Quế Sơn Tiên Phước Chợ Đàn
Sắn dây lớn củ, tảng đường ngọt thanh
Tam Kỳ nặng mối tình anh
Khi đau thang thuốc khi lành cháo cơm
Ngày mùa nhớ tô mì tôm
Nhớ dừa Tam Hải nhớ thơm Chiên Đàn
Nhớ Tiên Phước ruộng nấc thang
Nhớ chè Tiên Quế nhớ nàng cấy đêm
Nhớ quê Đại Lộc êm đềm
Biển dâu nà bắp tình thêm đậm đà
Trà My nhớ sợi mây già
Phước Sơn quế lụa nhớ ra Hiên Giằng
Cá tươi nhớ bủa lưới giăng
Nhớ lòn bon chín nhớ trăng soi đường
Mật ong hoà với tình thương
Trường Sơn nằm nhớ con đường Nam Thiên
Ngày mai đất nước bình yên
Trăm hoa đua nở khắp miền Quảng Nam
Vĩnh Trinh Cây Cốc Hà Lam
Lúa mùa sớm chín vườn cam ướm vàng
Nông Sơn khai thác mỏ than
Lại thêm xây dựng mỏ vàng Bồng Miêu
Nhân dân đủ sức đủ điều,
Cuộc đời nắng sớm gió chiều thảnh thơi,
Nhớ quê vội tỏ đôi lời,
Ai về nhắn gửi cho người Quảng Nam,
Đất ta biển bạc non vàng,
Biển bạc Đông Hải non vàng Bồng Miêu
Đêm nay trăng sáng như gương
Ngoài đồng giọng hát, trong mương tiếng cười.
Hò lơ giọng hát càng tươi.
Nước tung trắng xóa, người người tát lên.
Hò lơ, ta kéo càng bền,
Cất cao điệu hát, nước lên mương tràn.
Đêm nay với chiếc màn không
Ngày đêm em chỉ mong anh trở về
Anh đi quên cả lời thề
Để em ở lại chịu bề xấu xa
Xóm làng tất cả tăng gia
Ai ai cũng nói anh đà theo Tây
Anh đi em ở lại đây
Mang danh hổ nhục với bầy con thơ.
Ba thu em đã đợi chờ
Cha già mẹ yếu ngóng chờ đợi anh
Anh đi em phải cam đành
Màn đơn chiếu kép năm canh một mình
Anh đi quên cả gia đình
Quên người vợ thảo của mình năm xưa
Hôm nay giữa lúc về trưa
Em ngồi nghĩ đến tình xưa ngọt ngào
Thư em ba chữ gửi vào
Mong anh trở lại để đồng bào đợi trông.
Đêm nhớ bạn trong lòng buồn bực
Làm sao đặng chung hòa nhứt thất
Ngàn năm thong thả tháng ngày dài
Nguyền sao chi nghĩa hiệp nhứt môn
Tiết án thảnh thơi trời đất cũ
Mà đành xuôi non phụng dấu đào tién
Đó cũng nguyền quốc sắc thiên hương
Mà nở để vầng mây che bóng nguyệt
Duyên giải cấu vấn vương tư thiết
Tình nhớ thương biết thuở nào phai
Đã nhiều khi lai vãng vãng lai
Lẽ mô lại phủ phàng chút ngãi
Khuyên nương tử phải mở lòng hồ hải
Chớ trách anh ba nguyệt nguyệt ba
Phủ cố mà vái với lão bà
Sinh duyên nợ sao cho gặp gỡ
Dời gót ngọc vái cùng với hậu thổ
Xuôi bạn hiền cho đến chốn ba đông
Phụng hoàng còn tầm cội ngô đồng
Kỳ lân cũng chơi vườn Nguyễn Hựu
Lòng vàng còn cựu nựu
Cựu nựu vì chim thư cưu đậu bến Hà Châu
Đêm năm canh màn loan soi gương ngọc
Trông ngày dài ngẫu dạ mới an
Đêm năm canh trướng phụng nát gan vàng
Xin gặp khách tri âm lòng mới giải
Việc chẳng phải em đừng nghi ngại
Xin phụng loan kết nghĩa bá niên
Xin cho hai ta ăn ở đặng toàn
Ai ở bạc thì có nhựt lâm nguyệt chiếu
Đất bụt mà ném chim trời (2)
Ông Tơ Bà Nguyệt xe giây nhợ nửa vời ra đâu
Cho nên cá chẳng bén câu
Lược chẳng bén đầu, chỉ chẳng bén kim
Thương nhau nên phải đi tìm
Nhớ nhau từng lúc như chim lạc đàn
Đất Giồng cỏ chỉ bò ngang
Em thương anh thì phải băng ngàn ra đi
Thương cha thương mẹ khó chi
Thương anh biết thuở biết thì nào nguôi
Nước chảy ngược anh bỏ sào xuôi
Nước sông kia quạnh vắng ngậm ngùi sầu riêng
Bao giờ gặp được nhân duyên
Trong người mạnh khỏe uống thuốc tiên nào bằng
Anh ra đi em cũng dặn rằng
Nơi hơn anh chuộng nơi bằng đợi em
Đất khách quê người
Ôi thương ơi thân em ý tình bằng đất khách quê người
Hồng nhan tình bạc phận
Ý mấy đời bỏ đi
Nói nhân duyên kia còn hẳn còn có thể ý y ỳ
Qua sông tắm mát quên sao trên trời
Đặt mình chưa ấm chỗ nằm
Đã lại cởi tầm lúc lại ra đi
Dế kêu suối chảy rầm rì
"Bắt cô trói cột" não nề ngân nga
Đoàn người là qủy hay ma
Tay mai tay cuốc, sương sa mịt mù
Hai bên gió núi ù ù
Tưởng oan hồn của dân phu gọi về
Đất Quảng Nam chưa mưa đà thấm (11)
Rượu hồng đào chưa nhấm đà say
Anh tới đây cất nón vòng tay
Em hỏi ba quân thiên hạ có ai
Công trượng nghĩa dày như anh?
Đất Quảng Nam chưa mưa đà thấm (14)
Rượu hồng đào chưa nhấm đà say
Lòng ta như chén rượu đầy
Ai ơi còn nhớ những ngày thương yêu
Dặn lòng ai dỗ đừng xiêu
Trăm năm một dạ ngọn cờ điều quyết theo.
Đất Quảng Nam chưa mưa đà thấm (15)
Rượu hồng đào chưa nhấm đà say
Lòng ta như chén rượu đầy
Bên nhau còn nhớ những ngày thương yêu
Dặn lòng ai dỗ đừng xiêu.
Mưa mai có bạn nắng chiều có ta.
Đất Quảng Nam chưa mưa đà thấm (16)
Rượu hồng đào chưa nhấm đà say
Lòng ta như chén rượu đầy
Lời thề nhớ chén rượu này bạn ơi
Câu hò từ thuở xa xôi
Bao năm còn đọng tiếng đôi bến bờ
Từ ngàn xưa đến bây giờ
Tiếng ru vẫn chẳng phai mờ tình yêu
Từ trong uất hận ta đi
Vì tự do độc lập sá chi đường dài.
Đất Quảng Nam chưa mưa đà thấm (18)
Rượu hồng đào chưa nhấm đà say
Tay nâng hai chén rượu đầy
Xa xôi còn nhớ những ngày thương yêu
Dặn lòng ai dỗ đừng xiêu
Ở nuôi phụ mẫu sớm chiều có nhau.
Đất Quảng Nam chưa mưa đà thấm (3)
Rượu hồng đào chưa nhấm đà say
Đó đây chưa mấy lăm ngày
Đó đem dạ thảm đây dày lòng thương
Chiều chiều ra đứng nẻo đường
Xin cho gặp mặt người thương trao lời.
Đất Quảng Nam chưa mưa đà thấm (7)
Rượu hồng đào chưa nhấm đà say.
Lòng ta như chén rượu cay
Lời thề nhớ chén rượu này bạn ơi
Câu hò từ thuở xa xôi
Bao năm còn vọng đậm lời nước non.
Đá mòn, nhưng dạ chẳng mòn,
Tình dân nghĩa nước một lòng sắt non.
Đẹp gì súng giặc anh mang,
Mà đi đốt phá xóm làng hồi anh ?
Đất Quảng Nam giữa miền đất Việt
Lòng nhớ thương thắm thiết chan hoà
Nhớ Ải Vân nhớ Bà Nà
Nhớ chùa Non Nước câu ca giọng hò
Thuốc Cẩm Lệ mắm Nam Ô
Nhớ sông Chợ Củi nhớ đò Câu Lâu
Nhớ khi rộn rịp bến tàu
Quán cơm Đà Nẵng cao lầu Hội An
Thăng Bình nhớ dĩa khoai lang
Duy Xuyên bánh đập Hòa Vang thịt rừng
Bò thui chấm dĩa muối gừng
Điện Bàn nhớ trận giặc, lùng đánh Tây