gian
Thiên sinh nhơn, hà nhơn vô lộc (3)
Địa sinh thảo hà thảo vô căn
Bạn với ta duyên không xứng, nợ không bằng
Nơi mô hơn bạn chọn, nơi mô bằng bạn chờ ta
Thiên đàng hỏa ngục hai bên
Ai khôn thì lại ai dại thì qua
Đêm nằm nhớ chúa nhớ cha
Đọc kinh cầu nguyện kẻo sa linh hồn
Linh hồn phải giữ linh hồn
Đến khi giờ chết được lên thiên đàng
Thiên đàng hỏa ngục hai quê
Ai khôn thì về ai dại thì sa
Đêm nằm nhớ chúa nhớ cha
Đọc kinh cầu nguyện kẻo sa linh hồn
Linh hồn phải giữ linh hồn
Đến khi mình chết được lên thiên đàng
Thiếp có chồng rồi an phận khỏi lo
Chàng mà xa thiếp buồn thôi là buồn
Vì ai giọt lệ nhỏ tuôn
Khó khăn phải giữ ngọn nguồn lạch sông
Nói rồi lời nói như không hỡi nường
Hồi mô đánh sáp soi gương
Lại thêm câu chuyện cho nường nhọc thân
Ăn chanh nhớ đến mùi gừng
Bạn đặng nơi mô sang trọng cũng nhớ mấy lần gian truân
Bạn đặng nơi mô phê phủ áo quần
Nhớ khi dang nắng nhớ tuần dầm sương
Nhớ khi ta bạn ngoài đường
Hồi mô thân ngoài ngõ khi mô thương vô nhà
Tạm đôi lời nhắc bạn tình xa
Bạn có chồng xách nón bỏ ta mặc lòng
Nước non bao quản đục trong
Khuyên ai giữ dạ tấm lòng cho y
Em đi lấy chồng tới tám phần đi
Thương chàng có hai chuyện dôi khi không rồi
Cân đong chia lại ai ơi cho vừa
Uổng công chàng sớm đón chiều đưa
Chốn phòng loan vắng vẻ chốn vườn xưa héo sầu.
Thiếp dám hỏi chàng,
Vậy chớ cao đàng sức khoẻ,
Đường huệ mấy nhành cam huệ mấy bông.
Duyên phải duyên kim cải,
Nghĩa phải nghĩa giao hòa.
Rồi đây con nhện có về nhà,
Anh kính thăm cô bác ông bà bình an.
Thiếp gặp chàng tại đàng xe lửa
Chàng gặp thiếp tại cửa ông Rô-be
Mấy lời chàng dặn thiếp nghe
Thức khuya dậy sớm chải chè mười hai xu
Mãn mùa chè đệm cuốn sàng treo
Ta về bỏ bạn cheo veo một mình
Bạn ơi bạn chớ phiền tình
Mùa ni không gặp ta hẹn gặp lại mình mùa sau
Trăm lạy ông trời mưa xuống cho mau
Chè kia ra lộc trước sau thiếp cũng gặp chàng!
Thiếp gặp chàng đây xin hỏi hết một lời
Hỏi tháng năm sao hạn con chim trời ăn chi
- Bạn ơi chim trời ăn hột của trời
Có ăn chi của bạn mà bạn nỡ buông lời đắng cay.
Thiếp hỏi chàng cái áo ai may
Đường kim ai dệt đường tay ai viền
Đường kim quan mốt đường viền quan hai
Nay chừ bạn đã nghe ai
Quan mốt phải trả quan hai phải đền.
Thiếp hỏi chàng phải nên thưa
Tre ra lá bẻo gầy chưa nên sàng.
Thiếp không thương chàng thì ra chỗ dở
Cho nên thiếp phải thương đỡ vài ngày
Thiếp có chồng rồi thiên hạ đều hay
Sợ nước lui về đông hải càng ngày càng xa.