Anh đừng cợt ghẹo em đây
Em đang đắp chỉ chọn ngày cài hoa
Tin lên Thiên Thượng Hằng Nga
Cậy ông Nguyệt Lão với bà Tơ Vương
Chăn loan gối phượng sẵn sàng.
Màn đào rủ dọc, trướng hồng giăng ngang
Còn đang chọn đá thử vàng
Ngọc lành ai quẩy ra đàng bán rao
Khoan khoan bốn tiếng tư cưu (*)
Mong người quân tử hảo cầu kết duyên.
Phấn son cho phỉ tâm nguyền,
Anh hùng sánh với thuyền quyên đậm tình
Phát ra thơ ấy rành rành
Phi môi bất đắc, xin anh liệu lường.
Anh đừng chê em áo rách quần phèn,
Anh không coi bụi hẹ nó rã bèn còn thơm,
Dế kêu sầu dưới đống phân rơm,
Từ năm nay anh ở vậy giữ danh thơm đợi mình.
Anh đứng ở Nha Trang
Trông sang Xóm Bóng
Ánh trăng lờ mờ, lượn sóng lăn tăn.
Gần nhau chưa kịp nói năng,
Bây giờ sông cách, biển ngăn ngại ngùng?
Biển sâu con cá vẫy vùng
Sông sâu không dễ mượn dòng đưa thư
Anh nguyền cùng em:
Bao giờ Hòn Chữ bể tư
Biển Nha Trang cạn nước
Anh mới từ duyên em
Bao giờ Hòn Chữ bẻ tư
Biển Nha Trang cạn nước, anh mới từ duyên em
Anh đứng trước ngõ nước mắt chảy dài trên tay
Lập mưu lập kế thậm hay
Quẹt diêm đốt rác với tay la làng
Cha mẹ em hốt hoảng chạy sang
Anh vô nhổ nọc tìm đàng đưa em đi.
Anh đứng Nha Trang
Trông sang xóm Bóng
Lên thăm Tháp Bà
Về viếng Sinh Trung
Non xanh nước biết chập chùng
Biết bao liệt nữ anh hùng, em ơi
Em hay nhận lời
Cùng anh kết ngãi
Đầu ghềnh cuối bãi
Ta hãy nương nhau
Biển Cù nước mãi còn sâu
Công linh chẳng trước thì sau cũng thành
Quê Hương, Địa Danh, Tình Yêu Trai Gái, Thệ Nguyện,
Anh đứng Hòn Chồng trông sang Hòn Yến
Lên thăm Tháp Bà, về miếu Sinh Trung
Non xanh nước biếc trập trùng
Xiết bao liệt nữ anh hùng, em ơi!
Em hãy nhận lời cùng anh kết ngãi,
Ðầu ghềnh cuối bãi, ta hãy nương nhau,
Biển Cù nước mãi còn sâu,
Công linh chẳng trước thì sau cũng thành.
Anh đến đây muốn kết nghĩa giao lân
Anh không phải thằng Bùi Kiệm, sao chín mười phần bạn nghi
Quan Công thuở trước có nghì
Em ở có nghĩa, anh vì nghĩa nhơn
Anh đến giàn hoa, hoa đến thì thì hoa phải nở
Anh đến bến đò, đò đầy thì đò phải sang sông
Đến duyên em, cha mẹ gả thì em phải lấy chồng
Đừng trách nhau chi lắm nựa (nữa), để cực lòng nhau thêm!
Anh đây thật khó không giàu (2)
Anh xin nói trước kẻo sau phàn nàn
Nhà anh chỉ có một gian
Nửa thì làm bếp, nửa toan làm buồng
Trời làm một trận mưa tuôn
Nửa bếp cũng đổ, nửa buồng cũng xiêu
Anh đây thật khó không giàu
Có lời nói trước kẻo sau em phàn nàn
Khó khăn ta kiếm ta ăn
Giàu người cửa ván, ngỏ ngăn mặc người
Khó khăn đắp đổi lần hồi
Giàu người đã dễ được ngồi mà ăn
Anh đây mục hạ vô nhân
Nghe em xuân sắc mười phân não nùng.
Xưa nay những gái má hồng,
Anh thề anh có thèm trông đâu nào.
Lấy em đi trước cho hào,
Dù ngấm dù nguýt, dù sao một lòng.
Anh đánh thì em (tôi) chịu đòn
Tánh em (tôi) hoa nguyệt mười con chẳng chừa
Anh đánh thì tôi xin thưa
Tánh tôi hoa nguyệt chẳng chừa được đâu
Ăn quen chừa được chẳng lâu
Lệ làng làng bắt mất trâu mặc làng
Anh đi đâu lúc la, lúc lắc,
Quạt dắt sau lưng,
Hay làng cử anh làm lý trưởng
Để "giữ rừng" cho em?
- Rừng em, anh chẳng dám vô,
Sợ phụ mẫu em cất giấu mả mồ ở trong.
Anh đi đâu giục ngựa, buông cương
Mải mê con mèo mới mà quên vợ thương ở nhà
- Gió đưa cánh vạc la đà
Anh nói đẩy đưa cái miệng,
Chớ vợ ở nhà anh thương hơn.
Anh đi súng ở tay ai
Sao không quay lại bắn loài thù chung
Anh xem bao kẻ anh hùng
Kìa ông đội Cấn đội Công thuở nào
Hô quân ra cứu đồng bào
Súng Tây ông lại bắn vào đầu Tây
Tiếng tăm lừng lẫy đó đây
Sử xanh ghi mãi những ngày vẻ vang
Anh ơi duyên phận lỡ làng
Xin anh để tiếng phi thường cho em
Ước gì kẻ lạ người quen
Gần xa nhắc đến chồng em anh hùng
Thu đông lệ nhỏ đôi dòng
Anh đi em ngỏ tấm lòng cùng anh
Anh đi ruột nghé quấn lưng
Muối rang một ống tiêu gừng nửa cân
Trèo non vượt suối bao lần
Nắng dang mấy bận mưa dầm mấy phen
Anh đi tiếp vận Tây Nguyên
Gót mòn vai nặng đường quen quản gì.
Anh đi năm, bảy dặm truông
Anh cưới cô vợ như khuôn bánh xèo
Anh đi năm, bảy dặm đèo
Anh cưới cô vợ như mèo mắc mưa
Vợ anh, em thấy đã thèm.
Như con còng gió bèm hèm cửa hang
Anh đi ngang nhà nhỏ lóng tai nghe rõ,
Phụ mẫu đánh nàng , tứ bề cửa đóng song loan
Anh biết làm sao vô chịu đòn oan,
Mai sau em có chết xuống suối vàng
Hồn khôn em ở lại rước chàng đem theo.
Anh đi ngang nghiêng nón làm thinh
Em kêu em hỏi tâm tình
“bất biến tương kiến nghiêm phong”
Em đây không phải lang lang chạ chạ
Xin anh đừng đem dạ nghi nan
Bút sa xuống giấy ngang hàng
Em đây không phải trốn làng bỏ ai.
Anh đi ngang cầu sắt,
Anh nắm tay em thật chắc,
Miệng hỏi gắt chung tình,
Bướm xa bông tai nhụy, anh xa mình tại ai?
Cây oằn vì bởi trái sai,
Anh xa em vì bởi bà mai ít lời.