Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Người trong một nước phải thương nhau cùng
Phu thê trong nghĩa tương phùng
Chăn loan, gối quế, chữ tùng cùng ai
Tấm đá hoa ghi tạc để đời
Nhà ai xay lúa ầm ầm,
Cho xin nắm trấu về hầm bà gia.
Bà gia mới chết hôm qua,
Trong chạy, ngoài bội tốn ba mươi đồng.
Không khóc thì tội bụng chồng,
Khóc thì lạt lẽo như đưa hồng mắc mưa.
Ớ chị em ơi !
Cho tôi xin tí nước mắt thừa,
Tôi về tôi khóc tiễn đưa bà mẹ chồng.
Khóc rồi, tôi đổ xuống sông,
Cá mương, cá diếc, cá hồng ních no... !
Nhà anh chỉ có một gian
Nửa thì làm bếp nửa toan làm buồng.
Cậy em coi sóc trăm đường
Để anh buôn bán bốn phương thông hành (tung hoành)
Còn chút mẹ già nuôi đỡ giúp anh
Để anh yên trí khởi hành đường xa
Liệu mà thờ kính mẹ già,
Đừng tiếng nặng nhẹ người ta chê cười
Dù no dù đói cho tươi
Khoan ăn bớt ngủ liệu bài lo toan.
Cho anh yên dạ bán buôn…
Nhà anh chỉ có một gian (2)
Nửa thì làm bếp, nửa toan làm buồng.
Nhà anh chẳng chiếu chẳng giường
Chỉ ấm ổ rạ, nàng thương chăng là?
- Yêu nhau chẳng quản cửa nhà
Chuồng chim cũng lấy, chuồng gà cũng theo
Yêu nhau chẳng quản giàu nghèo
Không bùa không thuốc mà theo mới là.
Nhà anh có một cây chanh,
Nó chửa ra cành, nó đã ra hoa
Nhà anh có một mụ già
Thổi cơm chẳng chín quét nhà chẳng nên
Ăn cỗ thì đòi ngồi trên
Mâm son, bát sứ đem lên hầu bà
Ăn rồi bà chết giữa nhà
Gọi con gọi cháu dắt bà đi chôn
Có chôn thì chôn cho sâu
Để hai con mắt coi trâu coi bò
Có chôn thì chôn cho xa
Đừng chồn gần nhà bà nhát trẻ con
Nhà anh cột sát mên đồng,
Gương tàu mái bạc, em hòng chê chi.
Nhà anh cột sắt kèo tre,
Nên vách nỏ có phải che đùng đình.
Anh muốn lấy vợ cho xinh,
Đừng có nói dối thực tình là hơn.
Nhà anh giàu nhà sàn vách lá
Nhà em nghèo cửa gõ bàn pha
Nhà em không hiếm chi hoa
Chanh chua chuối chát cải cà nhiều hung
Cây lê, cây lựu, cây tùng
Ba bốn cây đứng đó tứ tung một vườn
Sau hè có đám hành hương ,
Trong nhà có mấy cái rương đựng đồ
Đựng thời chén sứ, dĩa tô
Gạo lúa nhe giã trắng nấu nồi đồng mắt cua.
Bữa ăn chả lụa, nem chua
Đũa mun bịt bạc, có thua chỗ nào?
Nhà anh giàu ít kẻ dám vô
Trong nhà trống rỗng chỗ mô cũng thấy trời
Ngoài vườn không thiếu vật chơi
Màng màng cỏ cú mọc thời huyên thiên
Ngó ra vạt đất trước hiên
Rau dền rau má mọc riêng hai hàng
Trong nhà có.một cái giàn
Một trăm chiếu mục một ngàn lá tơi
Lại thêm một mớ nón cời
Một đùm giẻ rách treo thời thậm sang
Ngó ra trâu ruộng nghênh ngang
Đến mùa lúa chín gặt trâu lan ngoài đồng
Gặt rồi xây lại hồi công
Lúa nhà ai nấy gánh về nhà, Đòn xóc không tôi về
Nồi đất nấu sắn nửa khét nửa khê
Đem về chấm muối ăn no nê ngon lành.
Bừa ăn mấy cái chén sành
Cái sứt cái mẻ cái lành thì răng cưa
Nồi hư trã bể dư thừa
Đũa thì bằng sắt không mua tốn tiền
Nhón chân kêu bớ bạn hiền
Anh giàu như vậy em còn phiền nỗi chi?
Nhà anh nhà ngói
Nhà em nhà lá
Em đâu dám gá vợ chồng
Nồi đất mà đậy vung đồng ai coi?
- Nàng nói sao không nghĩ rạch ròi
Bình sành người ta còn dùng nắp thiếc
Sao nàng không xét không soi cho tôi nhờ!
Tình Yêu Trai Gái, Tán Tỉnh, Khoe Khoang, Khoa Bảng
Nhà anh phúc thọ đời đời
Cha mẹ sinh hạ chín mười con trai
Cũng đều có đức có tài
Ai ai cũng xứng một đời tài hoa
Anh Cả thì đỗ thám hoa
Anh Hai tiến sĩ anh ba tú tài
Anh Tư là quan tỉnh Đoài
Anh Năm dẹp giặc tỉnh ngoài tỉnh trong
Anh Sáu tổng đốc xứ Đông
Anh Bảy án sát ở trong Ninh Bình
Anh Tám tuần phủ Bắc Ninh
Anh Chín tri phủ Quảng Bình gần xa
Anh là em Út trong nhà
Anh đi kén vợ đường xa nước người
Thấy em đẹp nói đẹp cười
Đẹp người đẹp nết lại tươi răng vàng
Vậy nên anh gửi thơ sang
Bởi lòng anh quyết lấy nàng mà thôi
Nhà anh trai tráng (chớ) cửa ván kèo nghiêng
Phụ mẫu anh bên lớn chức, cao quyền
Phụ mẫu bên em nghèo khổ, biết kết nguyền đặng không
- Đặng không anh cũng kết nguyền
Sống dương gian gửi nạc,
Thác xuống huỳnh tuyền gửi xương.
Nhà em cao hàng rào em kín
Nhà em tám, chín, mười từng
Con ong bay vô không lọt
Biểu con bướm đừng xôn xao
Anh về sắm lễ cho cao
Cậy mai dong cho giỏi
Mới bước vào nhà em