Home T́m Ca Dao Diễn Đàn T́m Dân Ca Phổ Nhạc T́m Câu Đố T́m Chợ Quê Góp Ư Toàn Bộ Danh Mục e-Cadao English

Thư Mục

 
Lời Phi Lộ
Lời Giới Thiệu
Cách Sử Dụng
Dẫn Giải
Diêu Dụng
Cảm Nghĩ
 
Ẩm Thực
Chợ Quê
Cội Nguồn
Cổ Tích
Lễ Hội
Lịch Sử
Ngôn Ngữ
Nhân Vật Nữ
Nhạc Cụ Việt Nam
Phong Tục Tập Quán
Quê Ta
Tiền Tệ Việt Nam
Tiểu Luận
Văn Minh Cổ
Vui Ca Dao
 
Trang Nhạc Dân Ca
 
Trang Chủ
 

 
 

 

 

 

 
  • Hương Hoa Đất Nước - Trọng Toàn (Trang 9)
     
     
    Chẳng chè chẳng chén sao say,
    Chẳng thương chẳng nhớ sao hay đi t́m.
    T́m em như thể t́m chim,
    Chim ăn bể bắc đi t́m bể đông.
     
    Chẳng lấy cũng khuấy cho hôi,
    Làm cho bể trách, bể nồi mà coi.
     
    Chẳng thà em chịu đói chịu rách,
    Học theo cách bà Mạnh, bà Khương
    Không thèm như chị Vơ Hậu đời Đường,
    Làm cho bại hoại cũng thường hư danh.
     
    Chẳng trước th́ sau, lư đào tương hội,
    Khuyên em dằn ḷng đựng đợi uổng công.
    Chẻ tre bện sáo ngăn sông,
    Phải chi đó vợ đây chồng mới ưng.
     
    Chẻ tre bện sáo cho dày,
    Ngăn ngang sông Mỹ, có ngày gặp em.
     
    Chén t́nh là chén say sưa,
    Nón t́nh em đội nắng mưa trên đầu.
    Lược t́nh em chải trên đầu,
    Gương tàu soi mặt làu làu sáng trong.
    Ngồi buồn nghĩ đến h́nh đong,
    Con dao lá trúc cắt ḷng đôi ta.
    Duyên đôi ta thề nguyền từ trước,
    Biết bao giờ ta được cùng nhau?
    Tương tư mắc phải mối sầu,
    Đây em cũng giữ lấy màu đợi anh.
     
    Chèo dài sông hẹp khó lùa,
    Thấy em ở ruộng quê mùa anh thương.
     
    Chết tôi, tôi chịu,
    Ḿnh đừng bận bịu,
    Bớ điệu chung t́nh,
    Nhạn bay cao khó bắn,
    Cá ở ao quỳnh khó câu;
    Cá ở ao quỳnh, cá ở cũng lâu,
    Mồi ngon thả xuống lâu lâu cũng ch́m.
     
    Chi tàu lựa gấm mà thêu,
    Chuông vàng tốt tiếng, phải treo giá vàng.
    Chị giàu quần lănh hoa chanh,
    Chúng em khốn khó quấn quanh lụa đào.
     
    Chị kia bới tóc đuôi gà,
    Nghiêng tai hỏi nhỏ cửa nhà chị đâu?
     
    Chiều chiều én liệng, nhàn bay,
    Ta đây nhớ bạn, bạn rày nhớ ai?
     
    Chiều chiểu mây phủ Hải Vân,
    Chim kêu gành đá, gẫm thân lại buồn.
     
    Chiều chiều mượn ngựa ông Đô,
    Mượn ba chú lính đưa cô tôi về.
     
    Chiều chiều ra đăng ngơ trông,
    Ngơ th́ thấy ngơ, người không thấy người.
     
    Chim chuyền nhành ớt líu lo,
    Ḷng thương quân tứ ốm o gầy ṃn.
     
    Chim kêu vượn hú đa đoan,
    Trắng ṿm nhặt thúc, anh toan lẽ nào.
     
    Chim quyên về núi tang t́nh,
    Có đôi cũng lịch, một ḿnh cũng xinh.
     
    800.
    Cho anh một miếng trầu vàng,
    Mai sau trả lại cho nàng đôi mâm.
     
    Chờ em nên quá sức chờ,
    Chờ cho rau muống lên bờ trổ bông.
     
    Chợ đông sao chẳng bán hàng,
    Chờ tàn buổi chợ dạo làng bán duyên.
     
    Chân mày ṿng nguyệt có quyền,
    Tóc mây dợn sóng đẹp duyên tơ hồng.
     
    Chọn nơi sang cả má gả em nhờ,
    Anh đây nghèo khổ biết chờ được không?
     
    Chồng con là cái nợ nần,
    Thà rằng ở vậy nuôi thân béo mầm.
     
    Chúng chị là con gái chung vàng,
    Đứng trên đỉnh núi th́ ngang với trời,
    Chúng chị là ḥn đá tảng trên trời,
    Chúng em chuột nhắt cứ đ̣i lung lay.
    Cha đời chuột nhắt chúng bay,
    Ḥn đá tảng rơi xuống th́ mày găy xương.
     
    Chừng nào muối ngọt, chanh thanh,
    Em đây mới dám bỏ anh lấy chồng.
     
    Chuông già, đồng điếu chuông kêu,
    Anh già lời nói em xiêu tấm ḷng.
    Có ai nước cũng đứng bờ,
    Không ai nước cũng đứng cơ mưa này.
    Có ai ta cũng thế này,
    Không ai ta cũng như ngày có ai.
     
    Có ai thêm bận v́ ai,
    Không ai giương rộng chiếu dài dễ xoay.
     
    Có chả em t́nh phụ xôi,
    Có cam phụ quít, có người phụ ta.
    Có quán t́nh phụ cây đa,
    Ba năm quán đổ cây da hăy c̣n.
    Có mực em t́nh phụ son,
    Có kẻ đẹp gịn em phụ nhơn duyên.
    Có bạc em t́nh phụ tiền,
    Có nhơn ngất mới quên người t́nh xưa.
     
    Trách người quân tử vụng suy,
    Giàn hoa thiên lư chung chê mành mành.
     
    Có chồng năm ngoái năm xưa,
    Năm nay chồng để như chưa có chồng.
     
    Có chu.ôm cá mới ở đ́a,
    Có em anh mới sớm khuya chốn này.
     
    Có gió đông hung mới biết tùng bá cứng,
    Nhờ ngọn lửa hồng mới rơ thức vàng cao.
    Thuyền quyên muốn sánh anh hào,
    Vốn không thả lư gieo đào như ai.
     
    Có trầu có vỏ không vôi,
    Có chăn có chiếu không người nằm chung. .
     
    Có cưới mà không có cheo,
    Nhân duyên trắc trở như kèo không đanh.
     
    Cỏ  mọc bờ giếng cheo leo,
    Lâm chung có bậu, hiểm nghèo có qua.
     
    Con cá đối để trên cối đá,
    Mèo đuôi cụt nằm mút đuôi kèo;
    Anh mà đối được, đầu nghèo cũng ưng.
    Con mỏ kiến đậu trong miếng cỏ,
    Chim vàng lông đáp dựa vồng lan;
    Đây anh đối được e nàng chẳng ưng.
     
    Con chim nho nhỏ,
    Cái lông nó đỏ,
    Cái mỏ nó vàng,
    Nó kêu người ở trong làng,
    Đừng tham lănh lụa phụ phàng vải bô .
     
    Con c̣ lặn lội bờ ao,
    Phất phơ hai giải yếm đào gió bay.
     
    Con gái đương thời đă nên con gái,
    Cái áo mặc chải chải hoa hồng,
    Trong yếm đại hồng, chuỗi xe con toán.
    Cái quai dâu chạm em đội trên đầu,
    Cái nhoi (?) dâu gấp quấn vào đỏ chói.
    Lỗ miệng em nói có hai đồng tiền
    Như cánh hoa sen giữa ngày mới nở.
    Khi em đi chợ có kẻ gánh gồng,
    Anh đứng anh trông má hồng đỏ thắm.
    Anh đứng anh ngắm đẹp đẽ làm sao?
    Lấy anh, anh sắm sửa cho,
    Sắm ăn sắm mặc sắm cho chơi bời.
    Khuyên em có bấy nhiêu lời,
    Thỉ chung như nhất là người phải nghe.
    Mùa đông lụa lụa the the,
    Mùa hè bán bạc hoa ṭe sắm khăn.
    Sắm gối th́ phải sắm chăn,
    Sắm gương sắm lược sắm khăn đựng trầu.
    Sắm cho em đôi lược chải đầu,
    Cái áng đựng sáp vuốt đầu cho xinh.
     
    Con rắn hổ đất ḅ ngang thục địa,
    Ngựa nhà trời (?) cắn cỏ chỉ thiên,
    Trai nam nhơn đối được, gái nữ hiền theo không.
    - Phà thủy nằm trên mặt nước,
    Thợ huỳnh long chạm lấy rồng vàng;
    Anh đây đối được, e nàng không theo.
     
    C̣n duyên kẻ đón người đưa,
    Hết duyên đi sớm về trưa mặc ḷng.
     
    C̣n duyên kẻ đón người đưa,
    Hết duyên vắng ngắt như chùa Bà Đanh.
     
    C̣n trời c̣n nước c̣n non,
    C̣n cô bán rượu anh c̣n say sưa.
     
    C̣n giời c̣n nước c̣n non,
    C̣n giăng c̣n gió, hăy c̣n đó đây.
     
    Cô ấy mà lấy anh này,
    Chẳng phải đi cấy đi cày nữa đâu.
    Ngồi trong cửa sổ trên lầu.
    Có hai con bé đứng hầu hai bên.
     
    Cô kia cắt cỏ một ḿnh,
    Cho anh cắt với chung t́nh làm đôi.
    Cô c̣n em nữa hay thôi,
    Cho anh cắt với làm đôi vợ chồng.
     
    830.
    Cô kia má phấn môi son,
    Nắng dầu mưa dăi, càng gịn càng ưa.
    Cô kia mặt trẽn mày trơ,
    Vàng đeo bạc quấn cũng dơ dáng đời.
     
    Hỡi cô tát nước bên đàng,
    Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi?
     
    Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn,
    Dạ bán chung thinh đảo khách thuyền,
    Ai hỏi đơn chi đó giống in tiếng con bạn hiền.
    Đây anh lo phản mại kiếm tiền nuôi thân.
     
    Cổ  tay em trắng như ngà,
    Con mắt em liếc như là dao cau.
    Miệng cười như thể hoa ngâu,
    Cái khăn đội đầu như thể hoa sen.
     
    Chân mày ṿng nguyệt có duyên,
    Tóc mây dợn sóng đẹp duyên tơ hồngr.
     
    Công anh đắp nấm trồng chanh,
    Chẳng được ăn quả vin cành cho cam.
    Xin em đừng ra dạ bắc nam,
    Nhứt nhựt bất kiến như tam thu hề .
    Huống tam thu nhi bất kiến hề,
    Đường kia nỗi nọ như chia mối sầu.
    Chắc về đâu đă hơn đâu,
    Cầu tre vững nhịp hơn cầu Thượng Gia.
     
    Cúc mọc bờ giếng cheo leo,
    Đố  ai dám trèo hái cúc mà chơi.
     
    Cúc xinh cúc mọc đầu đ́nh,
    Khi xinh em đứng một ḿnh cũng xinh.
     
    Cũng tại Hóa công,
    Khiến kẻ đông người bác,
    Tuy là xa xắc,
    C̣n nhắc nhau hoài.
    Chẳng qua mạng nọ ghét tài.
    Xui anh bảng lảng duyên hài mới lơi.
     
    Cũng nên bắt họ Hi Ḥa (Hy Ḥa),
    Từ rày làm lịch đêm ra cho dài.
     
    Cửa sài yên phận tớ,
    Nhà bạc đẹp duyên ḿnh.
    Chánh trinh hai chữ em gắng ǵn,
    Chừng nào trời khiến mối tơ t́nh sẽ hay.
     
    Cửu hạn phùng cam vũ,
    Tha hương ngộ cố tri.
    T́nh cờ mà gặp mấy khi,
    Hỏi thăm thục nữ giai kỳ định chưa?
    Dao vàng bỏ đăy kim nhung,
    Biết rằng quân tử có dùng ta chăng?
     
    Dạo chơi quán Sở lầu Tề,
    Hữu duyên thiên lư ngộ ai dè gặp em.
    Cỏ  mọc bờ giếng cheo leo,
    Lâm chung có bậu, hiểm nghèo có qua.
     
    Dặn ḷng khăng khắng hơn ghi,
    Dầu ai đem bạc đổi ch́ chớ ham.
     
    Dầu ai gieo tiếng ngọc,
    Dầu ai đọc rồi vàng,
    Trớ trêu khúc phụng khúc hoàng,
    Ḷng em không giống như nàng Văn Quân.
     
    Dầu hao tim bức không cầm,
    Xa xuôi chi đó mà lầm lấy nhau.
     
    Dầu mà cha mẹ không dung,
    Đèn chai nhỏ nhựa em cùng lăn vô.
     
    Dầu non ṃn biển cạn, lời con bạn anh nhớ hoài,
    Đàng xa mới rơ biết tài con ngựa hay.
     
    Dầu xa dầu cách mấy năm,
    Nhưng em cũng phải chí lăm đợi chàng.
     
    850.
    Dế kêu cho giải cơn sầu,
    Mấy lời em nói bạc đầu không quên.
     
    Diệc viết: càn khôn định hỉ,
    Thi vân: Cầm sắt vi chi,
    Xuân xanh được có một th́,
    Đào yêu em không sớm vịn e kỳ biểu mai.
     
    Dưới mặt nước chói ḷa yếm đỏ,
    Trên bầu trời rạng tỏ mây xanh,
    Từ ngày chia rẽ em anh,
    Nước trời c̣n đó ai đành phụ nhau.
     
    Dứt dây nên gỗ mới ch́m,
    Bởi em ở bạc trước, xin đừng trách nhau (?)
     
    Đă mang lấy cái thân tằm,
    Không vương tơ nữa cũng nằm trong tơ.
     
    Đầu đường kia có một cây chuối,
    Cuối đường nọ có một cây da,
    Cái góc ngă ba có một sợi dây tơ hồng,
    Con gái chưa chồng như bông hoa lư,
    Trai chưa vợ như bức tượng vẽ tranh đố ;
    Ngó lên mây bạc trời hồng,
    Gẫm tôi với bậu vợ chồng xứng đôi.
     
    Đêm khuya gió lọt thấu xương,
    Chàng về để thiếp những thương cùng sầu.
     
    Đêm nằm lưng chẳng tới giường,
    Trông cho mau sáng ra đường gặp em.
     
    Đêm nằm nghĩ lại mà coi,
    Lấy chồng hay chữ như soi gương vàng.
     
    Đêm nằm tơ tường tưởng tơ,
    Chiêm bao thấy bậu dậy rờ chiếu không.
     
    Đêm qua ra đứng bờ ao,
    Trông cá cá lặn trông sao sao mờ.
    Buồn trông chênh chếch sao Mai,
    Sao ơi sao hỡi, nhớ ai sao mờ?
    Buồn trông con nhện chăng tơ,
    Nhện ơi nhện hỡi, nhện chờ mối ai?
    Đêm đêm tưởng dải Ngân Hà,
    Chuôi sao Tinh Đẩu đă ba năm tṛn.
    Đá ṃn nhưng dạ chẳng ṃn,
    Tào Khê nước chảy hăy c̣n trơ trơ.
     
    Đêm qua trời sáng trăng rằm,
    Anh đi qua cửa em nằm không yên.
    Mê anh không phải mê tiền,
    Thấy anh lịch sự có duyên dịu dàng.
    Thấy anh em những mơ màng,
    Tưởng rằng đây đấy phụng hoàng kết đôi.
    Thấy anh chưa kịp ngỏ lời,
    Ai ngờ anh đă vội dời gót loan.
    Thiếp tôi mê mẩn canh tàn,
    Chiêm bao như thấy anh chàng ngồi bên.
    Tỉnh ra lẳng lặng yên nhiên,
    Tương tư bệnh phải liên miên cả ngày.
    Ngỡ rằng duyên nợ đó đây,
    Xin chàng hăy lại chơi đây chút nào.
    Cho thiếp tố thiệt mới nao.
     
    Đêm sáng trăng anh giă gạo ngoài trời,
    Cám bay phảng phất, nhớ lời em than phiền.
    Đêm thanh gió máy
    Nghe đó hát tôi thương tấm ḷng.
    Gặp mặt em là bán lộ tŕnh,
    Hỏi thăm thục nữ gia đ́nh ở đâu?
     
    Đêm thổn thức ngồi khêu đèn phụng,
    Canh sang năm gần lụn khúc rồng.
    Trách ai ở chàng hết ḷng,
    Phụ t́nh gần gũi có chồng xa xuôi.
     
    Đèn tàn thấp thoáng bóng trăng,
    Ai đem người ngọc thung thăng chốn này?
     
    Đi đâu cho đổ mồ hôi,
    Chiếu trải không ngồi trầu để không ăn.
     
    Đi đâu mà chẳng  lấy chồng,
    Người ta lấy hết chổng mông kêu trời.
     
    Kêu rằng đất hỡi trời ơi!
    Sao không thí bỏ cho tôi chút chồng.
    Ông trời ngoái cổ xuống trông
    Mày hay kén chọn ông không cho mày?
     
    Đi đâu mà chẳng thấy về,
    Hay là quần tía dựa kề áo nâu.
     
    Đi ngang qua đ́nh lột nón chào thần,
    Hạc chầu thần đủ cặp, sao ḿnh lẻ loi?
     
    Đi ngang ḷ mía thơm đường,
    Muốn vô kết nghĩa cang thường với em.
     
    Đi ngang nhà má tay tôi xá, chân tôi qú,
    Ḷng thương con má sá ǵ thân tôi.
     
    Đi ngang nhà nhỏ ,
    Thấy cây đèn đỏ, tôi thêm buồn,
    Muốn đậm (?) coi cho để ngặt đường xa xuôi.
     
    Điều đậu vườn thị, thỏ lụy vườn trâm,
    Thương em tiếng nói trăm năm cũng c̣n.
     
    Đó gặp đây như rồng gặp hội,
    Em khá nghĩ chút t́nh kéo tội bớ em.
     
    Đó với đăng anh kêu rằng một họ,
    Trăng với đèn ai tỏ hơn ai?
     
    Đố ai t́m vảy con cá trê vàng,
    T́m gan con tép bạc, thời nàng theo không.
     
    Chừng nào đá nổi vông ch́m,
    Muối chua chanh mặn th́ t́m lấy anh.,
     
    Đổ lửa than nên vàng lộn trấu,
    Anh mảng thương thầm chưa thấu dạ em.
     
    Đợi lịnh song thân, em phải hết ḷng hết dạ,
    Sáng quyết một lời, anh sẽ cậy mai dong.
     
    Đu đủ tía, giền giền cũng tía,
    Khoai lan giâm, ngọn mía cũng giâm.
    Củi kia chen lộn với củi trầm,
    Em giữ sao cho khỏi kẻo lầm bớ em.
     
    Đưa em cho tới bến đ̣,
    Em c̣n nhỏ dại học tṛ dỗ em.
    Đừng ham nón tốt dột mưa,
    Đừng ham người tốt mà thưa việc làm.
     
    Em chín:
    Thủy để ngư, thiên biên nhạn,
    Cao khả xạ hề đê khả điếu,
    Chỉ xích nhơn tâm bất khả pḥng,
    E sau ḷng lại .đổi ḷng,
    Nhiều tay tham bưởi, chê bang lắm anh.
     
    Em có chồng rồi như ngựa đủ yên,
    Alll đây chưa vợ như chiếc thuyền nghiêng giữa vời.
     
    Em đương dệt chiếu hồi văn,
    Nghe anh có vợ em quăng con chuỗi.
    Em đương bắc nước đồ xôi,
    Nghe anh có vợ, quăng nồi, đá vung.
    Em đương vút nếp đồ xôi,
    Nghe anh có vợ, thúng trôi, nếp ch́m.
     
    Em là chút phận thuyền quyên,
    Mà trời chẳng biết thương em chút nào.
     
    Em một khuyên anh bớt thảm,
    Hai khuyên đó giảm sầu,
    Ba khuyên anh bớt buồn rầu,
    Hăy kiếm nơi cầm sắt nối cơ cầu về sau.
     
  • Tập 1

    Trang 1  Trang 2  Trang 3  Trang 4  Trang 5 Trang 6  Trang 7  Trang 8  Trang 9  Trang 10 Trang 11  Trang 12 

    Tập 2

    Trang 13  Trang 14  Trang 15  Trang 16  Trang 17 Trang 18  Trang 19  Trang 20

     

    Sưu Tầm Tài Liệu và Web Design

      Hà Phương Hoài

    Kỹ Thuật Truy Tầm

    Hoàng Vân

    Sưu tầm Nhạc Dân Ca

    Julia Nguyễn
    Xin vui ḷng liên lạc với  haphuonghoai@gmail.com về tất cả những ǵ liên quan đến trang web nầy
    Copyright © 2003 Trang Ca Dao và Tục Ngữ
    Last modified: 03/24/16