Em nhìn xuống Đông,
Ròng ròng nước mắt,
Em trông ra Bắc,
Nước mắt đòi cơn.
Ông cha mình gầy dựng giang sơn,
Biết bao nhiêu xương,
Biết bao nhiêu máu,
Bao nhiêu tủi, bao nhiêu hờn mới nên ?
Ơn nghĩa chất chồng
Con cháu sao nở đành quên
Để cho quân Hồ lỗ
Đặt nền đô hộ
Lên đất nước nhà.
Giống nòi lắm nỗi xót xa,
Tính năm nô lệ nay đà tám mươi..
Em nhìn chi nước, em ngắm chi mây
Chồng em nào phải đâu đây mà tìm
Con cháu sao nó đành quên
Để cho quân Hồ lỗ đặt nền đô hộ
Lên đất nước nhà.
Giống nòi lắm nỗi xót xa,
Tính năm nô lệ nay đà tám mươi.
Em ngồi canh cửi trong khung
Anh đến ngồi học cùng chung một đèn.
Khi thì bên nhau dưới ánh trăng thanh :
Sáng trăng giải chiếu hai hàng
Bên anh đọc sách, bên nàng quay tợ
Em ngó lên trời, trời cao lồng lộng,
Ngó xuống đất, đất rộng thênh thang,
Lục bình trôi theo nước, bên nội bên ngoại cũng muốn anh gần,
Tại anh có phước mà một mình em thương.
Em mất cái quạt nực đà quá nực
Đấm tay vào ngực, đau quá là đau
Đũa so le hai chiếc khó cầm
Anh liệu sao thì liệu
Chớ thương thầm khó thương.
- Gốc ngọn đầu đuôi em chưa rõ
Điệu nguồn cơn em chưa tỏ trước sau
Em đừng đấm ngực mà đau
Đũa so le hai chiếc
Khéo cầm vào cũng ngang
Em đừng có dại thở than
Cái quạt kia có rách, rẽ với nan vẫn còn!
Em muốn đi thăm chậu kiểng giống đào
Sợ cha mẹ hỏi người nào đi đâu
Lỡ duyên cá nước buồn rầu
Người thương đứng đó biết trang âu lẽ nào
Dặn lòng sợ chẳng kết giao
Cha mẹ anh không tưởng biết làm sao cho gần
- Ví dầu em thăm kiểng giống đào
Cha mẹ có hỏi người nào ở mô
Anh đáp rằng người ở nước Hồ
Bởi vì chưng ân nghĩa mới vô nước này
Cha mẹ hỏi nữa anh lại chắp tay
Thưa cùng cha mẹ ngày nay bạn vàng
Em muốn sao cho nên nghĩa tào khang
Đền ơn cúc dục dạ càng thêm vui
Như mình mà muốn gần tui
Có hai bên phụ mẫu làm suôi mới thành
Nghĩ thân qua mẫu quần áo chẳng có lành
Lễ nghi đâu có, cam đành cách xa.
Em mua cho anh cái dù tám cóng
Dưới có mốc đồng
Răng anh không đội
Để đầu không rứa hè
- Cái dù tám cóng dưới có cái móc đồng
Em đem về cho cha em đội cho nội em che
Phận anh là rễ đội nón tre quen rồi
Em lên rừng
Em bứt quả bứa chua
Em xuống khe
Em bắt cái ốc lặn, cùng cái ốc lội
Em tra vào giỏ
Em bỏ vào thời
Em “vê nó màng”
Em mang nó về
Em thả vào nồi
Em bẵng nó lên
Nó sôi sùng sục
Nó sủi sình sịch
Em đổ nó ra
Em xóc chí cha
Là cha chí chát
Em xơi lên bát
Em múc lên loa
Em mút chí cha
Là cha chí chút
Chì chà là chà chì chụt
Canh ốc thì ngọt
Canh bứa chua loè.
(Bắt ốc (hát ghẹo Phú Thọ))
Em lên rừng
Em bứt quả bứa chua
Em xuống khe
Em bắt cái ốc lặn, cùng cái ốc lội
Em tra vào giỏ
Em bỏ vào thời
Em mang nó về
Em thả vào nồi
Em bẵng nó lên
Nó sôi sùng sục
Nó sủi sình sịch
Em đổ nó ra
Em xóc chí cha
Là cha chí chát
Em xới lên bát
Em múc lên loa
Em mút chí cha
Là cha chí chút
Chì chà là chà chì chụt
Canh ốc thì ngọt
Canh bứa chua loè.
Em lén phụ mẫu may chi tình nhân cái áo
Năm sáu bữa rày cơm chảo không ăn
Anh tình nhân ơi, chịu phiền nhân cái áo bận
Em may ngoài bóng trăng không có đèn
Em làm một bức thư trao qua con chim con cá
Con cá trao lại con chim nhàn
Con chim nhàn mắc nợ khốn bay
Con cá kia mắc câu khốn lội, ba thu này vắng tin
Em là thân phận nữ nhi!
Thầy mẹ thách cưới làm chi bẽ bàng
Tiền thời chín hũ lồng quang
Cau non trăm thúng họ hàng ăn chơi
Vòng vàng kéo đủ mười đôi
Nhẫn ba trăm chiếc, tiền thời mười quan
Còn bao của hỏi của han
Của mất tiền cưới của mang ta về
Cưới ta trăm ngỗng nghìn dê
Trăm ngan nghìn phượng ta về làm dâu
Cưới ta chín chục con trâu
Ba trăm con lợn đưa dâu về nhạ
Chàng về nhắn nhủ mẹ cha
Mua tre tiện đốt làm nhà ở riêng
Chàng về nhắn nhủ láng giềng
Quét cổng quét ngõ, ra giêng ta về
Ta về ta chẳng về không
Voi thì đi trước ngựa hồng theo sau
Ba bà cầm quạt theo hầu
Mười tám người hầu đi đủ thì thôi
Em là gái Út nhất nhà
Lời ăn tiếng nói thật thà khoan thai
Miệng cười như búp hoa nhài
Như nụ hoa quế như tai hoa hồng
Ước gì anh được làm chồng
Để em làm vợ, tơ hồng trời xe
Em là con gái đồng trinh
Em đi bán rượu qua dinh ông Nghè
Ông Nghè sai lính ra ve
- Trăm lạy ông Nghè, em đã có con !
- Có con thì mặc có con
Thắt lưng cho tròn, mà lấy chồng quan
Em là con gái Đàng Trong
Em đi thuyền dưới mất lòng thuyền trên
Ba năm ăn ở thuyền trên
Bởi anh hàng muối cho nên mặn mà
Xuống thuyền nhịp bảy nhịp ba
Trách anh hàng trứng ở ra hai lòng
Em là con gái vùng trên (*)
Đi câu, đi cấy, xuống lên vùng này
Gặp anh khỏe chân khỏe tay
Cuốc cày đã khéo lại hay lưới chài
Trẻ con nói đến tát tai
Thấy đâu nó cũng chê hai vợ chồng
Em không chân trắng má hồng
Dám đâu lại ước tơ hồng xe duyên
Em là con gái phủ Từ
Lộn chồng trả của theo sư chùa Viềng
Đói ăn thịt chó nấu riềng
Bán rau mảnh bát lấy tiền nộp cheo
Dù còn thiếu thốn bao nhiêu
Xin làng đừng có cắm nêu ruộng chùa
Em là con gái nhà quê
Ham bên tài sắc nhiều bề ái ân
Chẳng ham tham phú phụ bần
Duyên rằng duyên phải nợ nần nhau đây
Chàng có sang, chàng phải chọn ngày
Mối manh cho rõ xe dây xích thằng
Cầm cân chàng nhấc cho bằng
Một bên cối đá một đằng tiền cheo
Hỏi chàng rằng có hay nghèo
Lệ làng phải sửa bấy nhiêu mới từng
Em là con gái nhà nông
Thấy anh gánh lúa vừa mừng vừa thương l
Mồ hôi ướt đẫm trán lưng
Hỏi anh có mệt gánh giùm cho anh
Mời anh bát nước chè xanh
Thi nhau ta gánh cho nhanh bạn cùng.
Em là con gái nhà giàu (4)
Em đi buôn chỉ ngồi đầu hàng kim
Lênh đênh chỉ nổi kim chìm
Chỉ thời trôi hết để kim lập lờ
Hỡi chú lái ơi, xích thuyền lại cho chúng em nhờ
Công lao chú biết bao giờ dám quên
Bao giờ đổ núi Tản Viên
Cạn sông Tô Lịch, thiếp mới quên công này
Em là con gái nhà giàu (3)
Có dây xà tích giắt đầu thắt lưng
Anh là con trai nhà nghèo
Anh đi đánh dậm vai đèo giỏ cua
Trời làm thiên hạ mất mùa
Xà tích em mất, giỏ cua anh còn
Quê Hương, Địa Danh, Con Người, Phóng Khoáng, Phụ Nữ,
Em là con gái nhà giàu
Cơm cha, áo mẹ, chỉ tài đi chơi
Gia Lâm, Phú Thị chàng ơi
Đình Dù là chốn ăn chơi ra vào
Lạc Đạo cho tới Xuân Đào
Trong ba ga ấy em vào cả ba.