Kiến lửa tập đoàn, kiến vàng ở ổ
Cao đầu lớn cổ thiệt là kiến hùm
Cắn chúng la um: kiến kim, kiến nhọt
Nhỏ như con mọt thiệt là kiến hôi
Động trời nó sôi: kiến cánh, kiến lửa
Bò ngang, bò ngửa: kiến riện đơn chai
Bò dông, bò dài, bò qua, bò lại
Kiến đực nói phải, kiến cái làm khôn
Rủ nhau lên cồn xoi hang lạch cạch
Thuở xưa, trong sách Bàn Cổ sở phân
Sanh ra chúng dân đỏ đen như kiến
Ấu tử làm biếng chẳng có mẹ cha
Không ai dạy la, nên không biết sợ
(Vè Cái Kiến)
Bao giờ cho đến tháng ba
Ếch cắn cổ rắn tha ra ngoài đồng
Hùm nằm cho lợn liếm lông
Một chục quả hồng nuốt lão tám mươi
Nắm xôi nuốt trẻ lên mười
Con gà be rượu nuốt người lao đao
Lươn nằm cho trúm bò vào (*)
Một đàn cào cào đuổi bắt cá rô
Thóc giống đuổi chuột trong bồ
Cỏ năn, cỏ lác rình mò bắt trâu (*)
Gà con đuổi bắt diều hâu
Chim ri đuổi đánh vỡ đầu bồ nông
Hương trầm từ phải dâng lên Giàng núi
Hương trầm từ trái dâng lên Giàng sông
Ơn tổ tiên che chở dân làng…
Mang may mắn: Mời vào cửa lớn
Gieo rủi ro: Cửa nhỏ cũng không.
Kẻ về người ở trông theo
Ngựa Hồ chim Việt đôi điều ái ân.
Một mình tựa án tần ngần
Năm canh khúc ruột như dần cả năm.
Vắng mình ta vẫn hỏi thăm
Nơi ăn đã vậy chốn nằm ra sao
Bấy lâu nay vẫn khát khao
Mong chưa thấy mặt lòng nào đã quên.
Nghĩ rằng chung bạn thiếu niên
Vì ai xui giục cho nên nỗi này
Trách ông tơ ra tay hờ hững
Lúc xe dây sao chẳng lựa ngày
Bây giờ hai ngả đông tây
Trước sao xe mối tơ này làm chi
Chưa biết nhau sao không nói trước
Biết nhau rồi kẻ ngược người xuôi
Bao giờ cho được đủ đôi
Như sen linh đế (Tịnh độ) một chồi hai hoa
Rau răm cắt (hái) (ngắt) ngọn còn tươi
Những nơi phải lứa thì Trời không xe
Những nơi bạc ác gớm ghê
Tôi không lấy nó Trời xe tôi vào
Tiếc thay cái sợi chỉ đào
Áo rách chẳng vá, vá vào áo tơi
Bực mình tôi lắm trời ơi
Muốn chôn bà Nguyệt, muốn vùi ông Tơ
Giận người làm mối vẩn vơ
Duyên tôi đã lỗi ông Tơ lại lầm
Ghe em rẽ vô ngọn anh chẳng đón chẳng chờ
Ghe anh tách bến tách bờ, em buồn cho trăng mờ sao
Mình lấy nhau chẳng đặng bởi bà mai lưỡi vắn ít lờ
Mật đường dù chẳng đi đôi
Chút hương rớt lại, một đời chưa quên
Hôm qua anh đi chợ trời
Thấy ông Nguyệt Lão đang ngồi ở trên.
Tay thì cầm bút cầm nghiên
Tay cầm tờ giấy đang biên rành rành.
Biên ta rồi lại biên mình
Biên đây lấy đấy, biên mình lấy ta
Chẳng tin lên hỏi trăng già
Trăng già cương bảo rằng ta lấy mình.
Chẳng tin lên hỏi thiên đình
Thiên đình cương bảo rằng mình lấy ta
Quyết liều một trận phong ba
Để cho thiên hạ người ta trông vào
Quyết liều một trận mưa rào
Để cho thiên hạ trông vào đôi ta
Bắc thang lên đến tận (lên hỏi) Trời
Bắt ông Nguyệt Lão đánh mười cẳng tay
Đánh rồi lại trói vào cây
Hỏi ông Nguyệt lão: đâu dây tơ hồng ?
Nào dây xe bắc xe đông
Nào dây xe vợ, xe chồng người ta
Ông vụng xe tôi lấy phải vợ già
Tôi thì đốt cửa, đốt nhà ông đi
Bực mình lên tận thiên cung (2)
Bắt ông nguyệt lão hỏi thăm vài lời
Nỡ lòng trêu ghẹo chi tôi
Lênh đênh bèo nổi mây trôi một thì
Biết người biết mặt nhau chi
Để đêm em tưởng ngày thì em mơ
Bắc Ninh cho đến Phủ Từ
Qua cầu sông Nhị ngẩn ngơ tìm người
Tìm người chẳng biết mấy nơi
Tìm ba mươi sáu phố thấy người ở đây.
Cầu Trường Tiền sáu vài mười hai nhịp
Em qua không kịp tội lắm anh ơi
Ngờ đâu mà duyên trời sớm dứt, đêm em nằm tấm tức luỵ nhỏ tuôn rơi
Vì ai mà mang tiếng chịu lời
Đôi đứa mình xa cách, bởi ông trời mà xa.
(Hò Mái Nhì)
Ba cô cùng ở một nhà
Cùng đội nón thúng, cùng ra thăm đồng.
Ba cô cùng chửa có chồng
Để anh mua cốm mua hồng sang chơị
Sang đến nơi cô đã có chồng,
Để cốm anh mốc, để hồng long tai
Ai làm cái quạt long nhài,
Cái ô long dịp, cửa cài long then?
Bước xuống ruộng sâu em mảng sầu tấc dạ
Tay em ôm bó mạ, luy ứa hai hàng
Ai làm lỡ chuyến đò ngang
Cho loan với phượng (Cho sông cạn nước) đôi đàng biệt ly
Con chim xanh đậu cành dâu biếc
Em đi lấy chồng anh tiếc lắm thay
Vị gì một miếng trầu cay
Sao anh chẳng hỏi những ngày còn không?
Bây giờ em đã có chồng
Như chim vào lồng, như cá cắn câụ
Cá cắn câu biết đâu mà gỡ
Chim vào lồng biết thuở nào ra
Khăn anh nàng lấy vá vai
Bây giờ nàng đã nghe ai dỗ dành?
Chẳng nên ra, tháo chỉ lấy mụn trả anh
Để anh đem bán lấy hai trăm vàng.
Một trăm anh đưa cho nàng
Còn một trăm nữa để chàng treo ngọn cây đa
Chứ em không nhớ lời thề nguyện với ta
Sông có Nhị Hà, núi có Tản Viên
Bây giờ, nàng ở thế sao nên
Tôi khấn Nam Tào, Bắc Đẩu biên tên rành rành.
Đã yêu anh, thời quyết với anh
Nhà tre, cót nứa, lợp tranh vững vàng.
Chớ tham nhà gỗ bức bàn
Gỗ lim chẳng có, làm xoàng gỗ vông.
Chỉ nhọc mình thôi lại luống công
Phòng khi gỗ mục, lại dùng nhà trẹ
Còn duyên anh bảo chẳng nghe !
Chiều chiều ra đứng ngõ sau (4)
Hai tay rũ xuống như tàu chuối te
Tiếc công vun bón cây me
Me không có trái chim mè đậu lên
Tiếc công rày xuống mai lên
Mòn đàng đứt cỏ không nên tự trời
Tưởng rằng kèo cột ở đời
Ai ngờ kèo rã, cột rời tứ phương
Ngày nào em nói em thương
Như trầm mà ủ trong rương chắc rồi
Bây giờ khóa đứt chìa rơi
Rương long nắp vỡ bay hơi mùi trầm
Anh nói em cũng nghe anh
Bát cơm đã trót chan canh mất rồi
Nuốt đi đắng lắm anh ơi
Bỏ ra thì để tội trời ai mang
Tội trời đã có người mang
Ước gì ta lấy được chàng chàng ơi
Bây giờ ba ngả bốn nơi
Thiếp chàng muốn lấy tôi bên này
Thiếp tôi bên này trong then ngoài khóa
Thiếp chàng bên ấy có thỏa hay không
Trách đường giây thép không thông
Gửi thư thư biệt, gửi lời lời bay
Nhạn ơi trăm sự nhờ mày
Ngậm thư mang tới tận tay cho chàng
Chẳng may chim nhạn lạc đàn
Chim trời bay mất, để chàng nhớ mong
Ngọn lang trắng ngọn vắn ngọn dài
Cây thài lài ngả dọc ngả ngang
Cây dưa gang sọc đen sọc trắng
Quả mướp đắng , trong trắng, ngoài xanh
Lòng em ăn ở với anh
Trách cái thân lận đận nên ta đành xa nhau
Qua cầu, cầu yếu phải nương
Từ rày bạn cũ, thôi thương mình rồi
Tai nghe bạn cũ có đôi
Trong lòng bối rối (nóng nảy) như vôi mới hầm
Cầm tay (Kề tai) bạn cũ khóc thầm
Từ nay hương phải khóc (Chầu rày quế đã phụ) trầm, trầm ơi!
Căn duyên ai đã phá rồi
Ông Tơ ông buộc ông Trời biểu không
Phải gặp ông Tơ hỏi sơ cho biết
Gặp bà Nguyệt gạn thiệt cho rành
Vì đâu hoa nọ lìa cành
Nợ duyên sớm hết
cho đành dạ con
Cao cao, cao tít mù xanh
Tuy cao mù tít vẫn quanh quẩn gần
Dữ lành cân nhắc đồng cân
Mà cơ hạnh phúc chuyển vần chẳng sai
Hiện tiền quá khứ tương lai
Như vòng vòng dính như quay quay tròn
Hỡi người (anh) đi cái ô đen
Cái ô tám gọng là tiền em mua
Tiền em bán thóc ngày xưa
Giấu thầy giấu mẹ mua ô những ngày
Tình cờ bắt gặp chàng đây
Thì chàng trả lại ô này cho em