Bạn tình ơi!
Ai biết nước sông Lam răng là trong là đục
Thì biết sống cuộc đời răng là nhục là vinh
Thuyền em lên thác xuống ghềnh
Nước non là nghĩa là tình ai ơi
Bạn tình ơi!
Nhìn núi nhìn sông thêm nhớ nguồn nhớ cội
Qua cơn sóng dữ ắt đến hội rông mây
Bao giờ Ngàn Hống hết cây
Sông Rum hết nước đó với đây mới hết tình
(Ví Đò Đưa, Nghệ An)
Bạn ra về lòng ta khô héo
Bạn ra về không lẽ ta réo ta kêu
Nghiêng tai giữa gió ta bảo nhỏ đôi điều
Ai xa mặc họ hai đứa mình nghèo đừng xa
- Hai đứa mình nghĩa nặng tình thâm
Nắng buồn lá liễu mưa bầm đọt lê
Thôi thôi đó ở đây về
Đừng rưng rưng nước mắt ngọc anh ủ ê gan vảng.
Bạn phân làm sao cho phài phải
Để cho em giải lần lần
Kẻo gan khô từng đoạn ruột không giần cũng đau
Rối như tơ em gỡ còn xong
Rối đầu có lược rối tấm lòng khó phân.
Bạn mà không biết nhà ta
Nhà ta có lê có lựu có tùng
Bòng chanh quýt ổi tứ tung ngoài vườn
Trước sân có luống hành hương
Trong nhà lại có cái rương đựng đồ
Ta đây không thiếu chi hàng gấm hàng thao
Đất tư năm bảy mẫu lúa chín khô ngoài đồng
Bữa ăn chả phụng nem công
Gạo lúa nhe trắng nấu nồi đồng vỏ cua
Mâm thau bát bạc đủ thừa
Đôi đũa mun láng bóng chẳng thua chi nhà nàng
Nhà ta có.khung cửi dệt hàng
Dệt kêu lắc cắc nhớ nghĩa nàng lắm nàng ơi
- Ngó vô nhà chàng thấy không muốn vô
Nhà tranh nắng dội chỗ mô cũng thấy trời
Nhà chàng chẳng thiếu chi vật lạ đồ chơi
Màn màn cỏ cú mọc thời huyên thiên
Rau dền rau é bù ngót chùm tơi
Trước sân có vạt cỏ chỉ bò đà tứ tung
Trăm cái dĩa bể ngàn cái ve sứt đầu
Ngoài hè vài cái nón cời
Đôi gùi giẻ rách chờ thời may cho chàng.
Đến mùa lúa chín tràn lan
Bắt tay ra gặt nắng chang chang ngoài đồng
Gặt rồi ông chủ hôi công l
Lúa trả hết nợ chàng xách đòn xóc không ra về!
Bạn hỏi ta ta mới phân sang
Tôi đây ở phủ Điện Bàn
Ở Thanh Châu tổng ở làng Quảng Xuyên
Bạn hỏi ta ta mới nói liền
Ta đang còn tùng cư với cha mẹ chứ chưa tư riêng nơi nào
Thuyền quyên mới gập anh hào
Chàng mà gặp thiếp cũng giả như ai trao miếng đường.
Bạn hẹn với ta mồng bốn tháng giêng (3)
Trông hoài không thấy bạn hiền vãng lai
Bạn hẹn với ta mồng bốn tháng hai
Tiết xuân con én đưa thư đã rồi
Tháng ba tháng tư ta không thấy bạn thời thôi
Chim kêu thỏ thẻ trước nơi sân hòe
Tháng sáu tháng bảy ta chẳng thấy nhắn nhe
Chim kêu nhỏ nhẻ mùa hè sang thu
Chim kêu vượn hú cu gù
Cây khô lá rụng mịt mù tang thương
Tháng bảy tháng tám tháng chín mưa trường
Hết khi ta nhắn gởi hết lời ta lại qua
Tháng mười tháng mười một nước cháy mưa sa
Dương khí tiết lạnh bạn với ta xa vời
Còn mình tháng chạp bạn ơi ,
Niên tàn nguyệt tận bạn phải tính cho rồi mưu chi
Về nhà ngửa bàn tay ra tính lại tính đi
Tháng thời mười hai tháng mùa y bốn mùa
Chuỗi sầu ai khéo thêu thùa
Đớn đau dạ ngọc chát chua lá gan vàng
- Bớ em ơi một năm mười hai tháng
Một tháng ba mươi ngày
Bạn hẹn với ta mồng bốn tháng giêng (2)
Tháng hai khoai sắn liên thiên
Ta cam tâm nhớ bạn còn phiền về tháng ba
Tháng ba anh mắc dọn dẹp việc nhà
Lo gặt lo hái nên không qua thăm nường
Tháng tư mắc lo việc lý hương
Mắc lo tạ tế chay trường công ngân
Tháng năm em lo việc trăm phần
Lo sạ lo cấy gánh phân đi cày
Tháng sáu anh nghĩ đã thậm gay
Mắc lo dựng xe đạp nước không ngày nào ở không
Tháng bảy thiên não địa nùng
Ngày cơ tháng thiết anh sợ em bậu có chồng chớ phải chơi
No cơm ấm áo anh nhớ mấy lời nữ nhi ,
Là lúc nhà trói buộc không cho anh đi anh phiền
Tháng chín nước chảy khỏa biên
Mưa to gió lớn anh sợ chiếc thuyền không bơi
Tháng mười chân rảnh tay rời
Đêm nằm nhớ bạn ngày thời trông mong
Y nguyên mười hai tháng trong lòng anh còn thương
Tháng mười một hết ngõ hết đường
Chàng đau liệt giường liệt chiếu ở thuyền quyên
Một năm mười hai tháng em bậu ơi
Mong có ngày nào rảnh em bậu ngồi trách qua
Bạn hẹn với ta mồng bốn tháng giêng (1)
Trông hoài không thấy bạn hiền vãng lai
Bạn hẹn với ta mồng sáu tháng hai
Chim kêu vườn hạnh trước mai sau hòe
Tháng ba tháng tư tháng chín chẳng khe
Cây khô lá rụng trời thì bay sương
Tháng năm tháng sáu nắng hạn năm trường
Hết câu nhắn gởi hết đường lại qua
Tháng bảy tháng tám gió bấc mưa sa
Đông thiên tiết lạnh bạn xa ta rồi
Tháng chín tháng mười xa bạn bạn ơi
Tháng mười một tháng chạp xa thật rồi còn chi
Bạn về tính lại tính đi
Một năm mười hai tháng mùa y bốn mùa.
Bạn hẹn với ta mùng bốn tháng giêng (4)
Trông hoài không thấy bạn hiền vãng lai
Bạn hẹn với ta mùng bốn tháng hai
Tiết xuân con én đưa thoi đã rồi
Tháng ba, tháng tư ta không thấy bạn thời thôi
Chim kêu thỏ thẻ trước nơi sân hòe
Tháng năm, tháng sáu ta chẳng thấy nhắn nhe
Chim kêu nhỏ nhẻ, mùa hè sang thu
Chim kêu, vượn hú, cu gù
Cây khô lá rụng, mịt mù tang thương
Tháng bảy, tháng tám, tháng chín mưa trường
Đến khi ta nhắn gửi, hết lời ta lại qua
Tháng mười, tháng mười một, nước chảy mưa sa
Đương khi tiết lạnh bạn với ta xa vời
Còn mình tháng chạp bạn ơi
Niên tàn nguyệt tận, bạn phải tính cho rồi mưu chi?
Về nhà ngửa bàn tay tính lại đính đi
Tháng thời mười hai tháng, mùa y bốn mùa
Chuỗi sầu ai khéo thêu thùa
Đớn đau dạ ngọc, xót chua gan vàng!
– Bớ em ơi, một năm mười hai tháng, một tháng ba mươi ngày
Mắc lo canh cửi, hết ngày tháng giêng
Tháng hai khoai sắn liên thiên
Ta cam tâm nhớ bạn, còn phiền về tháng ba
Tháng ba anh mắc dọn dẹp việc nhà
Lo gặt lo hái nên không qua thăm nường
Tháng tư mắc lo việc lí hương
Mắc lo tạ tế, chay trường, công ngân
Tháng năm anh lo việc trăm phần
Lo sạ, lo cấy, gánh phân, đi cày
Tháng sáu anh nghĩ đã thậm gay
Mắc lo dựng xe đạp nước, không ngày nào ở không
Tháng bảy thiên não địa nùng
Ngày cơ tháng thiết, anh sợ em bậu có chồng chứ phải chơi!
Tháng tám ngó bộ thảnh thơi
Cha mẹ nhà trói buộc không cho anh đi, anh phiền
Tháng chín nước chảy khỏa biên
Mưa to gió lớn, anh sợ chiếc thuyền không bơi
Tháng mười chân rảnh tay rời
Đêm nằm nhớ bạn, ngày thời trông mong
Tháng mười một hết ngõ hết đường
Anh đau liệt giường, ới hỡi thuyền quyên!
Tháng chạp ngày tổ ngày tiên
Mắc lo dẫy mả tổ tiên cho rồi
Một năm mười hai tháng, em bậu ơi
Mong có ngày rảnh, để em bậu ngồi trách qua!
Bạn chào ta, ta lại liền ừ
Không mấy khi ta tới đất người xa quê
Không đáp lời thì người bạn cười chê
Đây ta chào lại hiền thê các nàng
Giục gió lùa chỉ dặm đường quan
Đó buông tiếng ngọc, lời vàng đây dâng
- Bạn chào ta ta chào trả
Bạn đi đường mã, ta thả chim bay
Người hay lại gặp anh tài
Có câu thiên điểu có bài thuyền quyên
Khác nào Mai điểu gầy duyên bá tòng
Ra đi xứng vợ vừa chồng
Dù ăn hột muối chấm ngọn vông đồng cũng ưng
Bạc đầu trở lại Bạc Liêu
Nghe con tôm nhảy giữa chiều mênh mang
Vuông dọc rồi lại vuông ngang
Vung tay quăng rớ, bạn vàng í ơi !!!
Muối tiêu em chuẩn bị rồi
Tôm tươi đem luộc ta thời…lai rai
Bấy lâu xa xứ u hoài
Nào dô một phát… phôi phai nỗi niềm
Bạc tình chi lắm hỡi chim
Bỏ nhành lê khô héo đi tìm nhành xanh.
Bạn ham nơi kẻ dỗ người dành
Cho nên bạn lại bỏ đành duyên ta.
Cầm dao cắt đứt ruột ra
Ruột đau cho mấy không bằng xa nghĩa chàng!
Bạc sao bạc chẳng vừa thôi
Để cho nước chảy hoa trôi lỡ làng
Tui sang chẳng thấy người sang,
Hẹn ba bốn hẹn lòng càng xót xa.
Đoạn tràng phải bước chân ra
Gió xuân hiu hắt sương sa lạnh lùng.
Chăn đơn gối chiếc lạnh lùng,
Đôi hàng châu lệ, đôi hàng chứa chan.
Gặp chàng thiếp phải thở than,
Dưới khe nước chảy, trên ngàn thông reo,
Cơm ăn thất thểu ít nhiều…
Bạc chín chục đồng nhà nước phát ra
Em đem về mua trâu mua ruộng mua nhà để nuôi con
Chúc cho hai bên cha mẹ vuông tròn
Phận anh đây như súc gỗ mất còn quản chi
Biểu em đừng nước mắt lâm ly
Làm lơ giả dại như khi chưa chồng.
Bạc bảy sao sánh vàng mười,
Mồ côi sao sánh với người có cha.
Than rằng : người cũng như ta,
Nước năm, bảy mái biết đà lóng chưa ?
Em đang tới tuổi vừa ưa,
Sao em ăn nói không vừa lỗ tai ?
Than rằng : nhà bạt, cửa gai,
Lấy chi đắp đổi lâu đài cùng em.
Ngó lên nhan sắc muốn xem
Bóng trăng chưa tỏ, ngọn đèn còn lu…