Nhà em có nén vàng mười
Còn không hay đã có người bỏ câu
Nhà em thong thả chưa câu
Lạng vàng cao giá có câu thì vàọ
Thật vàng chẳng phải bán rao
Có mua thì vác tiền vào mà muạ
Nhà em có vại cà đầy
Có ao rau muống có đầy chum tương.
Dù không mỹ vị cao lương
Trên thờ cha mẹ, dưới nhường anh em.
Một nhà vui vẻ êm đềm
Đói no tùy cảnh không luồn lụy ai
Nhà em công việc bề bề
Cho nên em phải trở về ngay đây,
Xin chàng nghỉ lại chốn nầy
Xin đừng có tưởng nước mây xa đường,
Rồi ra nên ngãi tào khang
Như loan với phượng, tỏ tường trúc maị
Nhà em công việc bời bời
Dối thầy dối mẹ sang chơi với chàng.
Một ngày năm bảy bận sang
Thiếp những trông chàng, chàng những trông ai?
Má hồng còn có khi phai
Răng đen khi nhạt liệu bài đôi tạ
Hai đường trung hiếu mẹ cha
Có ai gánh đỡ hay là còn không?
Còn không thì để em chờ
Hay là có chốn cậy nhờ thì thôi!
Nhà em năm bảy chị em
Bác mẹ còn thèm một chút rể xa
Em là con gái thứ ba
Thầy mẹ tính gả chồng xa xứ người
Thấy chàng đẹp nết tốt tươi
Tươi quần tươi áo tươi đôi má hồng.
Ví dù chàng hãy còn không
Để em xin tưới vườn hồng hái hoa
Nhà em quay mặt ra sông,
Sau lưng vườn ổi mẹ trồng khi xưa.
Mẹ em tần tảo sớm trưa,
Mẹ mong con lớn ổi vừa chín cây.
Nhà anh ở phía hướng Tây,
Cha anh làm ruộng từ ngày đất hoang.
Thương em trong cảnh cơ hàn,
Ngày qua tháng lại tình thêm nặng tình.
Nhà em ở cạnh cầu ao
Chàng đi xuôi ngược, chàng vào nghỉ chân
Chàng ngồi chàng nghỉ ngoài sân
Cơm thì nhỡ bửa, canh cần nấu suông
Rau cải chưa rắc, rau muống chưa leo
Cơm em mới có lưng niêu
Lửa em tắt mất từ chiều hôm qua
Ngược lên bãi Phú thì xa
Xuôi về bãi Mộc trồng cà lấy dưa
Đãi chàng một bữa cơm trưa
Liệu chàng có đợi có chờ được chăng
Cơm em còn thiếu một bát canh măng
Em lên Cao Bằng đắp nấm trồng tre
Hết củi em đi buôn bè
Ba năm được củi đem về thổi cơm
Hết mắm em còn đi đơm
Ba năm mắm ngấu, thổi cơm đãi chàng
Dầu chàng trăm giận nghìn hờn
Thì chàng cũng phải xơi cơm bữa này
Nhà em ở cạnh vườn đình
Xung quanh có gạch xây thành tứ vi
Nhà em ăn chơi chẳng thiếu đồ chi
Tủ chè, sập gụ, hoành phi trong ngoài
Đằng trước có núi Yên Lai
Đằng sau có cả vườn trúc, vườn mai, vườn hồng
Cha em mặc áo thêu rồng
Mẹ em hoàng hậu chính cung nhà vàng
Chú em là đức Thánh Quan
Bác em là ông Hàn Tín, đánh tan giặc loàn
Nhà em ở tận thôn đoài
Nhà anh thôn Bắc, cách hai cánh đồng
Thôn đoài phát triển đổi công,
Trồng ngô dự trữ để phòng thiên tai
Thôn Bắc chẳng chịu kém ai!
Đề phòng đói kém trồng khoai, trồng mì.
Nhà giàu ngồi mát bát vàng
Nàng tham chốn ấy anh sang làm gì.
Xưa kia nói nói thề thề
Cá trê chui ống lọt về giếng khơi
Mới hay lấy vợ trên đời
Chẳng tại trời, tại không tiền nằm không.
Dù em nên vợ nên chồng
Con bế con bồng nghĩ lại duyên xưa
Trời có mây mà chẳng có mưa
Sao em lại nỡ đong đưa với tình?
Mới hay duyên nợ ba sinh
Nhà giàu cướp cả cái tình đôi ta
Anh chẳng trách mẹ trách cha
Trách đời chênh lệch hóa ra thế này!
Nhà người có vạc cau non
Cho tôi đánh tỉa vài con về trồng
Nhà người những mận, những hồng cùng na,
Nhà người gần đây hay xa
Để tôi tới đó gọi là thân giao
Nhà nào nhà này, còn đèn còn lửa,
Mở cửa cho anh em chúng tôi vào.
Bước lên giường cao, thấy đôi rồng ấp;
Bước xuống giường thấp, thấy đôi rồng chầu;
Bước ra đằng sau, thấy nhà ngói lợp.
Voi ông còn buộc, ngựa ông còn cầm,
Ông sống một trăm, thêm năm tuổi lẻ.
Vợ ông sinh đẻ, những con tốt lành,
Những con như tranh, những con như rối.
Củi tre dễ nấu, chồng xấu dễ xài
Em ham chi bóng sắc nó đọa đày tấm thân .
Nhà tôi có dãy vườn hoa
Có ba dãy nhãn, có ba dãy dừa
Dù anh đi sớm, về trưa
Sao anh chẳng nghỉ dãy dừa nhà tôi
Sao anh chẳng đứng, chẳng ngồi
Hay là anh phải duyên tôi anh buồn
Anh buồn, anh lại đi buôn
Có tiền lấy vợ, thôi buồn làm chi
Nhà tôi mượn lấy trời che
Mua tranh lợp hè thiếu trước hụt sau
Tiền của ở tại nhà giàu
Mắm muối ngoài chợ củi rau ngoài đường
Nằm thời lấy đất làm giường
Lấy trời làm chiếu lấy sương làm mền
Xâu làng bắt xuống trì lên
Trầy da tróc thịt cái tên còn hoài
Không tiền tạm đỡ dĩa khoai
Bữa mô kiếm có thì vài miếng cơm
Ăn rồi ngủ thẳng đầu hôm
Canh hai thức dậy văn Nôm sử Kiều.
Nhàn cư vi bất thiện là anh,
Có không, không có, thiên hạ cứ đồn quanh rứa hoài!
- Thế gian khẩu thuyết vô bằng,
Không mà nói có, biết mần răng đặng chừ?